Có lẽ xa cách ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, mất trí nhớ là bất hạnh nhưng rồi họ vẫn lại gần nhau từng chút, vẫn thu hút đối phương hướng về phía mình.
Đi khắp một vòng, vẫn là cùng một người, đây là tình yêu đã được định sẵn.
Tô Hồi vùi trong lòng Lục Tuấn Trì, lưu luyến nhiệt độ của hắn, cái ôm này quá ấm áp, khiến anh vô cùng ỷ lại.
Lục Tuấn Trì ôm Tô Hồi, thầm nghĩ, mình sẽ yêu thương người trong lòng, trân trọng anh, bầu bạn với anh, cùng anh đi qua từng năm tháng dài lâu.
Lúc này Kiều Trạch bỗng chạy vào, căng thẳng nói: “Tổ trưởng ơi! Em vừa đi nộp tiền xong thì y tá bảo không thấy thầy Tô đâu nữa…” Sau đó cậu mới nhìn thấy Tô Hồi ngồi cạnh giường, thở phào nói: “May quá, may quá, em sợ chết khiếp, sao thầy Tô không nhắn tin cho em đã đi rồi?”
Lục Tuấn Trì bỏ tay xuống, Tô Hồi bèn nghiêng người chùi mặt, lau nước mắt ở khóe mắt, khẽ ho vài tiếng, đáp: “Điện thoại tôi hết pin.”
Lục Tuấn Trì giải thích giúp Tô Hồi: “Thầy Tô vừa tỉnh là qua tìm anh ngay.”
Lúc này Kiều Trạch mới nhận ra bầu không khí hơi lạ, “À, tổ trưởng, thầy Tô, các anh đang bàn chuyện công việc à? Em làm xong thủ tục rồi, các anh nói tiếp đi.”
Tô Hồi nói: “Không có gì đâu, chúng tôi nói xong rồi, cậu qua đây ngồi đi…”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Sau tai nạn xử lý sao rồi?”
Kiều Trạch giải thích: “Em ngồi xem camera, xe của hai anh chạy ra khỏi ống kính làm em sợ gần chết. Em lập tức báo cảnh sát, gọi cứu thương, mọi người trên xe buýt cứu hai anh xuống, đợi xe cứu thương đến là đưa vào đây luôn. Sau đó thì gọi xe cẩu đến lấy xe của các anh.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Phó Vân Sơ thì sao? Tìm thấy chưa?”
“Xe của Phó Vân Sơ rơi xuống vách núi, đã chết rồi. Tài xế chiếc xe còn lại đã bỏ xe chạy, không để lại dấu vết gì trên xe. Em tra camera trên đường, chỉ thấy một bóng đàn ông cao cao thôi…”
Lục Tuấn Trì hỏi thêm một vài chi tiết nữa, ví dụ như Phó Vân Sơ có mang theo điện thoại không, có điều tra được thời gian qua hắn ta ở đâu không hay có tra được lịch sử di chuyển của chiếc xe kia không…
Tội phạm truy nã xuất hiện là chuyện lớn, lúc này còn tấn công cảnh sát suýt xảy ra án mạng. Vì chuyện xảy ra ở ranh giới giữa huyện Tân và Hoa Đô, e là còn phải chờ cảnh sát địa phương điều tra.
Hơn nữa họ vẫn chưa rõ Phó Vân Sơ đột ngột xuất hiện là hành vi cá nhân của hắn ta hay có kẻ ủ mưu phía sau, đồng lõa của hắn ta là ai? Sao chúng lại biết hành tung của họ?
Nghe họ nói chuyện, Tô Hồi nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ…
Ba người ngồi trong phòng quan sát, không lâu sau, y tá lại vào rút máu Tô Hồi đi xét nghiệm.
Tô Hồi ngồi nghĩ, cái cằm hơi nhọn cúi xuống, lông mi khẽ run. Anh phối hợp xắn tay áo lên đưa về phía y tá, lộ ra cánh tay mảnh hơn đàn ông bình thường rất nhiều, thậm chí còn nhỏ hơn một vài cô gái.
Y tá xoa cồn lên tay anh, đánh lên tay tìm ven, sau khi xác nhận một lát, cô mới tìm thấy.
Mạch máu Tô Hồi rất mảnh, da lại trắng, không dễ tìm.
Cắm kim vào không thấy máu chảy ra, cô y tá trẻ có vẻ lo lắng, cô rút kim ra cắm lại lần nữa, vẫn không có.
Mũi kim nhọn cắm vào máu thịt hết lần này đến lần khác không hề thoải mái nhưng Tô Hồi không nói gì.
Y tá thử đổi một chỗ khác, lần này tay cô hơi run, vẫn không rút được máu.
Thấy bên này không thuận lợi lắm, Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch cũng dừng nói, nhìn qua.
Tô Hồi còn an ủi ngược lại cô, “Không sao đâu, đừng căng thẳng, tôi không đau chút nào, mạch máu của tôi khó tìm, lần nào lấy máu cũng phải đâm mấy lần.”
Y tá xin lỗi liên hồi, cô bảo Tô Hồi đổi tay kia, thử lại lần nữa, lần này lại khá suôn sẻ, cuối cùng cô cũng lấy được vài ống máu, bèn thở phào.
Tô Hồi ấn ngón tay lên nơi lấy máu, khen ngợi: “Thế này là thành công lắm rồi, kỹ thuật của cô rất tốt.”
Cô y tá trẻ đỏ mặt, dọn đồ ra ngoài.
Kiều Trạch ngồi quan sát, đợi y tá ra ngoài, cậu bèn nói: “Thầy Tô, thầy tốt tính thật đó… Sau này ai lấy được thầy chắc là có phúc lắm!”
Lục Tuấn Trì nghe vậy lập tức tiếp lời: “Đương nhiên rồi!”
—
Sau một tiếng quan sát hậu phẫu, phòng bệnh Kiều Trạch thuê cũng đã sẵn sàng, Kiều Trạch còn xin bệnh viện một chiếc xe lăn, định bụng đẩy “bệnh nhân trọng thương” là hắn lên gác.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi vừa xác định tình cảm, lúc này cả hai đều hưng phấn. Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, hoàn toàn không thấy đau đớn, “Anh bị thương trên đầu chứ đã què đâu, làm gì phải phiền phức như vậy.”
Tô Hồi thấy hắn kéo tay mình, anh ngại ngùng rụt lại nhưng thấy Lục Tuấn Trì bình tĩnh, anh cũng mặc cho hắn kéo.
“Ấy tổ trưởng, anh cẩn thận…” Kiều Trạch vừa gọi vừa đẩy xe chạy theo hắn, cậu phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Lục Tuấn Trì, “Đợi em, đợi em với…”
Lục Tuấn Trì mặc đồng phục bệnh nhân, trông không giống người bị thương chút nào, hắn kéo Tô Hồi đi trên hành lang, vào thang máy lên khu nội trú.
Vào đến khu nội trú, Tô Hồi mới thấy nơi này rất quen. Hóa ra đây là bệnh viện Nhân Dân 1 Hoa Đô họ thường đến, dù họ không bị thương nặng nhưng vẫn cần ở lại theo dõi hai hôm. Lần này bệnh viện sắp cho họ một phòng bệnh đôi.
Tô Hồi muốn đi mua vài thứ đồ cá nhân cần dùng trong viện, Kiều Trạch bèn nói: “Thầy Tô, em đến chăm sóc hai người mà, cần gì bảo em đi mua là được.”
Đến giờ Tô Hồi mới thấy cổ chân đau nhức, anh ngồi xuống giường, là người từng ở bệnh viện như ngôi nhà thứ hai, Tô Hồi quen thuộc chỉ huy: “Bàn chải, cốc, khăn, cả giấy và nước khoáng nữa, điện thoại tôi hết pin rồi, tốt nhất là xuống tầng một thuê một cục sạc dự phòng.”
Sắp xếp xong xuôi, chuông điện thoại trong phòng chợt vang lên. Tô Hồi phát hiện có một chiếc điện thoại trên chiếc bàn ở giữa, anh bèn nhấc máy, giọng của bác sĩ Hoàng vang lên: “A lô, Tô Hồi à? Cậu đến phòng chưa? Tôi muốn nói với cậu về kết quả kiểm tra hôm nay nhưng hôm nay nhiều bệnh nhân quá, tôi không xuống được, lát nữa còn phải họp, cậu qua đây một lát được không?”
Tô Hồi nghe vậy bỗng hơi lo lắng, anh ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, ra vẻ bình tĩnh, nói: “Không thành vấn đề, chờ chút tôi qua văn phòng tìm anh.”
“Cậu biết văn phòng tôi rồi đấy, ngay khu nội trú tầng bảy, lát gặp nhé.”
Tô Hồi cúp điện thoại, đứng dậy, Lục Tuấn Trì bèn ngẩng đầu nhìn, “Có việc gì à?”
Tô Hồi giải thích: “Chủ nhiệm Hoàng tìm anh, anh tới đó một lát, em nghỉ ngơi đi.”
“Em đi cùng anh.” Lục Tuấn Trì không yên tâm.
Tô Hồi từ chối, “Em mới là người bị thương, sao lại chạy theo anh được. Lát nữa lỡ như có bác sĩ qua đây kiểm tra gì đó thì sao, em ở lại đi, không có việc gì thật mà.”
Ra khỏi phòng bệnh, Tô Hồi đi thẳng, hình như hành lang rất đông người, không có ba-toong, anh không quen lắm.
Anh không nhìn rõ cũng không nghe rõ, mới đi được một chốc ngón tay anh đã nóng lên, có người kéo anh lại.
Tô Hồi quay lại, thấy Lục Tuấn Trì đuổi theo mình.
Lục Tuấn Trì giải thích: “Em vẫn không yên tâm để anh đi một mình, em đi cùng anh. Nếu em không tiện nghe thì em chờ bên ngoài.”
Tô Hồi thấy ấm lòng, bèn nói: “Không có gì không nghe được,em đã đi khám với anh mấy lần rồi mà, văn phòng chủ nhiệm Hoàng ở khu nội trú tầng bảy.”
Lục Tuấn Trì bèn dẫn anh qua đó.
Vào văn phòng của chủ nhiệm Hoàng, chủ nhiệm Hoàng lập tức đưa anh mấy tấm phim, “Thầy Tô, vụ tai nạn này không gây cho anh vết thương ngoài nào hết, tôi đã so sánh phim chụp lần này với lần kiểm tra trước, phát hiện vùng đã cắt bỏ ở phổi anh có dấu hiệu tái nhiễm trùng, hai hôm tới phải truyền và uống thuốc, ngoài ra chức năng phổi cũng suy giảm… Thỉnh thoảng anh còn ho ra máu không?”
Tô Hồi ho vài tiếng, “Chỉ thỉnh thoảng thôi.”
“Còn khó thở không?”
Tô Hồi nghĩ một lát, “Hơi hơi, thỉnh thoảng lại tức ngực, hít thở sâu sẽ đau.”
“Chú ý không vận động mạnh nhưng phải kiên trì vận động ở mức vừa phải, ví dụ như đi bộ.”
Lục Tuấn Trì bỗng hỏi: “Ngoài uống thuốc và vận động nhẹ ra còn cách nào khác giúp anh ấy khỏe hơn không?”
Chủ nhiệm Hoàng nói: “Phải bổ dương giữ ấm như giờ đang là mùa thu, chăm chưng nước lê đường phèn cũng tốt cho phổi.”
Lục Tuấn Trì nhớ kỹ từng câu.
Chủ nhiệm Hoàng lại hỏi Tô Hồi: “Còn nữa, thính lực với thị lực của cậu sao rồi?”
Tô Hồi thật thà nói: “Tạm ổn…”
Chủ nhiệm Hoàng lấy một thứ ra, lắc lư cạnh tai phải anh, “Nghe thấy không?”
Tô Hồi gật đầu, anh nghe thấy tiếng ong ong nhưng cảm giác không khác trước đây là bao.
Chủ nhiệm Hoàng lại chỉ vào bảng đo thị lực, anh cũng vẫn chỉ nhìn rõ hàng đầu tiên.
Kiểm tra xong, Chủ nhiệm Hoàng mới nói: “Vừa rồi tôi có tham gia hội chẩn với các chuyên gia não bộ, có lẽ do vụ tai nạn, khi đối chiếu CT vùng đầu chúng tôi phát hiện vết máu bầm ở vết thương cũ trong não anh có vài thay đổi.”
Lục Tuấn Trì lo lắng hỏi: “Ảnh hưởng đến thính giác và thị giác nặng hơn sao?”
“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn, chưa thể kết luận.” Chủ nhiệm Hoàng nói: “Thầy Tô, cậu phải chú ý chặt chẽ những thay đổi về sức khỏe.”
Sau đó chủ nhiệm Hoàng giải thích: “Tôi thấy thể tích tụ máu đã nhỏ bớt, có lẽ đang phát triển theo hướng tốt hơn. Thính lực bị tổn thương không thể phục hồi nhưng thần kinh thị giác và trí nhớ thì có thể, có lẽ thị lực của anh sẽ tốt hơn, nhớ lại được vài chuyện nhưng chuyện não bộ không ai dám nói chắc…”
Nghe vậy, Lục Tuấn Trì mới thở phào.
Tô Hồi nói: “Hiện giờ tôi chưa thấy có gì không ổn, tôi sẽ chú ý, có việc gì đành phải nhờ anh…”
Trước khi nói chuyện với chủ nhiệm Hoàng, Tô Hồi vẫn hơi thấp thỏm, không muốn đối mặt với tin xấu nhưng lúc này anh lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những tin tức này không phải tin xấu với anh, hơn nữa anh phát hiện, lúc này anh không còn như trước, bởi lẽ bên cạnh luôn có một người cho anh thêm sức mạnh.
Anh muốn sống tiếp, anh sẽ cố gắng hết sức đấu tranh với bệnh tật.
Chủ nhiệm Hoàng nhìn Tô Hồi, nói: “Tôi nghe tin các anh gặp tai nạn cũng rất lo, giờ xem ra tâm trạng của anh rất tốt, đôi lúc tâm trạng cũng sẽ tác động đến tình trạng sức khỏe.”
Tô Hồi lễ phép nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Hoàng.”
Họ nói chuyện với chủ nhiệm Hoàng xong thì quay về phòng, không biết có phải ảo giác không, Tô Hồi thấy mình nhìn rõ hơn một chút.
Sau đó Lục Tuấn Trì gọi điện cho gia đình, tán gẫu với bố mẹ vài câu.
Có người nhà quan tâm, có người thương bên cạnh, lúc này, hắn như người hạnh phúc nhất trên đời…
Họ vừa xong hết việc, Kiều Trạch cũng chạy về, cậu xách túi lớn túi nhỏ, còn mua ít đồ ăn nhẹ và sữa cho họ.
“À gì nhỉ, em xuống xem có gì mua cho hai người ăn nhé, sắp đến giờ cơm tối rồi.” Kiều Trạch nói xong lập tức chạy đi đặt cơm, ba người cùng ăn tối, Lục Tuấn Trì thấy không cần cậu chăm sóc gì nữa, bèn bảo cậu về sớm.
Kiều Trạch vừa đi, phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại. Lúc này đã quá giờ thăm nom, ngoài bác sĩ trực đêm, không có ai ra vào khu phòng bệnh nữa.
Tô Hồi thay đồng phục bệnh nhân, rửa mặt xong xuôi bèn cầm khăn ấm qua, nói với Lục Tuấn Trì: “Anh lau giúp em nhé.”
Anh nhìn không rõ, Lục Tuấn Trì xót anh, chưa từng để anh làm mấy chuyện này nhưng lúc này, Lục Tuấn Trì lại không từ chối.
Tô Hồi ngồi sát lại, chậm rãi lau mặt giúp hắn, có mấy vết máu khô chưa được lau sạch, anh cẩn thận lau từng chút một, cuối cùng lau đến bên mép vải gạc.
Vết thương kéo dài từ trán đến cạnh tai, dài chừng 8cm, sâu hoắm.
Tô Hồi lau rất dè dặt, sợ hắn đau, anh lau vết máu xung quanh băng gạc, khẽ nói: “Sẽ có sẹo nhỉ?”
Lục Tuấn Trì không để bụng, mỉm cười kéo tay anh, hỏi: “Có thì anh chê à?”
Tô Hồi ôm mặt hắn, lắc đầu, “Đương nhiên là không.” Anh nhớ lại cách mình từng gọi Lục Tuấn Trì, bèn nói đùa: “Cảnh sát Lục bé nhỏ vẫn đẹp trai lắm.”
Lục Tuấn Trì nhìn anh, “Với em, những vết thương này cũng như huân chương…”
Đây là vết thương khi hắn bảo vệ người mình yêu, nghĩ đến chuyện Tô Hồi không bị thương, hắn lại thấy vô cùng thoải mái và vui mừng.
Tô Hồi lo lắng nói: “Không được so sánh như vậy, huân chương càng nhiều càng tốt nhưng anh không muốn em bị thương nữa…”
Lục Tuấn Trì “ừm” một tiếng, “Tuân lệnh, em sẽ cẩn thận.”
Hắn nắm tay Tô Hồi, kéo ngón út của anh rồi móc tay, “Sau này chúng ta phải ở bên nhau thật lâu, không ai được thất hẹn nữa.”
Tô Hồi thấy lòng mình ngọt ngào, anh cười tít mắt, “Cảnh sát Lục bé nhỏ, tự nhiên anh muốn ăn kẹo của em quá.”
Lục Tuấn Trì nhớ đến nửa gói kẹo vẫn đang ở trên xe, bèn nói: “Lúc nào xuất viện mua cho anh, cho anh ăn đủ luôn.” Hắn mỉm cười nhìn Tô Hồi, nói: “Em sẽ chưng nước lê đường phèn cho anh nữa.”
Tắm rửa xong, hai người cùng lên giường nằm, Lục Tuấn Trì bị thương ở đầu, chỉ có thể nằm nghiêng. Hắn nghiêng người nhìn Tô Hồi.
Dường như họ có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn muốn hỏi Tô Hồi đã gặp phải chuyện gì, cũng muốn hỏi hai năm qua Tô Hồi sống ổn không. Nhưng hắn không nóng vội, người này đã ở bên hắn, khi nào anh muốn chắc chắn anh sẽ nói cho hắn.
Lục Tuấn Trì chỉ ngẩn ngơ nhìn Tô Hồi, nhìn góc nghiêng tuấn tú của anh, cảm giác mừng rỡ tràn ngập trái tim, hắn nghĩ mình có nhìn thế nào cũng không đủ.
Tô Hồi nhìn lên trần nhà, cuối cùng bây giờ anh đã nhớ lại rất nhiều, cũng nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Từng người, từng sự việc chớp qua trong đầu anh, suy nghĩ cũng trở nên rành mạch.
Anh suy nghĩ một hồi, bỗng nói: “Lục Tuấn Trì, hình như anh nhớ lại vài chuyện.”
Họ chỉ mở đèn ngủ, giọng Tô Hồi khàn đặc lại rất rõ ràng, “Chắc em cũng điều tra được đôi chút chuyện năm đó rồi, về vụ nổ cát mịn ấy.”
Lục Tuấn Trì “ừ” một tiếng, lúc này thuốc tê đã hết tác dụng, bắt đầu đau âm ỉ. Để không đè lên vết thương, cũng tiện nói chuyện với anh, Lục Tuấn Trì gác bên đầu không bị thương lên gối, nhìn Tô Hồi.
“Lúc đó, anh vẫn luôn phụ trách khắc họa tâm lý cho vụ án này, cũng dần dần bước vào bẫy rập.” Nói tới đây, Tô Hồi chớp mắt, giọng anh hơi khàn, yết hầu khẽ dịch chuyển. Đó là nỗi đau trong lòng anh, là thất bại thê thảm nhất của anh, cũng gây ra hậu quả nghiêm trọng nhất…
Lục Tuấn Trì nhìn anh, yên tĩnh lắng nghe.
Nằm trên giường bệnh, tư duy của Tô Hồi lại rất rõ ràng, anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Người tên Giải Thu đó chết ở hiện trường vụ án nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra có vài vụ trong vụ án đó không phải Giải Thu làm, vẫn còn người khác đứng phía sau mà chúng ta chưa tìm được.”
Tô Hồi kể lại cho Lục Tuấn Trì nghe về vụ nổ cuối cùng.
Hai chiếc giường cách nhau nửa mét, dưới ánh sáng đèn ngủ, khuôn mặt Tô Hồi như vùi trong ga giường màu trắng. Sắc mặt anh tái nhợt, giọng nói khàn khàn, vô cùng bình tĩnh.
Lục Tuấn Trì nghe anh kể, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, hốc mắt cũng nóng bừng.
Bị dao đâm đau đớn đến nhường nào… Rồi còn bị nổ…
Lục Tuấn Trì không khỏi siết nắm tay, hắn biết trên người Tô Hồi vẫn còn vết thương cũ, nỗi đau ấy còn hơn cái đau của hắn lúc này hàng nghìn, hàng vạn lần.
Tô Hồi cũng từng nói với hắn, bố mẹ anh cũng qua đời trong khoảng thời gian đó.
Lục Tuấn Trì không nói gì, lúc này, dường như mọi lời an ủi đều là thiếu chân thành, không đúng lúc.
Hắn chớp mắt, vươn tay trái ra nắm tay Tô Hồi.
Tô Hồi cũng đáp lại hắn.
Khi ngón tay hai người chạm nhau, họ cảm nhận được sự ấm áp từ đối phương, rồi lại tách ra ngay.
Vụ án cát mịn, dù Giải Thu đã chết từ hai năm trước nhưng chuyện này vẫn là một cơn ác mộng với Tô Hồi. Ký ức về một khoảng thời gian dài trong quá khứ đều trở nên mơ hồ trong đầu anh.
Nhưng trong giấc mơ hôm nay, mọi thứ lại rõ ràng đến vậy.
Lúc này tỉnh lại, vẫn còn rất nhiều chuyện Tô Hồi chưa dám khẳng định, anh không biết đó là ảo giác sau vụ tai nạn xe hay là ký ức đang trở về với anh.
Tô Hồi cảm giác đây như một câu hỏi anh không thể đưa ra đáp án hoàn hảo.
Khi đó cục trưởng Đàm an ủi anh rất nhiều, kết cục này không phải điều anh muốn, không một ai trách cứ anh nhưng Tô Hồi vẫn thấy rất có lỗi với những người đã chết.
Hai năm trôi qua, anh cố gắng không nhớ lại chuyện này.
Nhưng bóng tối vẫn luôn theo sát bên cạnh anh.
Nếu như tất cả là thật, không phải ảo giác, vậy người đứng bên kia đường nhìn vào nhà hàng, người hiển hiện trong mắt anh như thần chết ấy…
Là ai?
Tô Hồi bỗng nhớ thêm chuyện gì đó, bèn nói: “Bỗng dưng anh cảm giác, những chuyện này… Vụ án cát mịn và những chuyện gần đây có lẽ đều liên quan đến vụ án anh điều tra trước khi mất trí nhớ…”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vụ án đó thế nào?”
Tô Hồi nhíu mày, “Anh chỉ có ấn tượng mang máng nhưng không nhớ ra được chuyện gì cụ thể. Lúc nào xuất hiện anh sẽ điều tra lại…” Anh dừng một lát, nói tiếp: “Hình như anh đã gặp Trần Tuyết Hiền vào lúc đó…”
Lục Tuấn Trì nói: “Anh đừng nóng vội, cứ từ từ, em sẽ ở bên anh, chúng ta cùng điều tra.”