Tô Hồi phá vỡ tuyến phòng ngự của Lam An, chuyện đã đến nước này, âm mưu của họ cũng đã bị vạch trần. Nhưng sau đó, dù cảnh sát có hỏi thế nào Lam An cũng chỉ cúi đầu, ngồi đúng một tư thế, không nói không rằng.
Cảnh sát đã đổi người ra vào mấy đợt, vẫn không hỏi được thông tin gì.
Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát bỗng nhớ ra, anh híp mắt vươn người về phía trước, muốn nhìn rõ hình ảnh sau vách kính, “Cô ấy đang đợi gì thế?”
Lục Tuấn Trì cũng đã thấy, ban đầu Lam An giả vờ phối hợp cho cảnh sát điều tra, bây giờ lại không nói không rằng, là để câu giờ.
Đối mặt với những câu hỏi kia, Lam An chỉ mím môi, vờ như mình không nghe thấy gì. Nhưng chính biểu cảm này lại khẳng định nghi ngờ của Tô Hồi là đúng.
Tô Hồi suy nghĩ một chốc rồi nói: “Có lẽ cô ấy đã thông báo cho ai đó rồi…”
Lục Tuấn Trì nhíu mày hồi tưởng lại, “Vừa rồi cô ấy không gọi cho ai hết… Thông tin bị lộ từ bên xưởng tranh à? Có khi nào là do mấy đứa trẻ kia…”
Trong những đứa trẻ họ đưa từ xưởng tranh đến, đã có nhiều người được thả sau khi cảnh sát xác định họ không liên quan đến vụ án. Hiện giờ chỉ còn Vu Khả Khả và Đổng An Thần có liên quan ở lại tổng cục.
Những đứa trẻ đã được thả có thể sẽ lan truyền thông tin xưởng tranh bị điều tra.
Ngoài trường hợp này, cả buổi chiều họ vẫn luôn giám sát Lam An nhưng không thể giám sát xưởng tranh mọi lúc mọi nơi được.
Vậy cô đã truyền tin bằng cách nào?
Tô Hồi nhớ lại từng chi tiết khi ở xưởng tranh, anh chợt nhớ ra một chuyện, “Lam An từng có một hành động, nếu nghĩ kỹ lại thì đúng là hơi lạ. Khi anh ngắm tranh cát trong tủ, cô ấy từng mở tủ ra, sau đó còn sắp xếp lại mấy lọ cát.”
Nói tới đây, lông mi Tô Hồi khẽ run, “Có thể đó là tín hiệu cô ấy để lại.”
Tầm nhìn của anh rất mờ, khi đó anh chỉ nhìn rõ hành động của Lam An, không thấy rõ tình hình cụ thể.
Giờ đây nghĩ lại, có lẽ cô đã nhân lúc anh không đề phòng, xê dịch vị trí các lọ cát, để lại dấu hiệu.
Lục Tuấn Trì nói: “Em sẽ cho người đến chỗ ở của cô ấy lục soát…”
Trong mấy tiếng Lam An bị bắt, dù họ đã điều tra được chỗ ở của cô nhưng vẫn chưa xin được quyền lục soát.
Lục soát lúc này là không đúng quy định nhưng Lục Tuấn Trì quyết định đặc cách xin phép lãnh đạo, nếu không có thể họ sẽ không kịp.
—
Hoa Đô, năm giờ chiều, Lưu Ngọc Mai đi chợ về, bà đi ngang qua xưởng tranh, xưởng tranh vẫn luôn sáng đèn lại không một bóng người, cũng không biết Lam An đã đi đâu.
Bà lấy làm lạ, bèn lẩm bẩm vài câu.
Sau đó Lưu Ngọc Mai nhìn lọ cát trong tủ kính trong xưởng.
Bà dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm, các lọ cát đã đổi chỗ, hàng ngoài cùng toàn là những lọ cát đỏ.
Tim Lưu Ngọc Mai đập thình thịch, bà bắt đầu căng thẳng.
Lưu Ngọc Mai nhanh chóng về nhà, đến trước cửa nhà bèn ngẩng đầu, đèn phòng đối diện vẫn tối.
Lưu Ngọc Mai nghĩ hồi, bà về nhà cất đồ rồi chưa kịp lo cơm nước đã lật tung nhà lên tìm ra hai chiếc chìa khóa.
Năm nay bà năm mươi hai tuổi, đã về hưu, sống một mình.
Vốn Lưu Ngọc Mai không ở đây, sau này bà mới chuyển đến. Khi đó không có nhiều tiền, chỉ đủ mua một căn nhà nhượng lại ở tầng một. Tòa này nằm trong góc khu nhà, có hai phòng ngủ một phòng khách, căn phòng nhỏ thì đối hướng mặt ra ngoài tường rào.
Người hàng xóm ở đối diện là Lam An, một cô gái nhiệt tình, cô thường xuyên mang đồ qua thăm bà.
Có lần nọ Lưu Ngọc Mai tái phát bệnh tim lúc nửa đêm, bà chật vật sang gõ cửa hàng xóm, cuối cùng Lam An đã đưa bà đến bệnh viện.
Bà nợ ơn Lam An rất nhiều, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả ơn nhưng Lam An chỉ nhờ bà một việc.
Cô ấy để lại hai chiếc chìa khóa, nói nếu ngày nào đó cô đột ngột vắng nhà, phiền bà cho con chó trong căn phòng nhỏ kia ăn giúp cô.
“Nhà các cô còn nuôi chó à?” Khi đó Lưu Ngọc Mai đã hỏi vậy, “Sao tôi chưa thấy cô dắt nó ra ngoài bao giờ?”
“Chó nhà cháu tự biết đi vệ sinh, không cần phiền vậy.” Lam An cười nói.
Chó tự biết đi vệ sinh, Lưu Ngọc Mai chưa nghe bao giờ.
“Nói chung là nếu có hôm nào cháu không về đúng giờ thì nhờ cô lo chuyện nhà giúp cháu, chiếc chìa to là khóa cửa, còn chiếc nhỏ là khóa mở xích. Cô mở xích ra, nó sẽ được tự do. Chó nhà cháu không chịu được đói, cô phải chạy qua cho nó ăn ngay đấy…” Lam An dặn đi dặn lại.
“Biết rồi, biết rồi. Sao cháu lại không về nhà đúng giờ chứ?” Lưu Ngọc Mai thấy yêu cầu này hơi kỳ lạ, nhưng Lam An đã giúp đỡ bà nhiều như vậy, dù là yêu cầu kỳ lạ đến đâu cũng chỉ là chuyện nhỏ với bà. Dù bà đã đồng ý ngay nhưng vẫn không khỏi hỏi thêm vài câu.
“Haiz, bây giờ điện thoại của cháu ngày càng chai pin rồi, cháu chăm nom đám trẻ, cũng sẽ có lúc gặp phải vấn đề này kia. Nếu có tình hình gì khác thường mà điện thoại lại hết pin, cháu nghĩ cách để lại lời nhắn cho cô nhé…” Lam An cười nói: “Cửa hàng của cháu ngay ngoài khu nhà, cô thấy rồi đúng không?”
“Đúng vậy, ngày nào cô đi chợ cũng đi qua mà.”
Lưu Ngọc Mai từng đi qua đó, Lam An còn chào cô.
“Nếu cháu có việc gì, cháu sẽ đổi hàng tranh ngoài tủ kính thành màu đỏ. Nếu cô thấy bên ngoài là lọ cát đỏ, cô hãy lấy chìa khóa qua mở cửa giúp cháu nhé.”
Lưu Ngọc Mai nhận chìa khóa, cảm giác như mình vừa nhận một nhiệm vụ thần thánh, “Được rồi, cháu yên tâm, ngày nào cô cũng sẽ qua nhìn…”
“Cảm ơn cô Lưu.”
“Ôi dào, có gì đâu, khách sáo làm gì, chút chuyện nhỏ này còn lâu mới bằng cháu giúp cô.”
Nhớ lại xong, Lưu Ngọc Mai mở cửa nhà đối diện, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa còn rất yên tĩnh.
Lưu Ngọc Mai mở đèn, căng thẳng liếm môi, lúc này bà mới nhớ ra mình sợ chó.
Nhưng bà đã hứa với Lam An, lúc này, bà phải gồng mình làm cho xong.
Có lẽ chỉ là một chú chó nhỏ thôi, nên cô mới không cần dắt ra ngoài.
Bà siết chặt chìa khóa, thầm nghĩ, nếu có một con chó dữ bên trong, bà sẽ để chút thức ăn vào đó rồi chạy ngay. Có lẽ phải đợi lúc nào nó ngủ rồi, bà mới vào thả ra…
Lưu Ngọc Mai đứng ngoài cửa, từ khi vào nhà bà đã không nghe tiếng chó sủa, có lẽ nó đang ngủ rồi.
Nghĩ vậy, bà hít sâu, dũng cảm mở cửa.
Ánh đèn ngoài phòng khách rọi vào, bà đi sâu vào trong. Lưu Ngọc Mai ngây người, trong phòng không có chó, chỉ có một người đang ngồi cạnh cửa sổ.
Vóc dáng người đó cao to, tóc rối bù, dài quá vai. Ánh sáng trong phòng mờ tối, bà không nhìn rõ mặt mũi người đó.
“Lại đây.” Người kia thấy bà vào phòng cũng không thấy lạ, tựa như đã biết trước tất cả, hắn ta nói: “Cô ấy đưa chìa khóa cho cô rồi đúng không?”
Nghe tiếng, bà nhận ra đó là một người đàn ông, giọng hắn ta trầm khàn, vô cùng hấp dẫn.
Lưu Ngọc Mai ngẩn người, hóa ra “chó” mà Lam An nói lại là một người đàn ông…
Đã vậy còn là một người rất đẹp trai.
Bà nghĩ lại cũng rất dễ hiểu, bảo sao Lam An xinh đẹp như vậy lại không kết hôn. Bà từng nói muốn giới thiệu người cho Lam An làm quen, nhưng cô cũng uyển chuyển từ chối.
Nhưng tại sao người đàn ông này… lại bị nhốt trong nhà?
Hắn ta đeo vòng cổ, nối liền với đó là một sợi dây, dây xích rất dài, phải đến cả mét, xem ra hắn ta có thể tự đi vào nhà vệ sinh bên cạnh nhưng phạm vi hoạt động hạn chế, không thể ra ngoài.
“Bây giờ cô có thể mở khóa giúp tôi.” Người đàn ông nói, sau đó hắn ta gảy chiếc vòng trên cổ mình.
Lưu Ngọc Mai vẫn chưa thôi ngơ ngác, bà cảm nhận được sự nguy hiểm, bà nghĩ mình nên báo cảnh sát hoặc nên gọi Lam An hỏi cho rõ ràng nhưng ma xui quỷ khiến, bà nhìn người đàn ông trước mắt, đưa chìa khóa qua đó…
—
Lần thứ hai Tô Hồi vào phòng thẩm vấn, anh cúi đầu, nhìn Lam An vẫn đang im lặng.
“Hung thủ thật sự hẳn là đàn ông, độ tuổi trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi.”
“Cô tình nguyện che đậy cho hắn ta, có thể hắn ta là người thân của cô hoặc là… cô thích hắn ta?”
“Chúng tôi điều tra về gia đình cô, gia đình không còn ai khác, vậy tại sao hai người lại sống chung? Nhận nuôi? Hắn ta là cũng là con của thợ mỏ? Gia đình hắn ta gặp tai nạn?”
Tô Hồi nói tới đây, Lam An bất an siết chặt ngón tay.
“Có lẽ hắn ta đã học cách chế tạo bom từ bố cô, ban đầu cô nghĩ đó chỉ là sở thích, mãi về sau cô mới nhận ra hắn ta làm vậy để giết người…”
“Cô đã biết hắn ta là hung thủ từ lâu, cũng đã chuẩn bị sẵn lời khai.”
“Hung thủ vụ án cát mịn không gây án tiếp có lẽ là vì trong hai năm qua hắn ta đã gặp tai nạn, bị thương hoặc cô đã tìm ra cơ hội nhốt hắn ta lại…”
“Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm, cô đã chuẩn bị sẵn để một khi bị phát hiện, cô sẽ chịu tội hay hắn ta…”
Tô Hồi nói từng câu từng chữ, có những câu là câu nghi vấn, cũng có những câu khẳng định, ba-toong trong tay anh chống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Anh nói không nhanh, mỗi câu đều là suy luận từ bằng chứng xác thực.
Hồ sơ cho thấy mỏ than bố Lam An – Lam Tử Văn làm việc đã xuất hiện tai nạn khi khai thác mỏ vào mười tám năm trước, khi đó đã xác nhận có năm người chết, ba người mất tích. Cảnh sát đã đối chiếu danh sách người chết, anh đoán người đàn ông đó có thể là con của người bị nạn, họ đã có danh sách tình nghi, cần thêm thời gian để kiểm chứng.
Lam An mở mắt nhìn Tô Hồi, rốt cuộc người trước mắt cô là ai? Cảnh sát sao?
Tại sao anh ta nói gì cũng đúng…
Cô run rẩy, mồ hôi túa ra không ngừng, mặt mày tái nhợt.
Thậm chí Lục Tuấn Trì nghĩ người phụ nữ này có thể ngất ngay trong phòng.
Tô Hồi vẫn tiếp tục dồn ép, anh mong Lam An chịu khai sớm một chút.
Nhưng anh cũng biết rõ, có lẽ những gì anh nói không thể vượt qua tình cảm Lam An dành cho người kia.
“Trong kế hoạch ban đầu của cô, khi cô bị bắt, cô sẽ thả người kia ra… Nhưng dù cô có làm vậy thì hắn ta cũng không biết ơn cô, mà trái lại mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn…”
Tô Hồi nói tới đây, anh nghiêng đầu, quyết định dùng đến “thuốc mạnh”.
“Có lẽ hắn ta biết cô tình nguyện chịu tội thay, hôm nay cô ngồi ở đây đã chứng tỏ một chuyện, hắn ta đã vứt bỏ cô.”
Lam An ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầy bối rối, tựa như đang xin anh đừng nói tiếp.
“Hắn ta đã tiếp xúc với Đổng An Thần bằng cách nào? Có thể là qua một ô cửa, cũng có thể là một khe hẹp, đủ để họ nói chuyện, truyền thông tin cho nhau… Hắn ta thôi thúc dục vọng trong lòng Đổng An Thần, để cậu ta giết người thay mình… Hiện giờ đang có người hỏi Đổng An Thần rồi, dù cô không nói, cậu ta cũng sẽ có lúc phải khai thôi.”
Trên thực tế, cảnh sát đã gặp khó khăn khi thẩm vấn Đổng An Thần, cậu bé đó không hề nói rõ ràng. Rất nhiều lời khai của cậu ta vô cùng rối.
Lam An mới là người có thể đưa họ đến gần đáp án.
Tô Hồi nói xong, ngón tay Lam An hơi nhúc nhích.
Tô Hồi tiếp tục: “Bây giờ cô thả hắn ta, hắn ta sẽ chỉ hung ác hơn hai năm trước hàng trăm, hàng nghìn lần, cũng sẽ có thêm nhiều người chết vô tội…”
Cuối cùng Lam An cũng lên tiếng, cô mở mắt, môi run rẩy, “Không… Không đâu…”
Chỉ vài chữ mà Lam An như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Thời gian dần trôi, Lam An cũng thấy bồn chồn, lo lắng.
Đến lúc này, cô vẫn còn một hy vọng le lói, hy vọng người kia được bình an, thoát được kiếp nạn này, thay đổi thành con người mới.
Tô Hồi nhíu mày, thế này vẫn chưa đủ, quả cân này vẫn chưa đủ nặng, chỉ thế này thôi, có lẽ cô sẽ không chịu khai thật…
Nói tới đây, chuông điện thoại của Lục Tuấn Trì chợt reo lên, hắn ra khỏi phòng nghe điện thoại, hai phút sau mới quay lại.
“Lam An, chúng tôi phát hiện một thi thể nữ giới có tuổi trong nhà cô cùng một cổ khóa đã mở. Người chết là hàng xóm đối diện nhà cô, Lưu Ngọc Mai! Hiện giờ cô buộc phải cho tôi biết rốt cuộc người kia là ai?!”
Cảnh sát vẫn đến chậm một bước, khi họ vào nhà, căn nhà đã trống không, họ không thể ngăn cản một bi kịch mới xảy ra.
“Lưu Ngọc Mai chết rồi?” Nghe tin này, Lam An trợn trừng mắt, “Sao… Sao cô ấy lại chết?”
“Chết do ngạt thở!” Lục Tuấn Trì tức giận nói, Lưu Ngọc Mai bị bóp chết tươi, một kẻ phải cầm thú đến mức nào mà đến cả bà lão cũng không tha.
“Hắn ta còn cướp điện thoại, tiền và chứng minh nhân dân của Lưu Ngọc Mai.”
Sao lại như vậy?!
Cô… Cô chỉ nhờ Lưu Ngọc Mai thả hắn ta giúp cô thôi mà.
Nhưng tại sao hắn ta lại giết bà ấy?!
Mắt Lam An nhòe đi.
Cô đã nghĩ hai năm giam cầm kia đủ để mài mòn tính nết của người đó nhưng giờ xem ra, cô chỉ là ông nông dân ôm rắn độc vào lòng.
Bố cô nhận nuôi hắn ta, hai người cùng nhau trưởng thành nhưng đến cuối cùng cô chỉ nhận lại được kết quả này…
Nước mắt cô chảy dọc xuống má, không ngừng lăn xuống, bờ môi khô nứt mấp máy, “Anh ấy… Anh ấy là đứa trẻ bố tôi nhận nuôi, tên là Tống Lam Ân.”
Lam Ân là tên bố cô đặt cho hắn ta, Tống là họ gốc.
Năm hắn ta tám tuổi, bố hắn ta chết do tai nạn ở mỏ, mẹ cũng qua đời vì tái phát bệnh tim, hắn ta vẫn luôn sống cùng cô.
Cô đã nhốt con quỷ đó suốt hai năm.
Lam An che mặt, khóc thất thanh.
Lúc này cuối cùng hắn ta cũng được tự do, mà cô cũng trở thành kẻ đồng lõa giúp hắn ta gây nên những tội ác tày trời…