Sổ Tay Hình Sự

Quyển 6 - Chương 124



“Bố mẹ tôi ly dị từ sớm, sau đó bố tôi gà trống nuôi con. Khi đó bố tôi nhận nuôi anh ấy nhưng vì không đủ điều kiện nên không làm sang tên. Chúng tôi chung sống từ nhỏ, sau này anh ấy lên đại học, bố tôi cũng qua đời, chúng tôi không qua lại nhiều nữa, chỉ tới kỳ nghỉ mới cùng nhau đi ăn một bữa, coi như cả nhà đoàn viên, hai kẻ không nơi nương tựa sưởi ấm lẫn nhau. Sau đó anh ấy nghỉ học nhưng lại rất giàu, hai năm trước, tôi tình cờ xem điện thoại của anh ấy mới phát hiện anh ấy vẫn luôn làm chuyện đó…”

Lam An run rẩy nói: “Sau này tôi bán căn nhà bố để lại cho tôi rồi mua căn khác, tôi lấy cớ mừng tân gia mời anh ấy đi ăn, sau đó cho anh ấy uống thuốc…”

Khi đó cô còn cố ý mua một căn nhà mới, đến một nơi không ai quen biết họ, cô xếp riêng một phòng, căn phòng đó cách âm rất tốt, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, cô giấu hết mọi đồ vật kim loại trong căn phòng đó, chỉ để lại giường và chăn đệm.

Cô mua một sợi dây xích, một ổ khóa tốt nhất, một chiếc vòng cổ, sợi dây xuyên qua đầu giường, khóa lại.

Cô đã thử độ dài rất nhiều lần, hắn ta có thể vào nhà vệ sinh tắm rửa và đi vệ sinh, có thể thay quần áo, sinh hoạt bình thường.

Sau khi nhốt Tống Lam Ân lại, cô vô cùng cẩn thận, dù có mang đồ ăn cho hắn ta cũng chỉ dùng bát đĩa nhựa.

Cô cố gắng tách biệt hắn ta với thế giới bên ngoài.

Cô biết người như Tống Lam Ân sẽ không báo cảnh sát, cũng không thể cầu cứu hàng xóm, bởi một khi bị phát hiện, những chuyện hắn ta từng làm sẽ bại lộ.

Trong nhà vệ sinh chỉ có một chiếc dao cạo râu chạy bằng điện.

Có lẽ Tống Lam Ân rất tức giận, hắn ta bắt đầu tuyệt thực.

Lam An và Tống Lam Ân chiến tranh lạnh rất nhiều, có những lúc cô đang say ngủ cũng nghe tiếng hắn ta đang mài dây xích, mãi không ngủ được.

Dần dà, dường như cả hai đều bình tĩnh trở lại, sống chung dưới một mái nhà như hai người bạn

Trước khi đi làm, Lam An sẽ đặt đồ ăn và quần áo sạch sẽ trước cửa, đến chiều đi làm về, cô sẽ thấy bát đũa đã dùng xong và quần áo bẩn ở đó.

Thỉnh thoảng cô cũng để cho hắn ta mấy tờ báo gần đây, với mấy cuốn sách.

Cũng có lúc cô ngồi tựa ngoài cửa, nói cho hắn ta nghe về cuộc sống của mình, việc làm ăn của xưởng tranh dạo này thế nào, những đứa trẻ đó ra sao.

Nhưng không có bất cứ âm thanh nào vang lên sau cánh cửa, cũng không có một lời hồi đáp.

Họ đã sống cuộc sống gần như không chút giao lưu nào trong hai năm.

Lần duy nhất Lam An vào căn phòng đó là vì Tống Lam Ân bị ốm. Lam An phát hiện hắn ta không đụng vào đồ ăn hai ngày liền nên vào xem thử xem sao. Tống Lam Ân sốt cao mãi không khỏi, cô sợ hãi chạy đi mua thuốc, chăm sóc hắn ta ba ngày, không rời nửa bước.

Chỉ có ba ngày đó, họ như về lại thời thơ ấu, quay trở về khoảng thời gian trước khi mọi chuyện xảy ra.

Sau ba ngày, cuối cùng Tống Lam Ân cũng hạ sốt, Lam An mệt mỏi ngủ gục cạnh giường, đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện, Tống Lam Ân đang nhìn cô.

Hắn ta vươn tay xoa tóc cô, ngón tay đặt trên cổ cô.

Khi đó cô đã nghĩ hắn ta muốn hôn cô.

Cách hắn ta nhìn cô không có chút tình cảm nào, mà là một ánh mắt hung ác, tựa như thú dữ đang chăm chú nhìn con mồi.

Cô giật mình.

Hắn ta cắn răng nói: “Cút.”

Cô chạy ra khỏi phòng, khóc rất lâu.

Sau đó, mọi thứ lại như lúc ban đầu.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy thế này chưa đủ chắc chắn, cô sợ ngày nào đó sẽ có người phát hiện những chuyện Tống Lam Ân đã làm, cô muốn gánh tội giúp hắn ta nhưng lại sợ nếu không có cô, Tống Lam Ân sẽ chết đói, sẽ bị bắt, vậy nên cô để lại chìa khóa cho Lưu Ngọc Mai.

Nhớ lại mọi chuyện, Lam An vẫn không ngừng khóc.

Cô đang gieo gió gặt bão, có chết một nghìn, một vạn lần cũng không thể chuộc tội.

Cô không chỉ thả tên ác quỷ Tống Lam Ân ra, còn hại chết Lưu Ngọc Mai.

Nếu khi đó cô gọi cho cảnh sát ngay sau khi chuốc thuốc Tống Lam Ân thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tô Hồi nhìn hồ sơ vụ án trước mặt.

Tống Lam Ân, năm nay 27 tuổi, học đại học chuyên ngành Hóa học nhưng sau hai năm hắn ta đã bị đuổi vì trượt môn quá nhiều.

Từ nhỏ hắn ta đã học cách chế tạo bom từ bố Lam An, Lam Tử Văn, sau đó dựa trên kiến thức hóa học của mình, hắn ta cải tạo bom, không ngừng nâng cao sức nổ của bom, tối ưu hóa kết cấu.

Hắn ta có nhân cách chống đối xã hội, điên cuồng, quỷ quyệt.

Hắn ta không ngừng cung cấp bom cho Giải Thu, để người đàn ông đó đi khắp thành phố, cũng vì vậy mà hàng loạt vụ nổ cát mịn xảy ra trong thành phố.

Đây là một kẻ giết người vô tội vạ có tổ chức điển hình.

Cuối cùng Lam An cũng chịu khai, Lục Tuấn Trì nhanh chóng hỏi tiếp, họ lập tức chuẩn bị hồ sơ và ảnh của Tống Lam Ân, đăng thông báo truy nã.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Tống Lam Ân sẽ đến những chỗ nào?”

Lam An lắc đầu, “Tôi không biết, sau khi anh ấy thôi học, tôi không qua lại với anh ấy nhiều nữa.”

Cô vừa khóc vừa sợ hãi, chuyện cô từng làm đã gây nên tai vạ ngày hôm nay.

Tên ác quỷ ấy có được tự do, chẳng khác nào mở chiếc hộp Pandora, cô nghĩ, hắn ta sẽ gây ra những vụ nổ mới trong thành phố…

“Điện thoại và đồ đạc của hắn ta đâu?” Lục Tuấn Trì hỏi.

“Tôi… vứt điện thoại anh ấy đi rồi… Sim điện thoại thì thả xuống bồn cầu. Tôi không tịch thu chứng minh thư của anh ấy… Sau đó tôi giả vờ làm bạn gái anh ấy, trả lại căn nhà anh ấy đang thuê.” Lam An vừa khóc vừa nói: “Tôi đã nghĩ mình đã cắt đứt mọi liên hệ của anh ấy với thế giới bên ngoài…”

Cô từng chỉ muốn người đàn ông này được sống, dù có phải nhốt hắn ta cả đời, chỉ cần không ai biết tội danh của hắn ta là được…

“Đồng lõa của hắn ta là ai?” Lục Tuấn Trì nghiêm giọng hỏi.

Chắc chắn Tống Lam Ân có liên lạc với người khác.

“Tôi thật sự không biết, khi đó ngoài Giải Thu ra vẫn còn vài người có qua lại nữa, tôi không quen họ nhưng tôi biết trong số đó có cả đàn ông và phụ nữ…”

Một vài người khác vào thay ca nhưng họ vẫn không hỏi được thân phận đồng lõa của Tống Lam Ân.

Có lẽ Lam An thật sự không rõ chuyện này.

Kiều Trạch tức giận nói: “Cái cô này ác mà không biết mình ác, ghét thật đấy, những gì cô ta làm khiến em nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn. Thế mà bây giờ cô ta còn ấm ức khóc được nữa.”

Trong mắt cậu, người như vậy còn khó đề phòng hơn hung thủ dao thật súng thật.

Tô Hồi phân tích: “Cô ta yêu Tống Lam Ân, không chỉ vì những tiếp xúc thuở nhỏ, tôi nghĩ người phụ nữ này có trạng thái tình cảm không bình thường với sát thủ liên hoàn, còn có ảo tưởng không thiết thực. Cô ta vọng tưởng những gì mình làm sẽ giúp hắn ta thay đổi hoàn toàn. Trong quá khứ cũng có không ít phụ nữ thích sát thủ liên hoàn, thậm chí có những người muốn kết hôn với họ. Các nhà tâm lý học cũng có nhiều phân tích với tâm lý này, như ảo tưởng cứu rỗi, nhu cầu làm mẹ, ảo tưởng thay thế…”

Nhưng vì không có nhiều người như vậy, thiếu dữ liệu nghiên cứu, nên các nhà tâm lý vẫn khó mà xác định cụ thể nguyên nhân tâm lý của hành vi này.

Phóng viên báo chí điều tra Sheila Isenberg từng soạn một cuốn sách mang tên “Women Who Love Men Who Kill”, trong đó bà viết: “Tình cảm giữa những cô gái này với kẻ sát nhân đã thỏa mãn nhu cầu của họ trên một góc độ nào đó.”

Lam An muốn bao che cho hành vi phạm tội của Tống Lam Ân, không phải vì an toàn của mọi người, mà chỉ để tình cảm ích kỷ và thỏa mãn cá nhân mình.

Lục Tuấn Trì tán thành, “Cô ta làm ra những chuyện này, pháp luật cũng sẽ trừng trị cô ta…”

Sau đó họ lại hỏi được thêm vài thông tin vụn vặt từ Đổng An Thần.

Cậu ta đã đưa Tống Lam Ân số cát kia qua cửa sổ, Tống Lam Ân làm cho cậu ta hai quả bom, nói cậu ta chỉ cần làm vậy sẽ giải quyết được vấn đề của Vu Khả Khả.

Sau đó, Tống Lam Ân lại bảo Đổng An Thần vẫn còn sợ sệt đổ tội cho Lam An.

Xem ra không chỉ có người thường không hiểu cách làm của cô, mà đến kẻ giết người kia cũng không thấy biết ơn.

Khi Lục Tuấn Trì ra khỏi phòng quan sát, hắn thấy Tô Hồi đứng trước bảng trắng trong phòng họp, trên đó là nội dung Hình Vân Hải để lại, là nét chữ của hắn ta.

Tô Hồi chỉ mở một bóng đèn, căn phòng hơi tối, khiến bóng lưng anh lại càng thêm gầy yếu.

Lục Tuấn Trì không thể kìm lòng bước lại chỗ anh, nhìn góc nghiêng tuấn tú của anh.

Tô Hồi híp mắt quay lại, thấy người vào phòng là Lục Tuấn Trì thì quay đầu đi.

Hôm nay họ đã biết thân phận thật sự của hung thủ, vụ án có bước tiến lớn nhưng không ai vui vẻ nổi. Lúc họ bắt được Lam An, tìm ra thân phận thực sự của kẻ thủ ác thì cũng là lúc tên biến thái đó được trả về với tự do.

Nghĩ đến một kẻ nguy hiểm, đáng sợ như vậy lang thang khắp thành phố, họ lại thấy tim mình như thắt lại.

Lục Tuấn Trì sẵn lòng không ngủ không nghỉ, chỉ cần bắt Tống Lam Ân nhanh nhất có thể là được.

Tô Hồi nhìn tấm bảng dán kín manh mối trước mắt, anh chớp mắt nói: “Hung thủ cố ý tạo hiện trường giả, ví dụ như vứt đầu mẩu thuốc lá, tóc của người khác, khiến cảnh sát có suy luận sai lầm. Hành vi này gọi là dàn cảnh, mà người làm việc này ở chợ đen được gọi là thợ dàn cảnh. Hai năm trước, anh từng nghĩ có lẽ thợ dàn cảnh đã vào cuộc, ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta. Nhưng lúc này anh dần nhớ lại vài chuyện, có lẽ suy nghĩ năm đó của cảnh sát đã sai rồi…”

Trong hai năm qua, ký ức của Tô Hồi vẫn luôn mờ mịt và lộn xộn nhưng khi anh quay lại làm việc, những ký ức ấy đã dần dần quay lại.

Hôm nay, anh đang thử tái hiện lại vụ án này.

Dù sau hai năm anh đã trải qua những trắc trở, nhưng cũng càng thêm tỉ mỉ, chững chạc hơn. Góc độ và cách thức anh suy nghĩ vấn đề cũng có những thay đổi.

Vụ án này khác với rất nhiều vụ án khác, rất ít khi có dấu vân tay xuất hiện, cũng rất khó tìm ra dấu chân, thiết bị giám sát cũng dễ bị hỏng. Nhân chứng vật chứng để điều tra đều vô cùng hiếm hoi, bắt được hung thủ là việc cực kỳ khó khăn.

Loại bom trong vụ án này là bom tự chế, nó có dấu vết chế tạo rất rõ ràng. Hiện trường mỗi vụ án đều có một loại cát giống nhau rơi vãi, chúng có cách cài bom giống nhau, thời gian cài bom gần giống nhau. Những vụ án này có rất nhiều mối liên hệ để chứng minh là chúng có liên quan đến nhau. Cũng có vài hình bóng mờ mịt giúp họ biết rằng hung thủ hành động một mình.

Nguyên liệu và cách chế tạo bom không phải thứ người bình thường biết được.

Thường thì cách thức gây án này luôn được che giấu rất kỹ, trong rất nhiều vụ án, thậm chí đến người thân nhất cũng không biết.

Khi vụ án cát mịn xảy ra, có rất nhiều bằng chứng xuất hiện, họ cũng nương vào những manh mối đó, cho rằng hung thủ là kẻ khó gần, xa lánh đám đông, là người có khuynh hướng chống đối xã hội, kết quả khắc họa tâm lý này cũng khiến họ cho rằng hung thủ hành động một mình.

Sai lầm của họ là cho rằng hung thủ là người chế tạo bom, cũng là người đặt bom.

Trước tiền đề như vậy, họ không thể giải thích và tái hiện vụ án.

Kẻ gài bom thông thường sẽ có cách thức hành động của riêng mình nhưng hung thủ của vụ án này lại có những cách thức gây án rất khác biệt trong quá trình gây án, tựa như một con cáo vô cùng xảo quyệt, rất giỏi ngụy trang.

Cách thức phạm tội của hung thủ cũng đa dạng, vừa mới cho nổ bom giữa thành phố, làm bao nhiêu người bị thương, cảnh sát đã lại tìm ra dấu vết vụ nổ mới ở một nơi hẻo lánh.

Không có động cơ gây án, không có mục tiêu, không có kế hoạch, chỉ có một quy tắc duy nhất là cứ mười ngày sẽ đặt một quả bom trong thành phố, quấy nhiễu cuộc sống tốt đẹp của mọi người.

Cảnh sát đối mặt với áp lực khổng lồ, Tô Hồi và Ánh Trăng bất đồng trong khắc họa tâm lý.

Hai năm sau, Tô Hồi đã tái hiện lại tất thảy trong quá trình thẩm vấn Lam An.

Sau khi nghĩ theo một hướng khác, dường như anh đã tìm ra vấn đề mấu chốt.

Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật, bởi thân đứng ở chính nơi này.

(*) Bản dịch thơ của Nguyễn Khắc Phi.

Năm đó cả anh và Ánh Trăng đều tin chắc rằng chỉ có một hung thủ, cũng cho rằng tình trạng hỗn loạn xuất hiện trong vụ án là hung thủ đang ngụy trang.

Nhưng có lẽ đây lại là sai lầm lớn nhất của họ. Mà những thứ họ cho rằng không hợp lý khác lại chưa từng được che giấu.

Đáp án họ nghĩ là sai lầm lại là đáp án chính xác.

Tô Hồi tổng kết xong bèn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi tái, “Có lẽ năm đó cả anh và Ánh Trăng đều sai, hung thủ không phải kẻ đặt bom, mà Tống Lam Ân là người cung cấp vũ khí. Những quả bom đó do cùng một người tạo ra nhưng lại có nhiều người đặt bom, mà kẻ dẫn đầu chính là Giải Thu. Những kẻ đặt bom ấy là một tập thể nhỏ, mỗi mười ngày, sẽ có một người trong đó nhận được bom và gài chúng. Vậy nên cảnh sát mới có nhiều kết quả khắc họa tâm lý khác biệt đến vậy.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày suy nghĩ, sau đó gật đầu tán thành.

Chỉ cần bỏ bớt điều kiện chỉ có một người gây án, người đặt bom là người chế tạo bom, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn nhiều.

Tô Hồi nói tiếp: “Nhiều hung thủ dễ quấy rối cách nhìn và điều tra của cảnh sát hơn dàn cảnh nhiều. Có lẽ lúc đó đã có nhiều người đặt bom, họ nhận những quả bom khác nhau, đặt chúng trong thành phố theo cách mình muốn.”

Từ trước đến nay, có quá ít trường hợp phạm tội theo phân công hợp tác thế này.

Hình thức này tựa như một nhóm người chơi đang chờ nhiệm vụ xuất hiện.

Cứ mỗi mười ngày sẽ có một quả bom mới, họ sẽ bốc thăm hoặc lựa chọn một người cầm bom, sau đó sẽ đặt chúng tại một đâu đó theo cách mà mình thích.

Người nhận nhiệm vụ sẽ đi khắp thành phố, thực hiện hành vi phạm tội của mình.

Vậy nên họ mới có nhiều điểm chung trong hung khí và thời gian gây án nhưng cách thức đặt bom khác nhau, cách lựa chọn mục tiêu khác nhau, vậy nên mới sinh ra những hình thức phạm tội khác nhau.

Những chuyên gia khắc họa tâm lý như họ cũng bị hình thức phạm tội này dẫn vào mê cung.

Chỉ có cách nói này mới có thể giải thích cho tất cả.

Lục Tuấn Trì cúi đầu suy nghĩ, suy đoán của Tô Hồi rất đáng kinh ngạc nhưng nếu nghĩ kỹ lại, rất có thể đây đúng là sự thật. Nếu dựa trên giả thiết anh đưa ra mà nói thì việc họ cần làm là tìm ra bằng chứng thiết thực, chứng minh điều này.

“Trong đó có một hung thủ có bản tính tàn nhẫn, cố ý chọn những địa điểm mang tính biểu tượng, đông người để đặt bom, ngoài ra còn có một kẻ có nhân tính hơn, khi đặt bom sẽ tránh phụ nữ có thai và trẻ em. Năm đó anh đã bắt được một kẻ trong số đó, cũng chính hôm đó anh gặp được Giải Thu…”

Nói tới đây, Tô Hồi cúi đầu nói: “Cảnh sát vẫn chưa bắt được người chế tạo bom và những người khác, vậy nên hiện giờ vẫn chưa thể coi là đã phá án thành công.”

Hiện giờ Tống Lam Ân đã trở về, nòng cốt của tổ chức này đã trở lại.

Lục Tuấn Trì sắp xếp lại manh mối, “Anh nghĩ chúng có tái phạm trong thời gian ngắn không?”

Tô Hồi gật đầu, “Có lẽ họ đã tích trữ rất nhiều nguyên liệu, tính cả thời gian chế tạo và chuẩn bị, có thể chúng ta có khoảng hai ngày…”

Sau khi Tống Lam Ân bị truy nã cùng với hành động từ phía cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng biết rằng mình đã bị tóm được.

Lúc này cảnh sát đã phong tỏa toàn diện Hoa Đô, lục soát kỹ càng, họ có muốn cũng không thoát được.

Đây là cuộc đua giữa cái thiện và cái ác.

Quyết định số phận của rất nhiều mạng sống.

Tô Hồi che miệng ho khan, anh nói với Lục Tuấn Trì suy đoán của mình, “Kết quả tệ nhất là sau hai năm Tống Lam Ân bặt vô âm tín, họ đã kìm nén hai năm, lần này sẽ có nhiều người hành động cùng lúc, gây ra thương vong lớn hơn.

Đây là cuộc săn bắn cuối cùng điên cuồng nhất.

Nghe Tô Hồi nói, ngón tay Lục Tuấn Trì lạnh buốt. Phải là một cái ác không tưởng đến thế nào mới có thể làm như vậy, nhưng sau đó, nhiệt huyết dần sôi trào trong ngực hắn.

Đối mặt với những kẻ địch này, hắn càng muốn phá án thật nhanh.

Họ buộc phải ngăn chặn tai họa này.

Lục Tuấn Trì nói: “Anh nghĩ tại sao họ lại làm chuyện này?”

Nghiên cứu rõ ràng động cơ phạm tội mới có thể tìm ra mục tiêu gây án của hung thủ một cách hiệu quả.

Tô Hồi nói: “Anh vẫn chưa nghĩ ra, tổ chức này vừa là tập thể, cũng là những cá nhân. Thời gian và mục đích sẽ thay đổi theo tập thể, nhưng ý chí và suy nghĩ của cá nhân xen lẫn trong đó sẽ là biến số.”

Mục đích của những hung thủ này không chỉ đơn giản là báo thù xã hội.

“Anh có thể phán đoán có bao nhiêu người tham gia tổ chức này không?”

Suy nghĩ của Tô Hồi chưa từng rõ ràng như lúc này, hai năm trước, cả anh và Ánh Trăng đều khư khư với ý kiến của mình, trong đó còn có vài vụ án lẻ tẻ họ chưa quy vào chung được, anh trầm giọng nói: “Có thể là bốn người, ngoài Giải Thu vẫn còn ba người khác.”

Khi đó họ đã bắt được Giải Thu, kẻ phạm tội nhiều lần nhất, Ánh Trăng cũng đã xác định được một người, hai người còn lại vẫn giấu mình trong bóng tối.

Sau hai năm, cuối cùng các manh mối đã được xâu chuỗi lại…

Lục Tuấn Trì nói: “Em hiểu rồi, em sẽ báo cáo lên lãnh đạo để chuẩn bị trước, anh đừng gắng gượng quá, chúng ta ăn chút gì trước đã.”

Tô Hồi cũng biết dục tốc bất đạt, đây là một cuộc chiến kéo dài đến hàng ngày, anh không thể gục ngã giữa đường.

Anh nghĩ một lát, nói: “Vậy ăn tối trước đi nhưng mà tối nay anh muốn đến một chỗ.” Anh dừng một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi Lục Tuấn Trì, “Em có thể đi cùng anh không?”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Liên quan đến vụ án sao?”

Ngoài giờ làm việc, hắn có thể đi với Tô Hồi bao lâu cũng được nhưng lúc này thời gian gấp rút, hắn phải tính thời gian cụ thể.

Lục Tuấn Trì rất hiểu Tô Hồi, anh rất thích ở nhà, không có người thân, cũng không có bạn bè nào khác. Ngoài tổng cục, hiện trường, trường học, anh không thích đi đây đi đó. Vả lại lúc này thân phận của Tống Lam Ân vừa bị vạch trần, trong đầu anh cũng chỉ toàn vụ án.

Chuyện anh nhắc đến lúc này, chắc chắn là chuyện rất quan trọng.

Tô Hồi nhìn xuống, nói: “Có thể coi là có liên quan, anh muốn tìm một người…”

Lục Tuấn Trì lại hỏi: “Người em có quen à?”

Tô Hồi gật đầu, “Cũng coi là như vậy, là một người bạn cũ của anh, có thể anh ta có thể giúp chúng ta phá án nhanh hơn, người đó từng hoạt động với biệt hiệu – Ánh Trăng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.