Sổ Tay Hình Sự

Quyển 8 - Chương 166



Chương 166: Cuối cùng mèo đã bị triệt sản & "Kịch bản gϊếŧ người"?

Do thời gian đã lâu, khoảng thời gian khá rộng, vụ bắt cóc thiếu nữ phải kiểm chứng, xác minh chừng một tuần mới kết thúc.

Mãi tới Tết Dương lịch Lục Tuấn Trì mới được nghỉ.

Sáng ngày nghỉ, hắn và Tô Hồi chuẩn bị đưa Aristoteles và Hemingway đến bệnh viện thú y.

Dạo gần Aristoteles cứ giơ chân sau lên gãi tai, chắc là bị viêm tai rồi.

Còn Hemingway cần phẫu thuật triệt sản.

Hai người đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ cần đưa mèo lên đường là được.

Hemingway chưa đến bệnh viện bao giờ, lúc tiêm vắc-xin cũng là tiêm ở cửa hàng thú cưng, kẻ vô tri không biết sợ, thấy được ra ngoài nó còn cực kỳ vui vẻ.

Mèo ta lao ngay vào lồng, sau đó ngoan ngoãn nằm im, đôi mắt to tròn nhìn chủ nhân.

Aristoteles như đã linh cảm được từ lâu, nó chạy khắp phòng, mãi Lục Tuấn Trì mới bắt được nó thì nó lại nhất quyết không chịu vào lồng.


Không chỉ vậy, nó còn khinh bỉ nhìn Hemingway, ánh mắt như thể "nhìn thấu hồng trần".

Nhưng mèo chung quy vẫn là mèo, dù có thông minh thế nào cũng không đấu lại hai cảnh sát tài năng.

Lục Tuấn Trì đặt mấy miếng thịt sấy, cuối cùng cũng dụ được nó vào lồng.

Hắn và Tô Hồi, mỗi người xách một chiếc lồng, hai người ngồi đằng trước còn mèo thì đặt trên ghế sau.

Chiếc xe lăn bánh, Hemingway bắt đầu kêu meo meo, còn Aristoteles thì lo lắng đi vòng quanh.

Lục Tuấn Trì vừa lái xe vừa nói: "Hôm nay Hemingway sôi nổi quá."

Tô Hồi bảo: "Chắc là đói rồi, hôm nay phải phẫu thuật nên anh không cho nó ăn sáng."

Lần trước từng cho Aristoteles triệt sản rồi, Tô Hồi quen đường quen lối, biết phải làm gì. Sáng nay anh đã cắt phần của Hemingway, cho Aristoteles ăn trong phòng

Lục Tuấn Trì chợt hiểu, "...Bảo sao, sáng nay nó nghe lời vậy chắc cũng muốn được thưởng nhỉ?"


Hemingway đáng thương nằm bò trong lồng, mở đôi mắt long lanh nước nhìn chủ nhân.

Mèo con thì có ý đồ gì được chứ?

Không lâu sau họ đã tới bệnh viện.

Bệnh viện thú y đó là do đại học Nông nghiệp mở, rất tiêu chuẩn.

Trong bệnh viện có rất nhiều thực tập sinh, toàn là các bạn sinh viên xinh đẹp, thấy Hemingway có đôi mắt hạnh đáng yêu, họ bèn vây quanh đùa nó.

Hemingway xoay vòng vòng trong lồng, muốn ăn gì đó quá rồi.

Tiếc thay người ở bệnh viện đều lòng gan dạ sắt, nó có tỏ ra đáng yêu thế nào cũng không được cho ăn.

Một nữ bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Hemingway, sau đó hỏi Tô Hồi: "Bé mèo này chưa tiếp xúc với mèo cái, chưa động dục bao giờ chứ?"

Tô Hồi ngẫm nghĩ, nói: "Hẳn là chưa..."

Không biết có tính chuyện nó muốn đè Aristoteles tính không.

Bác sĩ vuốt lông Hemingway, dịu dàng nhìn nó: "Thế thì tốt, cắt lúc nó chưa được nếm mùi ngon ngọt, nó sẽ không ghét anh."


Tô Hồi: "..."

Sao tự nhiên lại thấy chột dạ nhỉ?

Sau đó bác sĩ dặn dò những chuyện cần chú ý, in giấy ra cho Tô Hồi ký.

Lục Tuấn Trì đi đóng tiền, Hemingway thì được bác sĩ thay đồ cho rồi bế vào phòng phẫu thuật.

Hemingway bắt đầu phẫu thuật, Tô Hồi và Lục Tuấn Trì lại cùng đưa Aristoteles đi khám tai.

Bác sĩ lau chất lỏng trong tai nó rồi cầm đi xét nghiệm, không lâu sau đã có kết quả.

Bác sĩ: "Không có rận tai, nhưng hơi nhiễm nấm Candida."

Tô Hồi hỏi: "Vậy phải chữa thế nào?"

Bác sĩ quen tay mở nước rửa tai vệ sinh và Oridermyl, "Đưa sang phòng điều trị bên cạnh rửa tai đi. Sau đó bôi thuốc hai ngày một lần. Anh nhớ cẩn thận đừng để hai chú mèo lây nhiễm chéo."

Tô Hồi bế mèo ngồi ngoài đợi đến lượt.

Hành lang vô cùng ồn ã, có người dắt chó, có người xách mèo, thu hút nhất là một người dắt cả cừu theo, nói dạo này bụng dạ nó khó chịu nên đưa qua khám thử.
Một cô gái trẻ mảnh khảnh bên cạnh dắt một chú Corgi đến, chú chó đó không lớn lắm, chân cực kỳ ngắn, nhưng cơ thể linh hoạt vô cùng, cũng rất khỏe khoắn. Thấy Aristoteles, nó bắt đầu quơ quàng bốn chân muốn chạy lên.

Aristoteles cũng kêu meo meo với nó.

Cô gái vội vàng kéo dây, chú chó bắt đầu quẫy hai chân trước trên không.

Trong lúc chờ đợi, một cô y tá trẻ bỗng nói: "Toi rồi, em chó Shih Tzu đang truyền thuốc trợn mắt rồi."

Sau đó mấy bác sĩ, y tá khác chạy qua rầm rầm, vội vàng cấp cứu, căng thẳng không thua gì bệnh viện của người.

Xếp hàng đợi mãi cũng hơi chán, Tô Hồi bảo Lục Tuấn Trì đi mua trà sữa, không ngờ Lục Tuấn Trì vừa đi một lát đã đến lượt họ.

Các bác sĩ ở đây đều gọi theo tên thú cưng đã đăng ký bên ngoài.

Bác sĩ đứng ra cửa gọi: "Aristoteles!"
Tô Hồi bế mèo đứng dậy, anh nghe thấy cô gái dắt Corgi bên cạnh bật cười.

Mấy giây sau, một phòng khám khác cũng mở cửa.

"Màn Thầu!"

"Đây ạ..." Cô gái kia vội vàng dắt chó đứng dậy.

Nghe cái tên này, Tô Hồi chuẩn bị vào phòng khám cũng không nhịn được cười.

Anh bế Aristoteles vào phòng, đặt lên bàn.

Bác sĩ xác nhận lại thông tin với anh.

Tô Hồi xoa đầu Aristoteles, bỗng thấy hôm nay mèo nhà anh có gì đó khang khác, anh nói với bác sĩ: "Hôm nay mắt nó to quá."

Không chỉ to mà còn đen, trông cực kỳ long lanh.

Bác sĩ biết tỏng nhìn nó, "Sợ đấy, lần trước anh đưa nó đến đây triệt sản đúng không? Vừa vào trong phòng đồng tử đã giãn ra rồi."

Sau đó bắt đầu vệ sinh tai, bác sĩ mặc đồ phẫu thuật cho mèo, quen tay quấn nó thành một cục, sau đó bắt đầu nhỏ nước rửa tai vào tai nó rồi day tai. Có lẽ Aristoteles hơi ngứa, nó híp mắt lại, bác sĩ vừa bỏ tay ra nó đã bắt đầu lắc đầu điên cuồng, thuốc trong tai vẩy tung tóe.
Từ lúc rửa tai đến bôi thuốc mất chừng mười phút, trong đó Aristoteles định chạy ba lần, vất vả lắm mới bắt được về.

Tô Hồi đành phải lấy que thưởng cho mèo ra, cho nó ăn một thanh súp cá hồi, vừa dỗ vừa lừa mới khám được cho nó.

Triệt sản cho mèo đực đơn giản hơn mèo cái nhiều, các bác sĩ ở đây cũng rất thành thạo, chưa đến nửa tiếng Hemingway đã phẫu thuật xong.

Sau thời gian theo dõi, bác sĩ xách Hemingway ra ngoài.

Hemingway được thả lại vào lồng, bác sĩ dặn dò hai người: "Phẫu thuật rất thành công, về nhà đừng để dính nước, phải đeo loa, cẩn thận không để nó cắn rách băng hay liếm vào vết mổ."

Kết thúc mỹ mãn.

Triệt sản cho mèo đơn giản như đi dạo phố vậy.

Lục Tuấn Trì mua trà sữa về, đưa cho Tô Hồi, còn hắn xách hai con mèo lên xe về nhà.

Hôm nay đi sớm nên khi họ về nhà mới chỉ hơn mười giờ, Lục Tuấn Trì còn tiện đường mua thức ăn để làm bữa trưa.
Khi thuốc tê hết tác dụng, Hemingway nhanh chóng bình thường lại, bắt đầu hoạt động chậm chậm được rồi.

Nó vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thỉnh thoảng ngó xuống giữa hai chân mình, nhìn vùng lông bị cạo, vẻ mặt đăm chiêu.

Như thể đang suy nghĩ: "Tại sao trứng trứng của mình biến mất rồi?"

Tô Hồi nghĩ mình nên bồi bổ cho mèo, bèn mở một hộp đồ ăn cho mỗi đứa một ít.

Có những con mèo sẽ bỏ ăn sau khi triệt sản, nhưng Hemingway lại ăn rất ngon.

Ăn xong, Hemingway vẫn chưa đi lại nhanh nhẹn lắm, song nó vẫn bướng bỉnh lại gần Tô Hồi, kêu meo meo cực kỳ nũng nịu.

Hemingway vừa kêu vừa cọ vào chân Tô Hồi, cái đầu xù lông khiến Tô Hồi rất ngứa.

Tô Hồi nhanh chóng đầu hàng, cho nó thêm một chút, anh vừa vuốt mèo vừa cảm thán: "Mày nói đi, rõ ràng mày là mèo đực cơ mà, sao tiếng kêu ngọt ngào nũng nịu vậy?"
Lục Tuấn Trì thở dài, nói: "Vì giờ nó là mèo thái giám rồi."

Tô Hồi: "!"

Hình như cũng có lý...

Lục Tuấn Trì xoa đầu Hemingway, "Ăn nhiều vào cho khỏe..."

Bữa trưa, Lục Tuấn Trì làm một nồi Sukiyaki, trong nồi có thịt bò ba chỉ cuộn với rau cải, nấm kim châm, ngoài ra còn có món tôm nõn Long Tỉnh Tô Hồi thích, cuối cùng hắn còn làm món trứng hấp kiểu Nhật.

Đến giờ cơm trưa, Lục Hạo Sơ đến nhà, ba người cùng vào bàn ăn.

Ngồi vào bàn ăn, họ bắt đầu nói chuyện, Lục Hạo Sơ nghe vụ án họ mới phá được gần đây, lúc nghe tới đoạn Tân Kiến Bạch và con trai ông ta đã bị bắt, cậu tỏ ra vô cùng hả hê.

Hôm nay ba người đều đã có kế hoạch.

Lục Hạo Sơ rủ Tô Hồi chơi trò sắm vai gϊếŧ người người thật, còn Lục Tuấn Trì lại có một đàn em đã lâu không gặp đến Hoa Đô, hai bên đều hẹn gặp vào buổi chiều, còn rủ nhau đi cùng đi ăn.
Nhắc tới chuyện Tô Hồi chơi kịch bản gϊếŧ người, thì là do Lục Hạo Sơ rủ rê.

Trước đó Lục Hạo Sơ đã tham gia kỳ thi đầu vào tổ phân tích hành vi.

Lần này, vì muốn thuyên chuyển nhân sự cho cả các chi cục và tỉnh, thành phố xung quanh, cục trưởng Đàm bảo phòng họ mở rộng nhân số, được tuyển thêm tất cả hai mươi người.

Lục Hạo Sơ không nhờ quan hệ, thành tích thi vừa đúng vị trí hai mươi.

Đỗ vào tổ là chuyện đáng chúc mừng, nhưng thành tích đội sổ thế này làm cậu không sao vui được.

Huống chi tổ này là thầy Tô dẫn dắt, mất mặt mình là chuyện nhỏ, mất mặt thầy Tô...

Chắc chắn anh trai sẽ không tha cho cậu!

Kỳ hai năm ba không còn nhiều môn, Lục Hạo Sơ quyết định phải ra sức phấn đấu. Cậu không chỉ mua cả đống sách tham khảo, ngày nào cũng sang khoa Tội phạm học nghe giảng, chạy theo Diêu Phi muốn thực tập, tìm hiểu ứng dụng tâm lý tội phạm ở công ty của hắn ta, còn tham gia cả nhóm chơi kịch bản gϊếŧ người trong trường, định rèn dũa khả năng quan sát, suy luận của mình.
Không ngờ học tập chưa thấy hiệu quả gì đã nghiện chơi kịch bản gϊếŧ người.

Lục Hạo Sơ không chỉ chơi một mình, còn rủ Tô Hồi chơi cùng.

Ban đầu Tô Hồi không thích thú lắm, nhưng nghe Lục Hạo Sơ ba hoa về trò này nhiều quá nên cũng chơi vài lần. Sau dần cũng quen, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ chơi với cậu một ván.

Mấy tháng này Lục Tuấn Trì bận rộn việc tổng kết cuối năm của tổ trọng án, không có thời gian chơi với anh. Trong bữa ăn hôm nay, hắn hỏi Tô Hồi và Lục Hạo Sơ: "Trò kịch bản gϊếŧ người đó chơi thế nào?"

Lục Hạo Sơ nói: "Anh đã xem Minh Tinh Đại Trinh Thám chưa? Gần giống như vậy đó, thường sẽ có khoảng sáu người chơi sắm vai các thân phận khác nhau, cuối cùng bỏ phiếu chọn hung thủ. Nếu đúng thì người chơi thắng, sai thì hung thủ thắng."

Lục Tuấn Trì hỏi: "Chơi vui không?"
Tô Hồi suy nghĩ, nói: "Lúc anh chơi trên mạng thì thấy bình thường. Vấn đề chính là trình độ kịch bản lúc này lúc nọ, cấp bậc của người chơi cũng không đều, nếu gặp người chơi mới và kịch bản không hay cũng ảnh hưởng đến biểu hiện của mình. Còn nữa, nội dung kịch bản do tác giả đặt ra, không giống các vụ án ngoài đời mà nghiêng về cách gϊếŧ người, quan hệ của các nhân vật và mưu ma chước quỷ hơn. Sự đặc sắc của câu chuyện không chỉ nằm ở biểu hiện của người chơi mà phần nhiều là nhờ tác giả thiết kế."

Sợ Lục Tuấn Trì không hiểu, anh giải thích thêm: "Nói cách khác, khi tác giả sáng tác kịch bản sẽ đặt luôn hung thủ vào trong đó."

Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, gật đầu, "Tác giả xây dựng câu chuyện xoay quanh nhân vật này, xây dựng các chi tiết, vậy thì là cố ý rồi."
Tô Hồi gật đầu, "Những kịch bản được thiết kế ra như vậy chắc chắn không có giá trị phân tích thực tế bằng những vụ án trong cuộc sống. Bởi người viết ra kịch bản đều là người bình thường, không phải hung thủ, vậy nên những gì họ viết ra cũng được thiết kế từ tư duy của người bình thường. Có tiền đề như vậy nên rất ít khi có kịch bản thật sự tốt. Nhưng lúc chán thì chơi gϊếŧ thời gian cũng được, có thể quan sát cách nhìn của người bình thường với tội ác luôn."

Đây cũng là lý do dù anh có đôi chút chưa hài lòng với trò chơi này, nhưng vẫn không thôi hẳn.

Lục Hạo Sơ nói: "Thầy Tô đừng khiêm tốn, tài khoản trên mạng của anh có tỷ lệ thắng 100% cơ mà, được vinh danh 'Sát thần' luôn đó, tài khoản của em cũng được ké lên tầng cấp luôn."
Lục Tuấn Trì hỏi: "Hai người bắt tay với nhau à? Sao có thể kéo em thắng cùng vậy?"

Lục Hạo Sơ: "Còn lâu nhé, em là người đại nghĩa diệt thân, không có chuyện đối xử thiên tư đâu. Nhưng mỗi có thầy Tô chơi cùng em sẽ quan sát anh ấy, nếu anh ấy nói ít thì tức là đang phân tích, sau đó sẽ nói mấy câu rất then chốt, lúc đó thì cứ chọn theo anh ấy là được. Nếu anh ấy đột nhiên sôi nổi, cố ý dẫn dắt thì khỏi phải bàn luôn, chắc chắn anh ấy là hung thủ."

Tô Hồi: "...Tại có mấy ván chán quá mà."

Có những lúc kịch bản tầm thường, không làm hung thủ, anh sẽ phân tích được hung thủ thật sự rất nhanh, không có hứng chút nào.

Chỉ khi làm hung thủ, phải nghĩ cách qua mặt những người khác anh mới tích cực hơn, không ngờ Lục Hạo Sơ lại bỏ phiếu theo phản ứng của anh.

Lục Tuấn Trì cười, "Thế cũng coi là áp dụng tâm lý học rồi. Cách này của em cũng hay đấy, nhưng sao em biết rồi mà vẫn thua?"
Lục Hạo Sơ khóc ướt mặt, "Bởi vì lúc thầy Tô làm hung thủ hay đổ thừa lắm, diễn xuất siêu đỉnh, ai cũng tin anh ấy là người tốt, không ai tin em hết..."

Có mấy lần Tô Hồi còn tiện thể đổ cho cậu luôn.

Tô Hồi tàn nhẫn vạch trần: "Đó là vì bằng chứng của em thiếu thuyết phục, không nói được trọng điểm, không thể thuyết phục người khác."

Lục Tuấn Trì múc cho Tô Hồi một bát canh, hỏi tiếp: "Chơi trên mạng với bên ngoài có giống nhau không?"

Lục Hạo Sơ nói tới đây bèn sáng mắt, "Tất nhiên là cực kỳ khác. Lần này bọn em đến một chỗ chuyên tổ chức kịch bản gϊếŧ người ở Hoa Đô, bày trí bên trong sẽ được dựng theo phong cách của kịch bản, có cổ trang, hiện đại, tương lai, các chi tiết đều khiến người ta như được trải nghiệm thật sự! Bọn em phải đặt trước lâu lắm mới có chỗ đấy."
Lục Tuấn Trì vốn tưởng kịch bản gϊếŧ người cũng giống Mafia hay Ma Sói, nhưng xem ra phức tạp hơn nhiều, "Nghe cũng chuyên nghiệp đấy chứ."

Lục Hạo Sơ: "Đâu chỉ có vậy, chỗ chơi đó còn có cả trang phục, trang điểm, nhận hóa trang trọn bộ nữa cơ. Còn có cả thi thể giả và phần tìm chứng cứ nữa."

Nói tới đây, cậu bảo: "Anh, anh không đi với bọn em à? Nói không chừng sẽ bốc được kịch bản cổ đại đó. Anh không muốn thấy thầy Tô mặc đồ cổ trang tóc dài bay bay à?"

Nghe vậy, Lục Tuấn Trì cũng thấy hơi tiếc, "Anh có hẹn rồi, không lùi lại được, lần sau có cơ hội thì đi. Nhưng anh có thể đưa hai người qua đó trước."

——————–

Tác giả:

Lục Tuấn Trì: "Sao không nói sớm? Giờ tui cho Tống Văn leo cây được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.