Cô vốn là một ‘trạch nữ’ ở thành phố, lúc rảnh thích đọc tiểu thuyết và chơi trò chơi. Kết quả cô đột nhiên xuyên, ngay cả cô cũng không hiểu vì sao mình xuyên. Ngày đó, cô đang băng qua đường, một chiếc BMW lao như bay về phía cô. Cơ thể đau nhói, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Khi cô tỉnh lại, liền nhìn thấy một ông cụ râu bạc, cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Cô nương, tỉnh rồi à?”
Sau này ở chung, cô mới biết hóa ra ông cụ là thần y nơi này. Kiếp trước cô cũng học trung y, đến đây cũng không có chỗ đi, liền ở lại giúp ông cụ quản lý thảo dược. Ông cụ kia thấy cô biết y lý, liền ‘ép buộc’ truyền cho cô sở học cả đời ông. Cô càng thêm buồn bực, kiếp trước bị cha mẹ bắt học trung y mình không có hứng thú, nay lại bị ông cụ này đột nhiên bắt học tiếp, hơn nữa còn thâm ảo hơn xưa. Cô khóc không ra nước mắt, nhưng vì ăn nhờ ở đậu không thể không nhịn.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, lão thần y còn chưa kịp truyền hết sở học cả đời cho cô đã ngoẻo mất rồi. Ngày đó ông đi hái thuốc, không cẩn thận té núi chết. Chưa kịp dặn dò lại gì đã thăng thiên rồi. Cô về nhà, lục tung lên mới phát hiện lão thần y này ngoại trừ một đống sách trong mật thất thì không còn gì khác. Quan trọng hơn là, cả gia tài của cô cũng chỉ còn lại có mấy lượng bạc, nếu cứ tiếp tục thế này cô chẳng mấy chốc sẽ chết đói mất. Đã đến nước này, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy danh thần y xuống núi hành y tế thế, nhân tiện kiếm chút tiền.
Cô tới thành nhỏ dưới chân núi, người nơi này cũng biết danh thần y, đương nhiên cũng biết cô là đệ tử duy nhất của ông ấy, thế nên tiếp đón cô rất long trọng. Nhưng trong thành nhỏ cũng không có quan lại quyền quý, càng không có bệnh gì khó chữa, cho nên thu nhập của cô cũng chẳng khá khẩm là bao.
Cô nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, thần y trên TV chẳng phải luôn gặp được nhân sĩ giang hồ vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm thuốc sao? Nếu như không nhận chữa còn quỳ trước cửa ba bốn ngày, chữa khỏi thì hậu tạ một khoản kếch sù.
Cô ở dưới chân núi giơ bảng hiệu trị bệnh cứu người không hề gặp được cái gọi là ‘nhân sĩ võ lâm thần bí’, trái lại còn bị con trai độc nhất của Huyện thái gia làm phiền. Công tử này óc đầy bụng phệ, mỡ mập to béo, vừa thấy cô liền muốn mang về làm tiểu thiếp thứ sáu của hắn. Nói thật, trong thành nhỏ như vậy, cô nương xinh đẹp rất ít, cô gái đến từ thành phố hiện đại như cô càng có vẻ xuất sắc hơn. Cô từ chối mấy lần cũng không được, đầu heo này lại càng dây dưa hơn. Điều này làm cho cô buồn bực đến mức muốn đập đầu chết quách đi cho xong.
Trong khoảng thời gian ở lại thành nhỏ này cô còn cứu một thằng nhóc ăn mày. Cũng không có gì đặc biệt, cô chỉ cảm thấy là ‘dân xuyên không’, chó mèo luôn phải cứu trên một hai con. Trong ngàn vạn tên ăn mày, cô lựa chọn bé củ cải này là vì thằng nhóc kia rất đáng yêu. Cô cảm thấy nó trắng trắng mềm mềm tuyệt đối không giống ăn mày, cô nghi ngờ nó vốn không phải ăn mày. Cuối cùng cô vẫn cưu mang bé củ cải, cho nó làm tiểu đồng, còn hứa sẽ dạy nó y thuật.
Ngay tại lúc cô đang phát sầu vì kế sinh nhai thì một đám khách đặc biệt tìm đến cái chuồng nhỏ của cô. Vừa sáng sớm cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, cô nghĩ chắc bệnh nghiêm trọng lắm mới vội vàng như thế, nhìn cánh cửa như sắp rụng ra rồi kìa.
Cô mở cửa ra, nhìn người gõ cửa, suýt sợ chết khiếp. Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ rất kinh khủng, che nửa gương mặt dưới. Mà mắt trái của hắn không có tròng đen, chỉ có con ngươi, tròng trắng mắt vô cùng bắt mắt. Người nọ tuy mặt mũi hung hãn, nhưng quần áo trên người vô cùng tốt. Trong lòng cô vui mừng, cuối cùng cũng có quan lại quyền quý tìm tới mình rồi. Cô dùng giọng run rẩy nói với hắn: “Vị công tử này, mắt ngài có bệnh, phải chữa.”
Người nọ không đáp lời cô, chỉ nói: “Cô chính là đệ tử thân truyền của Trương thần y?”
Cô khẽ gật đầu, nói: “Nếu như đúng như lời Trương thần y nói ở trên đời này ông ấy chỉ có một đệ tử là tôi thôi. Công tử muốn bái sư hay muốn chữa bệnh?”
Người nọ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, xoay người đi. Cô bối rối nhìn hắn cung kính nói với một cái kiệu phía sau: “Đốc chủ, chính là chỗ này.” Phải biết rằng, chỗ ở của cô ở trên núi, đường núi dốc thế mà vẫn có thể khiêng kiệu lên tận đây, quả là bội phục những kiệu phu kia.
Sau đó chợt nghe người trong kiệu “Ừ” một tiếng, rồi mới xốc màn kiệu đi ra. Cô nhìn người nọ, trợn tròn mắt, sững sờ hỏi: “Khôn ca, thì ra anh cũng xuyên không sao?”
“Láo xược! Sao ngươi dám nói chuyện với Đốc chủ thế hả? Vị này chính là Vũ công công Vũ Hóa Điền của xưởng Tây Hán, còn không mau dập đầu!” Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nghe người đàn ông đeo mặt nạ quát.
Chàng trai cổ đại có bề ngoài gần như giống Khôn ca như đúc xua tay, nói: “Tiến Lương, không được vô lễ, chúng ta đến để cầu y.” Nói xong hắn nhìn cô, lại ra lệnh cho tên mặt nạ kia: “Các ngươi bảo vệ nơi này, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần.” Nói xong hắn cũng không đợi cô đã tự tiện đi vào nhà.
Cô chờ vị được gọi là Vũ công công Vũ Hóa Điền vào nhà xong mới ngây ra hỏi tên đeo mặt nạ: “Ngài nói người kia là Vũ công công Vũ Hóa Điền xưởng Tây Hán, võ công rất cao, quyền chức rất lớn ấy hả?”
Tên mặt nạ hừ lạnh một tiếng, dường như đang cười nhạo sự thiếu hiểu biết của cô. Cô lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này mới biết hóa ra mình đã xuyên không vào phim rồi. Mà tên đeo mặt nạ này chính là tâm phúc của Vũ Hóa Điền – Mã Tiến Lương, khó trách nhìn phong cách này của hắn lại cảm thấy quen quen. Lại nghe tên mặt nạ thúc giục: “Còn không mau vào đi, để Đốc chủ chờ lâu, ngươi cứ coi chừng.”
Cô nghe vậy rùng mình một cái. Mặc dù trong phim không nhắc tới thủ đoạn của Vũ Hóa Điền, nhưng từ thái độ khúm núm của người xung quanh đối với hắn cũng không khó đoán được hắn không phải một người dễ chọc. Nghĩ tới đây, cô vội vã lê hai chân như nhũn ra vào nhà.
Vào nhà rồi cô phát hiện bé củ cải cô nhặt về đã rót trà cho Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền ngồi ở ghế chủ vị, cũng không uống nước trà, cô biết, hắn thích sạch sẽ. (Công lược nhắc nhở: Bạn lấy được một tấm CG: Vũ Hóa Điền ở trong túp lều.)
Cô nhìn bé củ cải vẻ mặt tò mò quan sát Vũ Hóa Điền, sợ đến mức muốn ói máu, vội đuổi thằng bé đi, rồi mới nịnh nọt cười nói: “Không biết Vũ công công đại giá, có chỗ nào đắc tội mong công công thứ lỗi. Để ngài đích thân tới nơi tồi tàn này thật sự là vất vả cho công công rồi.”