Sau khi Triệu Giản Thư đăng cơ, Cao Diệc Mạn đương nhiên trở thành Hoàng Hậu.
Nhất quốc chi mẫu, dưới gối có hai vị hoàng tử, một vị công chúa.
Đích trưởng tử Triệu Ý sau khi Triệu Giản Thư đăng cơ đã được phong làm Thái Tử.
Mấy ngày vừa qua, trong hậu cung không được yên ổn, Thái Hậu ba lần bốn lượt thúc giục Hoàng Thượng nạp phi, đại thần trong triều cũng không ngừng tạo áp lực.
Từ xưa tới nay Thái Hậu không thích Cao Diệc Mạn, hiện giờ nhi tử trở thành hoàng đế, mình đã thành Thái Hậu, nên lợi dụng thân phận của mình, muốn nạp thêm vào hậu cung Hoàng Thượng.
Đại thần trong triều cùng Thái Hậu không mưu mà hợp, Thái Hậu hoàn toàn là bởi vì chán ghét Cao Diệc Mạn, mà đại thần chỉ muốn đưa nữ nhi của mình tiến cung để củng cố địa vị.
Kim Loan Điện
“Hoàng Thượng, hiện giờ dưới gối ngài chỉ có ba hoàng tự, con nối dõi đơn bạc, thần cho rằng Hoàng Thượng nên lập tức tuyển quý nữ tiến cung khai chi tán diệp, bảo vệ giang sơn xã tắc Triệu quốc.” Mấy vị đại thần đang ra sức khuyên nhủ.
Triệu Giản Thư sầm mặt nói, “Ái khanh cho rằng ai thì thích hợp?”
“Vi thần cho rằng, đích nữ nhà Trương thượng thư, thiên kim nội các học sĩ, thiên kim Cao thừa tướng đều là người xứng đáng lựa chọn.” Một vị đại thần nói.
“Đã như vậy, mười ngày sau để các nàng tiến cung đi.” Triệu Giản Thư nói.
Các vị đại thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoàng Thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Từ Ninh Cung
“Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng đã đồng ý đưa quý nữ tiến cung!” Tôn ma ma vội vội vàng vàng bẩm báo Thái Hậu.
Thái Hậu vui vẻ ra mặt, “Tốt quá rồi, Hoàng Thượng rốt cuộc chịu nhả ra, ta muốn nhìn Cao Diệc Mạn dù làm Hoàng Hậu cũng không được dễ chịu.”
“Thái Hậu nương nương đang muốn nâng đỡ một trong những quý nữ nhập cung?” Tôn ma ma thử hỏi.
“Đó là đương nhiên, bổn cung phải bồi dưỡng một hậu phi có thể chống lại Hoàng Hậu.” Thái Hậu đã bắt đầu bày mưu tính kế.
“Những quý nữ tiến cung đợt này có ai?”
“Lão nô nghe nói trong những quý nữ được đề cử tiến cung, có thân phận tôn quý nhất chính là nữ nhi nội các học sĩ Lý Ngôn Hoan, nữ nhi Khương thừa tướng Khương Tự, nữ nhi Trương thượng thư Trương Phán Nhi.” Tôn ma ma bẩm báo từng người một cho Thái Hậu.
“Vậy chọn Khương Tự đi, phụ thân là thừa tướng đương triều, thế lực gia tộc không phải nhỏ, người có xuất thân thấp kém như Hoàng Hậu làm sao so sánh được?”
“Thái Hậu nương nương nói phải.” Tôn ma ma liên tục hùa theo.
Phượng Tảo Cung
“Nương nương, Hoàng Thượng thật sự muốn nạp phi, ngài không lo lắng chút nào sao?” Tử Trúc lo lắng nói.
Cao Diệc Mạn đang thêu đồ cho con, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ, không có chút sai lệch, một tiểu lão hổ rất sống động.
Động tác trên tay nàng vẫn không ngừng, giống như không nghe thấy Tử Trúc nói gì.
Trầm mặc một lát, Cao Diệc Mạn mới mở miệng nói, “Hoàng đế không phải ai cũng tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần hay sao, hiện giờ trong cung Hoàng Thượng cũng không có phi tử nào, đương nhiên là muốn nạp phi.”
Hoàng Hậu nương nương chỉ tỏ vẻ không để tâm mà thôi, Tử Trúc đi theo bên người nàng nhiều năm như vậy làm sao không rõ?
Đêm xuống, Cao Diệc Mạn cho tất cả cung nhân lui ra, Phượng Tảo Cung lớn như vậy chỉ còn một mình nàng.
Lúc Triệu Giản Thư đến Phượng Tảo Cung thấy bên trong vẫn chưa thắp đèn, lập tức quay trở lại Ngự Thư Phòng.
Hôm sau, Phượng Tảo Cung
“Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng đã mấy ngày không tới Phượng Tảo Cung rồi.” nói.
Trong lòng Cao Diệc Mạn đương nhiên biết rõ.
“Chính vụ của Hoàng Thượng rất nhiều, có lẽ đang bận rộ giải quyết quốc sự.” Cao Diệc Mạn nói.
Tử Trúc thật sự sốt ruột cho Hoàng Hậu nương nương, nếu về sau Hoàng Hậu thất sủng, vậy phải làm sao đây? Bây giờ Hoàng Thượng nạp phi, không thể tránh khỏi việc có thêm hoàng tử, đến lúc đó Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử điện hạ làm sao bây giờ?
Tử Trúc là nha hoàn hồi môn của Cao Diệc Mạn, từ lúc ở Cao phủ đã chăm lo cho Cao Diệc Mạn, sau lại theo Cao Diệc Mạn tới phủ Duệ Vương, hiện giờ lại đến hoàng cung.
Chính Càn điện
“Bệ hạ, Tử Trúc ở cung Hoàng Hậu nương nương nói Hoàng Hậu nương nương đột nhiên hôn mê bất tỉnh, mời Hoàng Thượng mau đến xem một chút.” Thái giám nói.
Triệu Giản Thư vừa nghe, lập tức đến Phượng Tảo Cung.
“Hoàng Hậu sao lại thế này?” Triệu Giản Thư hỏi thái y.
“Theo mạch tượng cho thấy Hoàng Hậu nương nương cũng không có gì đáng ngại, có thể là do suy nghĩ quá độ, tích tụ trong lòng dẫn tới đột nhiên hôn mê.” Thái y nói.
Triệu Giản Thư nhìn về phía Tử Trúc, “Ngươi nói, Hoàng Hậu sao lại thành ra thế này?”
Tử Trúc vội vàng quỳ trên mặt đất, “Mấy ngày nữa người mới sẽ vào cung, Hoàng Hậu nương nương từ khi biết tin tức đã buồn bực không vui.”
“Đi xuống đi!” Triệu Giản Thư ra lệnh tất cả bọn họ đi xuống.
Đột nhiên nàng giống như mơ thấy chuyện gì đau lòng, chau mày.
Triệu Giản Thư nhẹ nhàng vuốt mi tâm nàng.
“Không tin ta đến vậy sao? Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.” Triệu Giản Thư hứa hẹn nói.
Hai canh giờ sau Cao Diệc Mạn mới tỉnh lại, Triệu Giản Thư ở bên nàng một lát liền rời đi.
“Tử Trúc.” Cao Diệc Mạn gọi Tử Trúc vào.
“Nói đi, sao lại thế này?”
Nàng chỉ ăn chén chè Tử Trúc bưng tới, chỉ chốc lát sau đã không còn tri giác, chuyện này không thể chỉ là trùng hợp.
“Nương nương, là nô tỳ sai, nô tỳ không nên hạ dược ngài, nhưng mà nương nương, nếu không như vậy, Hoàng Thượng sao có thể nhanh đến thăm ngài?” Tử Trúc nói.
“Hiện giờ, con trai của nương nương là Thái Tử, nhưng không bảo đảm về sau phi tử sinh hài tử sẽ không tranh đoạt ngôi vị Thái Tử với hắn. Đương kim hoàng thượng lúc trước không phải cũng là đích tử của Hoàng Hậu nương nương sao? Kết quả còn không phải chỉ được phong làm Duệ Vương. Nương nương, ngài cần phải sớm tính toán cho Thái Tử điện hạ.” Tử Trúc nói.
Cao Diệc Mạn biết Tử Trúc chỉ muốn tốt cho nàng.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ kĩ càng.” Cao Diệc Mạn nói.