Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 51



Trở lại nhà Nghiêm Húc, Thiên Thảo đem sim điện thoại cũ ném đi, thay đổi một số mới, bởi vì mấy ngày nay Tân Xuyên luôn luôn gọi điện tới cho nàng, một ngày hắn gọi không biết đến bao nhiêu lần, chẳng phân biệt ngày đêm. Thiên Thảo dẫu sao cũng không phải người tâm địa sắt đá, nói đoạn tuyệt liền có thể một đao lưỡng đoạn, nàng cần có thời gian để chậm rãi quên đi. Mà mỗi khi nhìn đến cái tên Tân Xuyên hiện trên màn hình di động,trái tim liền không tự giác lỗi nhịp, bởi vậy đổi số điện thoại cũng là để mắt không thấy tâm không phiền. 

Kết quả trận thi đấu lần trước của Nghiêm Húc đã có, hắn quả nhiên thành công lọt vào vòng trong, tiếp đến đã là trận chung kết, khả năng để cho kẻ khác động tay động chân liền rất nhỏ. Vậy nên Thiên Thảo không còn lo lắng có người rắp tâm hãm hại hắn, trận này hết thảy đều xem thực lực đi.

Không đi chỗ Nguyễn Tây luyện tập Thiên Thảo cũng không còn việc gì khác để làm, đại bộ phận thời gian nàng đều ở trong phòng viết tiếp bản nhạc đã ấp ủ từ lâu nhưng còn chưa hoàn thành – “Cái chết của Satan”

Nghiêm Húc mỗi ngày trở về nhà đều sẽ mua đồ ăn, trong nhà lại không có tủ lạnh cho nên tất cả nguyên liệu đều hôm nào mua hôm đó dùng. Công việc học tập của hắn bận rộn, Thiên Thảo lại đang ở nhờ nhà hắn nên rất ngại ngùng khi nhìn hắn mỗi ngày luyện đàn xong lại vội vội vàng vàng rửa tay đi nấu cơm. Cho nên nàng bèn bảo Nghiêm Húc ngốc một bên đi để nàng đến làm, thế nhưng hắn lúc này lại rất không nghe lời, cuối cùng luôn phát triển thành cục diện hai người cùng tất bật trong phòng bếp.

Ngày đó khi Thiên Thảo định ra ngoài làm lại thẻ ngân hàng, đi ra cửa lơ đãng nhìn đến Nghiêm Húc, thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào nàng, ánh mắt có vẻ khẩn trương. Mấy ngày nay, cứ mỗi buổi sáng nàng bước ra khỏi phòng ngủ, lại nhìn thấy Nghiêm Húc luyện đàn ở phòng khách. Giữa trưa ra phòng ngủ, hắn cũng lại đang luyện đàn. Hết thảy nhìn qua như là ngẫu nhiên, nhưng nàng lại có cảm giác giống như hắn luôn chăm chú để ý nàng không rời.

Trước khi Thiên Thảo ra khỏi cửa, Nghiêm Húc rốt cục mở miệng “ Cô đi đâu vậy?”

Hắn mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi đen trong tay nàng, là hành lý sao? Nếu nàng làm xong xuôi thẻ, cầm được tiền xong có phải liền sẽ không ủy khuất cùng hắn ở lại cái chỗ không có điều hòa, không có tủ lạnh này….

Nhìn biểu cảm thất lạc trên gương mặt Nghiêm Húc, Thiên Thảo ngẩn người, sau đó không khỏi nhịn cười kéo kéo khóe miệng “ Nghiêm Húc, cô thuê lại phòng ở của em nhé?”

Nghiêm Húc vừa định mở miệng kêu không lấy tiền, nhưng sợ hãi nàng không đồng ý, cũng sợ nàng đổi ý không muốn trọ lại chỗ này, liền vội vàng đáp “Được”

Thiên Thảo nhìn hắn nhíu nhíu mày sau đó giơ lên túi đen trong tay “Túi rác a~”

Lúc này trong lòng Nghiêm Húc mới thở phào một hơi. 

Mấy ngày này Thiên Thảo ở lại nhà hắn, tuy nhìn bề ngoài mọi chuyện đều hết sức yên bình nhưng thực ra trong lòng hắn hết lần này đến lần khác dậy lên sóng ngầm.

Giống như sáng hôm ấy đi vào nhà vệ sinh chung, đầu óc vẫn còn mơ màng, hắn vô thức cầm lấy bàn chải đánh răng, mãi một lúc sau mới nhận ra mình lấy nhầm bàn chải, đem màu tím nhầm thành màu lam.

Rồi như lần khác đi qua phòng ngủ của nàng nghe được tiếng nàng ngân nga bên trong, hay thời điểm hắn kéo đàn, nàng đi ngang qua thuận miệng khen ngợi một câu “Thật là dễ nghe”

Chỉ là những chi tiết nhỏ như vậy thôi cũng khiến cho trái tim hắn đập loạn xạ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại có thể cùng nàng ở chung dưới một mái nhà như vậy, cùng sinh hoạt, cảm thụ hơi thở của nàng.

_____

Thiên Thảo ở trong phòng suy nghĩ viết nhạc, điện thoại đột nhiên vang lên, nàng liếc qua liền vui sướng phát hiện chính là tên biến thái họ Lý bao ngày qua nàng tìm cách liên hệ đều không được.

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ nên mở lời với hắn như thế nào, Thiên Thảo nhấn phím nhận, đầu dây bên kia vang lên thanh âm ôn nhu vô hại của Lí Vũ “ Vừa rời đi không bao lâu, không nghĩ tới vừa trở về đã nghe tin cô bị khai trừ rồi, hiện tại trong trường học nơi nơi đều bàn tán về chuyện xưa của cô nha~” 

“Nga? Vậy anh cảm thấy chuyện xưa này tình tiết như thế nào?”

“Rất không hay, bởi vì cùng nhân vật chính phát sinh chuyện xưa lại không có tôi đâu” 

Thiên Thảo đè lại huyệt thái dương giật giật “Vậy trong đó có ai?” Lúc nàng rời khỏi trường học cũng chỉ có Cao Đồ là ‘nam nhân vật chính’ trong câu chuyện thêu dệt mà thôi.

“Ba học sinh của cô, còn có mấy nam sinh lúc trước bị xử phạt đuổi học sau lại được trường học nhận lại. Hơn nữa…. lão già chủ nhiệm, còn nói qua cô từng quyến rũ hắn” Lí Vũ im lặng một lát rồi lại tiếp tục nói “ Nhưng là tôi không tin, nếu như nói quyến rũ thì người đầu tiên cô quyến rũ phải giống như tôi mới đúng ~”

“…” Tuy rằng đối với giọng điệu biến thái của Lí Vũ nàng thật không biết phải nói gì, nhưng quả thật đổi lại nếu như là một cô gái khác, còn thanh xuân tươi trẻ như vậy cớ gì lại phải luẩn quẩn trong lòng đi quyến rũ một cái lão già vô tích sự như vậy. Bất quá trong trường học những lời gièm pha nhất định đều sẽ nghiêng về một phía, ai cũng sẽ không tin lời của nàng. Cứ nhìn đến việc trường học nhận lại mấy nam sinh kia là có thể đoán ra nhất định có người nói bóng gió gì đó bên tai hiệu trưởng, vu cáo ba nam sinh kia là bị nàng quyến rũ không thành mà đổ oan.

“Thầy giáo Lí, kì thật tôi gọi điện cho anh cũng là có chút chuyện, hẳn anh cũng đoán ra được đi” Nghĩ đến vết thương trên người Hữu Lệ còn có những học sinh vẫn kiên trì bảo vệ cho nàng, Thiên Thảo không khỏi nắm chặt ngón tay. Nàng làm sao có thể làm cho những người yêu nàng, bảo hộ nàng phải hổ thẹn đây.

_____

Dàn nhạc Già Lam được Nguyễn Tây dẫn dắt hôm nay trở thành dàn nhạc số một quốc nội. Cả nước không ai không phải sợ hãi than khi nhìn đến đội hình này. Không ít người là du học sinh từ nước ngoài trở về, bằng không cũng là những người rất có danh tiếng, đạt nhiều chiến tích.

Duy nhất một chuyện làm cho người khác ngoài ý muốn chính là viên chỉ huy. Không có từng nghe đến danh tiếng của nàng mà bộ dáng cũng thật lạ mặt, điều quan trọng nhất là nàng ta lại chỉ là một tiểu cô nương. Điều này khiến cho ai ai cũng đều nghi ngờ đối với ánh mắt của Nguyễn Tây. Chỉ huy dàn nhạc là một nhân vật tối trọng yếu, cực kì then chốt, Nguyễn Tây tìm người làm sao có thể qua loa như vậy?

Thiên Thảo trước khi bước lên sân khấu liền ra sức chà xát hai tay. Không phải vì nàng khẩn trương, mà vì Nguyễn Tây nói sau trận này sẽ có tiền cầm, đây là loại chuyện làm cho người ta hưng phấn cỡ nào a.

Giống như biết rõ trong lòng Thiên Thảo suy nghĩ cái gì, qua tấm rèm sân khấu, nàng rõ ràng nhìn thấy Nguyễn Tây đem tay phải nâng tới trước ngực sau đó nhìn nàng, dùng ngón cái chà xát trên bốn ngón tay còn lại.

Thiên Thảo nháy mắt liền hắc tuyến, ông chủ đây là uy hiếp trắng trợn nếu nàng biểu hiện không tốt liền không có tiền cầm sao? ==

Bất quá Thiên Thảo chỉ huy vẫn luôn là thật nghiêm túc. Đến thời điểm lên sân khấu bắt đầu diễn tấu, dưới đài âm thanh bàn tán ồn ào liền biến mất, Thâm Tuyết hôm nay cũng đã tới, nàng ta thật kinh ngạc với sự tiến bộ của Thiên Thảo, giống như càng có khí thế hơn so với mấy ngày trước.

Nhưng không biết vì sao, hôm nay Thiên Thảo thể hiện là một loại khí thế bi thương, giống như con người khi đi đến đường cùng tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, giống như đã mất đi toàn bộ mọi thứ, chẳng còn điều gì phải kiêng kị, lo được mất, chỉ còn biết quên mình tiến lên. 

Nếu như từ trước Thiên Thảo tạo cho Thâm Tuyết là cảm giác cà lơ cà phất thì như vậy hiện tại, là  một loại khí thế tùy tâm sở dục. Tuy rằng nhìn qua thì không có gì khác biệt nhưng trên thực tế, bản chất của nó lại hoàn toàn bất đồng.

Nàng lúc này đứng trên bục quả thực rất hấp dẫn người, không phải bởi vì diện mạo của nàng, bởi vì chỉ huy luôn đứng quay lưng về phía khán giả, căn bản không thể khiến cho mọi người nhìn thấy mặt. Thứ hấp dẫn người của nàng, chính là khí chất, còn có âm nhạc khiến người ta mê đắm.

Khi kết thúc biểu diễn bước xuống đài, Nguyễn Tây rất phối hợp đưa cho nàng một tờ chi phiếu “ Biểu hiện không sai, đây là tiền lương trả trước cho em”

Thiên Thảo mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào tờ chi phiếu trong tay Nguyễn Tây, tôi nói này ông chủ, phương thức trả tiền công của ngài cho tới bây giờ đều không giống người thường như vậy ư? Trong nháy mắt nhận lấy chi phiếu, Thiên Thảo đột nhiên có loại cảm giác bị bao dưỡng =.=, đặc biệt là khi nhìn rõ được con số ghi phía trên.

“Có vấn đề gì sao?” Nguyễn Tây hỏi Thiên Thảo 

“Không… không có… Sư phụ, ngươi tuyệt đối là ông chủ tốt nhất a!!!!”

Khóe miệng Nguyễn Tây hơi cong cong lên, sau đó như vô tình hỏi nàng “Sau hôm đó hắn có đi tìm em không?”

Thiên Thảo quả thực không biết nói gì cho phải, bởi vì hiện tại nàng đã luyện thành thói quen phản xạ né tránh khi nhắc đến cái tên này “… Em..mới đổi số điện thoại, chính là số cũ lúc trước đó”

Nguyễn Tây như có điều suy nghĩ gật gật đầu “Đã biết”

Từ hậu đài đi ra, Nghiêm Húc đã đứng xa xa trong đại sảnh chờ nàng, nhìn đến Nguyễn Tây đi bên cạnh Thiên Thảo, cước bộ của hắn hơi dừng một chút, nhưng là vẫn bước nhanh đến chỉ là ý cười trên mặt có chút thu liễm “Hôm nay diễn tấu rất tuyệt”

“Ân, bởi vì chỉ huy quá tuyệt vời đi” Thiên Thảo đáp mặt không đổi sắc

“Tiếp theo về nhà sao?” 

“Đợi đi qua siêu thị mua chút đồ về, hôm nay cơm tối phải hảo hảo khao chính mình một  bữa mới được” Nắm chặt tiền lương trong tay, cảm giác có tiền thật tốt a.

“Cô nhớ món lần trước em nói không? Vậy thì tối hôm nay sẽ làm cho cô” Nghiêm Húc ánh mắt lơ đãng cong cong lên, một người hỏi một người đáp, Nguyễn Tây thực có cảm giác mình là người thừa ở một  bên.

Nghe được đoạn đối thoại, Nguyễn Tây nhịn không được đánh giá thiếu niên trước mặt. Hắn bộ dáng rất cao, còn cao hơn so với bản thân nửa cái đầu. Trừ bỏ ánh mắt có phần ngây ngô, hắn hẳn là một thiếu niên rất có tài năng. Bất quá hắn vừa nói với Thiên Thảo cái gì? Làm cơm tối cho nàng? Chẳng lẽ hai người bọn họ ở chung một chỗ?..

Sau buổi biểu diễn, dàn nhạc Già Lam thực sự đã gây nên chấn động lớn, tuy nhiên ngay sau đó liền truyền ra một tin tức, cô gái chỉ huy thiên tài ngày hôm ấy nhưng lại từng là một giáo viên, hơn nữa còn bị khai trừ vì tác phong không đứng đắn.

Thiên Thảo ngay lập tức trở thành đề tài bàn luận nóng bỏng của dư luận, giới truyền thông thập phần chú ý chuyện này, bởi vì nó không chỉ có quan hệ đến ngành giáo dục, còn có giới âm nhạc, nhất là dàn nhạc số một như Già Lam còn có ảnh hưởng không kém trên trường quốc tế như vậy. Nếu như vì một người mang tiếng xấu gia nhập mà bị bôi đen thì sẽ gây tổn thất không nhỏ đối với giới âm nhạc cổ điển trong nước.

Trên mạng những lời nghị luận càng không có điểm dừng, có người châm chọc nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, có người lại biện hộ cho Thiên Thảo, nói có thể diễn tấu ra âm nhạc như vậy tuyệt không thể là hạng người nhân phẩm có vấn đề. Chỉ trong một thời gian, chuyện này đã trở thành một vấn đề hết sức nóng bỏng, được đem ra bàn tán rộng rãi.

Nhưng tất cả những chuyện này đều đã nằm trong dự liệu của Thiên Thảo, trước kia học viện Hợp Tà vì sợ chuyện gièm pha lộ ra danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng nên không có công bố ra bên ngoài, chỉ là qua loa khai trừ, trên giấy tờ cũng không ghi rõ lý do.

Chính vì vậy nàng mới không có ngay lập tức tìm tới trường tìm cái công đạo, dù sao nếu có làm sáng tỏ lúc ấy liền cái phí tổn thất tinh thần cũng không nhận được. Nàng lại không tính toán ở lại trường công tác cho nên liền nghĩ đợi đến sau buổi diễn tấu sẽ xử lý.  Quả nhiên có những kẻ nhìn nàng không vừa mắt liền truyền tin tức giả dối này cho đám phóng viên. Sự tình trong phút chốc nháo lớn, như vậy hiện tại nàng không chỉ có thể đòi phí tổn thất tinh thần mà còn có thể tố cáo đối phương tội vu cáo, phỉ báng nha.

Lại nói, pháp luật bây giờ cũng thật không đáng tin, tỷ như tội phỉ báng nhất định phải tình tiết nghiêm trọng mới cho lập tội, khiến cho rất nhiều người có oan ức cũng chẳng thể giải. Tựa như một kẻ luôn chán ghét ngươi, nói xấu ngươi thủy tính dương hoa, nếu như có muốn cáo trạng thì cũng không thể định tội.

Đối mặt với những lời lẽ bén nhọn của giới truyền thông, Thiên Thảo cái gì cũng chưa nói, chỉ là đối với đám phóng viên đang giơ microphone về phía nàng mặt mang theo khinh bỉ hoặc tươi cười giả tạo phất phất tay “Vậy thì cùng đến Hợp Tà học viện đi, tôi mời khách”

Về sau một màn Thiên Thảo vẫy tay này không biết bị ai vô tình chụp được truyền lên mạng, có không ít người bình luận nói: Không hổ là chỉ huy viên, đến cái giơ tay nhấc chân cũng quá khí thế đi!

Đến học viện Hợp Tà, không ít người bị dọa bởi đội hình phóng viên cường đại hùng hổ đi theo sau Thiên Thảo, giống như hình ảnh xã hội đen vẫn phát trên ti vi vậy. Đến khi phản ứng lại, một số người đứng lại từ xa xem náo nhiệt, lại một số người khác ác ý nhìn về hướng Thiên Thảo, đây tất nhiên là đám học sinh từng đánh nhau với nhóm Hữu Lệ, ngày đó bọn hắn bị đánh không nhẹ nên trong lòng vẫn còn ghi hận.

Đám phóng viên đến đây như cá gặp nước, người người chạy đi phỏng vấn đám học sinh trong trường về chuyện của Thiên Thảo, đương nhiên đều được đến đáp án giống như phiên bản trên mạng truyền lưu- “ nữ giáo viên dâm loạn”, thậm chí còn hỏa bạo hơn, nói Thiên Thảo quyến rũ lãnh đạo trường, dựa vào quy tắc ngầm nhậm chức lại vu oan cho học sinh bị đuổi học.

Thế nhưng Thiên Thảo mặt vẫn không đổi sắc bước đến tòa nhà phía trước, đối mặt với những hành động nhục nhã cùng khiêu khích của đám học sinh đều không lên tiếng, nàng đâu thể so đo với bọn họ được, dù sao cũng đều là người bị hại, nàng bị mắc tiếng oan, còn bọn họ thì bị lừa gạt, bịt tai che mắt. Hơn nữa làm điều ấy đối với nàng một chút ý nghĩa đều không có.

Lúc này số lượng phóng viên đi theo Thiên Thảo còn rất ít, những người này đều có điểm giống nhau chính là không giống đám đông kia hấp tấp chạy đi phỏng vấn đám học sinh. Một lão phóng viên mặt mang theo khinh bỉ nhìn thoáng qua đám ngựa non háu đá chạy đi trong lòng mắng một tiếng ngu xuẩn, đám học sinh kia muốn phỏng vấn lúc nào chẳng được, mà nhìn bộ dáng Thiên Thảo thì nhất định là có chuyện gì muốn làm, không chừng còn có thể lấy được tin tức lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.