Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV

Chương 61: Lấy ra, lấy ra, lấy ra, lấy ra, lấy ra... Lấy hết



Edit: Tuyền Uri

Beta: Phong Nguyệt

Chỉ là ngoài dự đoán của anh, sau khi tỉnh dậy câu đầu tiên Thiên Thảo hỏi không phải "Tại sao cậu lại ở trên giường tôi", mà chính là: "Đêm hôm qua cậu đi đâu vậy?!"

"Đi bệnh viện." Ánh mắt Nghiêm Húc vô ý quét qua trước ngực Thiên Thảo, gương mặt bỗng trở nên ửng hồng, lập tức cuối xuống gỡ tóc vướng trên nút áo sơ mi của Thiên Thảo, tỉ mỉ gỡ từng sợi tóc ra, động tác nhẹ nhàng, cũng không vì bọn họ dây dưa mà đứt đi.

Thiên Thảo phát hiện ánh mắt khác thường của Nghiêm Húc, thì cúi đầu nhìn xuống ngực mình, quần áo vốn được ăn mặc chỉnh tề nhưng bởi vì ngủ một đêm đã trở nên xốc xếch, chỗ ngực áo sơ mi còn sứt hai nút, núi đôi trước ngực như đang ẩn hiện.

Sau khi sửa sang lại quần áo xong, Thiên Thảo gãi gãi đầu bèn hỏi: "Mẹ cậu như thế nào rồi?"

"Mấy ngày nay tình trạng không được tốt lắm, nên tôi luôn phải ở bên cạnh chăm sóc cho bà ấy."

Thật ra thì không chỉ là "tình trạng không tốt", anh luôn trông chừng ở bên giường của mẹ anh, nhiều lần nhịp tim của mẹ anh trên điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, khi đó anh luôn cầm chặt tay của mẹ anh, trong lòng lo lắng như sắp sụp đổ. Nếu như mẹ anh cũng mất, vậy thì anh sẽ trở thành trẻ mồ côi.

"Vậy cũng phải nhớ gọi điện thoại về nhà." Nhìn vẻ mặt Nghiêm Húc rõ ràng mang vẻ mệt mỏi và buồn bả, Thiên Thảo không nhịn được vỗ vai anh một cái: "Cậu lo lắng cho mẹ của cậu, nhưng là cũng có người khác đang lo lắng cho cậu."

Không biết tại sao, trong lòng Nghiêm Húc đột nhiên trở nên ấm áp, Thiên Thảo nói có người lo lắng cho anh, nếu như vậy người kia chẳng phải chính là cô hay sao?

Ai ngờ Thiên Thảo lại nói: "Vì muốn hỏi thăm tình hình cậu, bọn Hữu Lệ đều gọi cho tôi vài cuộc điện thoại."

Tay Nghiêm Húc đang mở nút áo dừng lại, yên lặng nở nụ cười tự giễu, thì ra lời nói lo lắng cho anh của cô cũng từ người khác mà có. 

Trên thực tế Thiên Thảo cố ý nói như thế, thật sự cô cũng rất lo lắng cho Nghiêm Húc, nếu không phải như vậy thì cô cũng sẽ không chờ anh đến nửa đêm rồi mới ngủ, chỉ là cô không muốn Nghiêm Húc bởi vì cô đối xử với anh quá tốt mà gây ra nhiều hiểu lầm.

"Đúng rồi, mấy ngày nay tôi đi ra ngoài tìm phòng, cũng đã quyết định với người chủ cho thuê nhà, chờ họ trở lại nước Pháp là tôi có thể dọn đến." Thiên Thảo cười cười đột nhiên nói: "Mỗi lần tôi gặp chuyện là luôn mang phiền toái đến cho cậu... cậu có thể lấy phòng cho tôi mướn ở thật là cảm ơn cậu.

Những chuyện đó cần gì phải nói lời khách sáo? Nghiêm Húc đột nhiên căng thẳng trong lòng: "Không phiền toái, đừng dọn ra ngoài, phòng ốc bên ngoài không an toàn."

"Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tôi cũng lớn tuổi hơn cậu đấy, cậu cũng không cần lo lắng cho tôi?"

Nhìn Thiên Thảo thật lâu, Nghiêm Húc mím môi không nói tiếng nào, Thiên Thảo bị nhìn mãi, cô đẩy Nghiêm Húc ra khỏi tầm mắt: "Thế nào?"

"Tôi tuyệt không cảm thấy cô làm phiền tôi......" 

Nghiêm Húc đang nói chuyện bỗng nhiên dừng lại một chút, dường như giọng nói bị ức chế nên không ổn định: "Tôi bết bát đến như vậy sao? Sao không ở cùng một chỗ với tôi......"

"Không phải là bởi vì cậu." Ánh mắt Thiên Thảo chột dạ chớp chớp, nhìn con ngươi ướt nhẹp như nai con đang canh chừng cô của Nghiêm Húc, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại tình cảm khác thường, có chút nhớ nhung không nhịn được muốn dụ dỗ anh nói mình không đi, nhưng dù sao tình cảm này chỉ là loại kích động tạm thời, cô phải kiềm chế tâm trạng của mình xuống: "Căn nhà kia cách Robe của cậu rất gần, đi làm cũng thuận tiện."

Hít sâu một hơi Nghiêm Húc bật cười, nụ cười không ra tiếng, hơn nữa cười cũng rất xấu: "Khi nào thì dọn đi, tôi giúp cô mang hành lý."

"Được, đến lúc đó sẽ nói cho cậu biết."

"Ừ." Nghiêm Húc xuống giường, từ từ đứng dậy, lấy áo khoác để lên cánh tay: "Tối ngày hôm qua tôi ôm cô sau đó quá mệt mỏi, cho nên...."

"Chuyện đó tôi biết." Thiên Thảo cắt đứt lời nói của anh "Đã đoán được từ trước."

"Ừ." Nghiêm Húc từ từ đi ra khỏi phòng Thiên Thảo, đóng cửa lại giúp cô, anh rất muốn nằm ở trên giường Thiên Thảo một lát, ở lâu một chút, nhưng anh vẫn không tìm được lí do thích hợp để ở lại nơi đó. Cho nên từ từ xuống giường, từ từ lấy đồ, từ từ giải thích cho cô nghe, từ từ đi ra ngoài cửa. Vốn dĩ anh muốn rút ngắn khoảng cách với cô, nhưng càng ngày khoảng cách lại càng xa.

Lúc đầu anh còn sợ Tân Xuyên đưa cô rời khỏi anh, tự cho hạnh phục là ở cùng một mái nhà với cô, sau lại phát hiện, không giữ được cô là do chính bản thân anh, cùng nhiều nguyên nhân không liên quan tác động.

Còn ba ngày nữa cô sẽ dọn ra bên ngoài, dưới bầu trời cơn mưa xối xả như trút nước, Thiên Thảo nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mỗi ngày vào thời gian này Nghiêm Húc cũng trở về từ bệnh viện, hôm nay thời tiết  không tốt, nhất định cô phải về trễ thôi.

Kể từ ngày cô nói rõ với Nghiêm Húc muốn dọn ra ngoài ở, thì cô luôn cố ý bắt đầu giữ một khoảng cách với anh, Nghiêm Húc cũng giống vậy, thời gian này cô thường xuyên đi Robe huấn luyện, ngoại trừ lúc về nhà ăn cơm hai người sẽ trò chuyện mấy câu thì không có gì cần nói với nhau nữa.

Cô nhìn ra được, Nghiêm Húc cũng rất cố gắng, rất nổ lực giữ một khoảng cách với cô. 

Mặt trời bắt đầu lặn đi, đêm tối và hạt mưa hung hăng va ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa ào ào bên ngoài, đột nhiên Thiên Thảo không ngủ được, bởi vì Nghiêm Húc vẫn chưa trở về, cầm điện thoại lên gọi mấy cuộc căn bản không có ai bắt máy, trong lòng càng thêm lo lắng hơn.

Đang lúc này, Thiên Thảo nghe được trong phòng khách truyền đến âm thanh mở khóa, ngay sau đó là một hồi tiếng va chạm, cô lập tức bò dậy từ trên giường chạy ra ngoài, thấy toàn thân Nghiêm Húc ướt nhẹp đứng vịn bàn, tay trái che trán của mình, thân hình có chút lảo đảo.

"Cậu làm sao vậy?" Thiên Thảo bước tới đỡ anh, khi tay chạm vào Nghiêm Húc thì cô không khỏi giật mình, thật là nóng. Sờ sờ trán của anh, quá nóng. 

Đột nhiên Nghiêm Húc nắm lấy cánh tay Thiên Thảo đến gần hơn để bế Thiên Thảo lên, nhờ ánh trăng Thiên Thảo còn có thể nhìn thấy mắt anh có chút đỏ lên, trên khuôn mặt kia không rõ là nước mưa hay là nước mắt, trong miệng anh còn lẩm bẩm không rõ đang nói gì, bởi vì phát sốt mà hô hấp trở nên nóng một chút phun vào mặt cô, Thiên Thảo giãy giãy, thế nhưng anh lại nói: "Đừng đi." 

Động tác dừng lại, Thiên Thảo vỗ vỗ lưng của anh, lại chỉ nghe được giọng nói yếu ớt khàn khàn bên tai mình: "Đừng đi, tại sao phải rời bỏ tôi... tại sao chúng ta lại không đến được với nhau?....."

Trong lòng Thiên Thảo căng thẳng, thử hỏi dò: "Mẹ cậu như thế nào?"

Nghiêm Húc nghe câu hỏi nhưng không đáp lại chỉ ôm chặt Thiên Thảo, đầu chôn trên vai của cô, giọng nói yếu ớt không chịu được nói: "Cô giáo, đầu của tôi đau quá...."

"Rốt cuộc làm sao cậu trở về được đây......" Thiên Thảo bất đắc dĩ nói.

Lại không nghĩ rằng đối phương trả lời: "Đi bộ về."

Lập tức Thiên Thảo cảm giác thấy mình cũng trở nên nhức đầu, nơi này là vùng ngoại ô, mẹ Nghiêm Húc đang nằm bệnh viện trong thành phố, vậy đã đi trong bao lâu rồi, còn đội mưa lớn như thế, không có té xỉu ở ven đường là may rồi!

"Đi tắm nước nóng trước đi!" Thiên Thảo suy nghĩ muốn đưa Nghiêm Húc vào phòng tắm, lại phát hiện anh không cử động, thân thể Nghiêm Húc mềm nhũn, lại cố hết sức, đứng ở nơi đó cố chấp kéo tay cô không buông, không riêng gì thân thể, ánh mắt cũng nhìn cô một cách nóng bỏng: "Không đi có được hay không?"

"Được, được, được...." Thiên Thảo vừa dỗ, vừa lừa đẩy Nghiêm Húc vào phòng tắm, cũng vặn nước nóng cho anh, sau đó nói: "Áo ngủ của cậu tôi để trên tủ rồi, tắm xong lập tức mặc vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh."

Nghiêm Húc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thiên Thảo trở về phòng thu dọn một tý, hôm nay giao bản nhạc cho Nguyễn Tây, bởi vì không ngủ được nên cô nhìn lại một lần, thời gian cứ thế trôi qua, cô ngáp một cái ngẩn đầu lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy không đúng, sao Nghiêm Húc ở trong đó lâu như vậy rồi còn chưa có động tĩnh gì?

Chạy đến phòng Nghiêm Húc gõ cửa một cái, không có tiếng đáp lại, mở ra nhìn một chút, trống không. Chạy xuống lầu gõ cửa phòng tắm một cái, không có âm thanh gì, mở ra nhìn thử... không phải không có ai. 

Nghiêm Húc vẫn còn mặc quần áo nằm trong bồn tắm, vốn là nước ấm dần trở nên lạnh,...vậy mà anh lại ngủ mất rồi. Hả? Hay ngất rồi?

Đỡ Nghiêm Húc dậy, Thiên Thảo vỗ vỗ anh: "Nghiêm Húc, Nghiêm Húc, Nghiêm Húc......"

Hai mắt nhắm chặt.

Vừa vỗ vừa kêu "Nghiêm Húc, Nghiêm Húc, Nghiêm Húc" một hồi, vẫn không tỉnh.

Lừa đảo...... Thiên Thảo lầm bầm một câu, nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét, cô cẩn thận kéo Nghiêm Húc từ trong bồn tắm ra, gãi gãi đầu không biết làm như thế nào cho phải, nhớ tới lần mình và Tân Xuyên gây gổ gặp mưa bị bệnh, thì tình trạng không khác nhau bao nhiêu cả, khi đó Nghiêm Húc vô cùng nghiêm túc chăm sóc cô, vì cô mà đi mua chăn, mua thuốc, mặc dù có sàm sở cô... Thiên Thảo nghiêng nghiêng đầu hoạt động ngón tay một lần, Nghiêm Húc à, đã làm việc xấu thì phải gặp quả báo.

Nhưng mà không biết được ai chiếm tiện nghi của ai đâu.

Cậu chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng chiếm tiện nghi của cậu. Dùng lý do đó an ủi bản thân, Thiên Thảo giơ tay gỡ từng nút áo của Nghiêm Húc ra, sau đó lột áo anh xuống.

Không được, mặt đất lạnh lắm, để cơ thể anh trần truồng nằm trên mặt đất nhất định là sẽ bị cảm lạnh. 

Thiên Thảo mất sức "chín trâu hai hổ" mới kéo được Nghiêm Húc trở vào bồn tắm, sau đó buông anh ra vặn đầy một bồn nước nóng, trong quá trình chuyển Nghiêm Húc trở vào bồn thân thể giống như va chạm vào nơi đó, dẫn đến anh cau mày khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không có tỉnh.

Được rồi, thân thể như vậy sẽ không có vấn đề gì, kế tiếp là...... Quần?

Lại tiếp tục mất "chín trâu hai hổ" mới cởi được quần Nghiêm Húc xuống, sắc mặt Thiên Thảo rối rắm nhìn toàn thân Nghiêm Húc, muốn cho anh mặc quần lót ướt ngủ sao?

Có được hay không?......

Sau đó, Nghiêm Húc trở nên trần trụi.

Thiên Thảo không có chút  hối hận nào trong lòng, bởi vì cô cũng từng bi thảm "bị" lõa lồ toàn thân như thế này. Từ từ đỡ Nghiêm Húc từ bồn tắm ra ngoài, một người đàn ông lõa thể ướt nhẹp cứ như vậy mà dán lên người cô không cách nào mà đỡ được. Bởi vì bị dựa vào, nên quần áo Thiên Thảo cũng bị ướt, cô giơ tay lên cố gắng lấy khăn tắm, sau đó bọc lại Nghiêm Húc đang dựa vào cô, lại sử dụng toàn bộ sức mạnh dìu Nghiêm Húc đi đến phòng ngủ của anh mà đặt ở trên giường.

Nhìn Nghiêm Húc đang năm trên giường, có cái gì đó thiếu đi một chút, Thiên Thảo gãi đầu quay đi tìm kiếm, khăn tắm rơi đi nơi nào rồi?

Đúng lúc này, Nghiêm Húc trên giường giật giật, giống như là cảm thấy lạnh, anh ôm lấy bả vai của mình, Thiên Thảo lập tức cầm chăn bên cạnh lên muốn đắp cho anh, nhưng lại phát hiện trên người Nghiêm Húc còn ướt, cô liền tìm khăn lông ngồi ở trên giường cúi người lau chùi cho anh. 

Lau người xong xong đến lau tóc, đầu tiên Thiên Thảo dùng chăn đắp lên cơ thể đã được lau khô của Nghiêm Húc, sau đó đỡ anh dựa lên vai cô. Thấy thời điểm không sai biệt lắm, Thiên Thảo từ từ đặt Nghiêm Húc nằm ở trên giường, lúc này Nghiêm Húc lại mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt tương đối ảm đạm, u tĩnh lại vẩn đục, thật giống như là từ trong mộng chưa tỉnh lại.

"Chẳng phải lúc đó cậu đang tắm nước nóng sao?" Thiên Thảo hỏi.

Nghiêm Húc cái gì cũng không nói, chỉ kéo tay Thiên Thảo lại, nghiêng người đè cô ở dưới thân thể, dùng một chút hơi nóng thân thể mà bọc lấy cô, lời nói mang theo hơi nóng lẩm bẩm bên tai cô: "Lạnh quá......"

A... chưa đắp chăn, Thiên Thảo đưa tay ra xuống dưới giường.

Đắp lại chăn Nghiêm Húc đá ra.

Cái tư thế ôm này... giống như cô với chăn của anh là một loại, khuôn mặt nhỏ bé của Thiên Thảo đỏ đến mức không thể hình dung được, mới vừa rồi quần áo của cô còn dính nước, cho nên cứ nằm rạp trên người Nghiêm Húc như thế, mà Nghiêm Húc lại dựa vào, nhiệt độ cứ như thế mà tăng lên khiến cho người khác phải nghĩ bậy.

Đột nhiên trong đầu của Thiên Thảo xẹt qua một đoạn ngắn. Đoạn ngắn đó nó rất mơ hồ miêu tả chủ cho thuê nhà và người thuê nhà thực hiện hành vi tình dục.

Mà đoạn tình dục đó là nữ chủ nhà bị bệnh, người nam thuê nhà một mình chăm sóc cô ta, kết quả nữ chủ nhà vô ý thú ôm lấy, trong miệng kêu: "Lạnh quá." Ngay sau đó nữ chủ nhà luôn vô thức với sự trêu đùa của người nam thuê nhà, lấy lý do vận động nhiều xuất mồ hôi sẽ mau khỏi bệnh.

Vì vậy...... Trong phòng xảy ra một trận mây mưa. Nhưng......

Hiện tại tình huống của hai người, người quyến rũ lại là chủ thuê nhà đàn ông, còn cô là người nữ thuê nhà... Hơn nữa cô cũng không nắm rõ tình huống? Thiên Thảo lắc lắc Nghiêm Húc, cho là anh không có nhận ra mình, thì nói với anh: "Nghiêm Húc, là tôi...... Tôi không phải là......."

Ai ngờ Nghiêm Húc nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt, trong miệng nỉ non lên tiếng: "Cô giáo, tôi lạnh quá......"

Thì ra là anh biết là cô!

"Tôi đi lấy chăn cho cậu đắp, vì vậy cậu mau buông tôi ra." Cơ thể cứng ngắc của Thiên Thảo đâm vào Nghiêm Húc, khoảng cách của hai người thật sự quá ngắn, thậm chí cô sợ hơi động đậy một chút đôi môi  của cô sẽ cọ đến môi của anh, hiện tại trong mũi cô đều quanh quẩn hương thơm của anh, hơi thở anh nóng bỏng, cô chỉ nháy mắt một cái lông mi sẽ quét lên hai gò má của anh.

"Cô giáo, không nên dọn ra bên ngoài ở, có thể sống ở chỗ này với tôi có được không." Giọng nói của Nghiêm Húc nghe có chút yếu đuối: "Tôi không sợ cô gây ra phiền phức, tôi chỉ sợ cô không muốn làm phiền tôi..."

"Cô giáo, không cần đi, nếu cô đi rồi sẽ chỉ còn lại một mình tôi."

Nghiêm Húc ngước đầu lên rồi lại đột nhiên cúi xuống, trong nháy mắt con ngươi Thiên Thảo phóng đại, bởi vì đôi môi anh đang dán lên đôi môi cô. Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, nhưng theo động tác anh nói chuyện, hai người giống như đang hôn thật.

"Tôi không cần nữa mau tránh ra... tôi không làm sai chuyện gì.... tôi cũng không thích cậu..."

"Tôi không muốn giúp cô mang hành lý, tôi chỉ muốn nhìn cô lâu thêm một chút, xin lỗi, dù cố gắng kéo xa khoảng cách với cô như thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn cô ở bên cạnh tôi......"

Từ từ, môi Nghiêm Húc khẽ chạm vào môi Thiên Thảo biến thành càng dán càng chặt, đến cuối cùng hoàn toàn hôn lên môi cô, không phải hôn trộm, lúc này là anh hôn quang minh chính đại.

Không khí từ đầu lưỡi dần xuống thấp mang theo nhiệt độ là người ta nóng lên chui vào miệng cô mà khuấy đảo, lồng ngực anh nóng rực dán chặt vào cô, cẩn thận mang theo một chút run rẩy nút đầu lưỡi cô một cách chậm rãi. Kỹ thuật hôn còn kém như vậy, có thể đối phương đang gấp gáp, Thiên Thảo cảm thấy thân thể mình cũng bị Nghiêm Húc kích thích nóng lên rồi.

Đột nhiên, phía dưới truyền đến khác thường, Thiên Thảo khó thở ho khan một cái, đôi môi mang theo hơi lạnh của Nghiêm Húc trườn lên, chặn lại môi cô, sau đó rời khỏi môi cô quay qua liếm nhẹ vành tai, lại một đường xuống dưới liếm hôn cổ cô.

Khi Nghiêm Húc rời môi cô đi là lúc Thiên Thảo mở miệng to hô hấp không khí chung quanh, bởi vì thở hổn hển cho nên lời nói với Nghiêm Húc có chút đứt quảng: "Nghiêm Húc, cậu đi xuống cho tôi!"

Nghiêm Húc rất khác thường không có nghe lời nói của Thiên Thảo, nụ hôn nóng rực cứ nhẹ nhàng rơi trên cổ của Thiên Thảo, dần chuyển về phía ngực.

Thần kinh Thiên Thảo căng thẳng, đang lúc cô lo lắng, đột nhiên Nghiêm Húc dừng mọi động tác lại, sau đó nằm nghiêng ở trên giường từ phía sau ôm cô vào lòng, cũng không có làm bất kì hành động nào khác, ngược lại yên lặng ngây ngô, giữ vững tư thế ôm lấy cô.

"Nghiêm Húc......" Thiên Thảo trầm mặc một hồi, rốt cuộc không nhịn được kêu lên tên của anh.

Nhưng là đối với phương không đồng ý.

Nhưng Thiên Thảo biết Nghiêm Húc nhất định đã tỉnh.

"Nghiêm Húc, cậu......" Suy nghĩ một chút, muốn hỏi ra toàn bộ mọi chuyện nhưng phải nuốt trở về, muốn hỏi chuyện của mẹ Nghiêm Húc một chút, nhưng vẫn không hỏi, phi phi, không mở bình thì ai biết trong bình có gì, vì vậy lại đổi một đề tài: "Nghiêm Húc hôm nay cậu có chút khác thường......"

Nghiêm Húc ở phía sau lắc đầu một cái, sau đó ôm cô, giống như đang hưởng thụ thời gian cuối cùng.

Sau ngày hôm nay anh thật sự cũng chỉ còn lại có một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.