Vẫn ngồi đọc sách trên giường như thường lệ, mẹ của thân thể này đã đi mua thức ăn đến giờ vẫn chưa về. Nhìn thấy đã đến thời gian ăn cơm, lòng Thiên Thảo có chút bồn chồn, chẳng lẽ đói bụng, sao mẹ vẫn chưa về.
Tiếp tục ngồi trên giường được một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa, tự mình chống gậy vào phòng bếp tìm đồ ăn, trong tủ lạnh còn sữa chua và bánh mì cắt lát, trét một lớp bơ sau đó nhét vào trong miệng, ăn như hổ đói, Thiên Thảo phát hiện cơn đói bụng chẳng hề giảm bớt một chút nào, ngược lại cảm thấy rất khó nuốt.
Muốn ăn thức ăn mẹ nấu. Về đến phòng ngủ Thiên Thảo điện thoại cho mẹ nhiều lần nhưng không có người nghe máy, cảm giác quá đói trong người càng lúc càng nghiêm trọng, từng tế bào điên cuồng đứng lên kêu gào chúng nó muốn biểu tình, trái tim trong lồng ngực càng trở nên khó chịu. Dù trước kia cũng từng gặp tình trạng tương tự nhưng phản ứng rất bình thường, cũng chỉ là hơi khó chịu một chút, không giống lần này, trở nênkhó chịu như kiểu bóp tim gãi phổi.
Rốt cuộclà thế nào? Chắc chắnnguyên nhân không phải do đói bụng, hay là mình bị bệnh? … Trong thời gian sống ở thế giới này, cô chỉ chăm chăm lo cho trinh tiết của mình, chưa bao giờ lo về sức khoẻ, mà gần đây có một chút bệnh tật gây ảnh hưởng đến cô, không để cho cô có thời gian nghỉ ngơi.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì… Thiên Thảo bóp ngực,rấtmuốn vuốt ve mình, muốn rên rỉ, người run rẩy, vừa nóng vừa lạnh. Dùng sức nắm tấm thảm dưới đất, nắm thật chặt đến mức gân xanh nổi lên mu bàn tay, theo thời gian trôi qua, cảm giác này ngứa ngáy tận xương tuỷ, làm cô thiếu chút muốn móc tim mình ra.
Rốt cuộc không thể nhịn được mà lăn lộn trên sàn, cổ họng bật lên tiếng rên rỉ, đầu đụng vào cạnh góc tủ cũng không thấy đau, thậm chí còn đụng thêm mấy cái, cảm giác ngứa ngáy đó không chỉ tàn phá thân xác mà còn giày vò thần kinh làm người ta điên.
Lúc này Thiên Thảo nghe được tiếng cửa phòng mở ra, giống như gặp được cứu tinh, cổ họng cô khô khốc mở miệng: “Cứu tôi… đưa tôi đi bệnh viện…”
“Sẽ khoẻ lại ngay, khoẻ ngay thôi…” Một giọng nói run rẩy của một người giống cô ở bên tai cô thủ thỉ thù thì, dường như an ủi cô và cũng an ủi bản thân mình, bắt cổ tay Thiên Thảo, sau đó cắm vào trong tĩnh mạch của cô một cây kim tiêm.
Đó là… Cái gì? Trong ý thức hỗn loạn bỗng nảy ra một nghi vấn, đột nhiên ống tiêm từ từ đẩy vào, giống như nhận được đúng thuốc, thân thể của cô nhẹ nhõm không ít, sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục, tiếng ong ong trong đầu biến mất, cả thế giới trở nên yên tĩnh rất yên tĩnh, thoải mái rất thoải mái, suy nghĩ sảng khoái khiến cô muốn hôn mê.
Thở hắt một hơi cực nhọc nặng nề ra, Thiên Thảo che chỗ vừa mới bị tiêm lại, khắp thế gian đều trở nên tươi đẹp, cảm giác thoải mái vô cùng đã cọ rửa cơn mê man trong đầu cô.
Phục hồi tinh thần lại từ trong khoái cảm, tiềm thức bỗng muốn tìm người lên giường, rất muốn rất muốn…
Qua một thời gian khá dài, thế giới cuối cùng cũng đã trở về sự yên tĩnh vốn có, Thiên Thảo cũng đã kiểm soát được suy nghĩ của mình. Cố gắng chống đỡ bản thân ngồi dậy từ trên thảm trải sàn, cô thấy người đứng bên cạnh cô, từ chỗ cao ngước nhìn cô, mẹ của cô, trong mắt mẹ đang rớt ra hàng lệ, không nói một lời.
Chậm rãi chắp nối chuyện vừa mới xảy ra, thấy trong tay mẹ mình cầm ống tiêm, mắt Thiên Thảo trợn to: “Mẹ vừa chích cho con cái gì?”
Lệ trong mắt mẹ cô ngày càng giàn giụa: “Đây là do con, đều là do lỗi của con! Nếu không phải con đưamẹ đi cai nghiện, mẹ cũng không bị ông ta tìm được. Hiện tại con đã biết khi đến cơn nghiện sẽ khó chịu thế nào phải không? Cảm nhận đi! Con có biết thời gian dài ở nước ngoài mẹ đã phải chịu đựng nó ra sao không?”
Thiên Thảo bị lời của mẹ mình làm cho đầu óc trống rỗng, bà vừa nói… cơn nghiện?
Nhìn mẹ mình với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Vậy mà mẹ để cho con bị nghiện? Mấy ngày nay … con còn tưởng mẹ là người mẹ tốt….! Dùng cách này đi hại con gái của mình? Cuối cùng mẹ làm như vậy vì cái gì!” Cô thật sựtin bà, tuy có lúc bà hơi khác thường, nhưng đa số thời gian bà giống như một người mẹ chân chính chăm sóc cô, kể cho cô nghe những chuyện xưa, để cô cảm thấy rất ấm áp. Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng chuyện hôm nay đã đánh vỡ quan niệm này của cô.
Nước mắt của người phụ nữ rơi xuống càng nhiều, đột nhiên bà quỳ gối trước mặt Thiên Thảo, dùng bàn tay thô ráp tái nhợt mạnh mẽ nắm hai vai Thiên Thảo: “Đừng trách mẹ, đừng trách mẹ…! Những ngày qua mẹ không hận con, cũng nghĩ không sợ con, nhưng muốn trách thì trách cha con đi! Làông ta kêu mẹ cho con nếm thử cơn nghiện đó! Ông tanói chỉ cần con dính vào thì sẽ cho mẹ tiền hút ma tuý, con cũng biết dính vào cơn nghiện rất khó chịu. Mẹ không muốn chết cũng không chịu nổi sự khó chịu như vậy, Thiên Thảo con phải hiểu mẹ… Trách cha con đi, không liên quan đến mẹ đâu…!”
Nghe ngôn ngữ lộn xộn của người đàn bà này, Thiên Thảo như lọt vào hố băng, cô lắc đầu: “Tại sao cha phải làm như vậy?”
Mặc dù đối với thân phận của CửuThiên Thảo cô có tò mò nhưng không phải rất để ý, hôm nay xem ra đây là một hồ nước đen khổng lồ.
“Bởi vì ban đầu lúc ông tamuốn chạy trốn là con báo cảnh sát bắt ổng, ông ta một mực ghi hận con, hơn nữa lần trước lúc ông tavề nước bị con thấy được, sợ con lại báo cảnh sát…” Môi dưới bà run run kềm chế khóc thút thít: “Thật ra chân của con là chính ông ta gây ra, vốn ông ta định đụng chết con để bịt miệng nhưng con chạy quá nhanh, sau vì chuyện đó mà ông ta bị cảnh sát nghi ngờ, con thì ở nhà nghỉ ngơi nên ông ta không có cơ hội ra tay, liền kêu mẹ dùng ma tuý đến khống chế con.”
Cuối cùng Thiên Thảo đã hiểu vì sao Cửu Thiên Thảo quyết định ở chung với Tân Xuyên, hơn nữa không nói bất kỳ tin tức nào về người nhà mình cho Tân Xuyên biết, thì ra do mẹ của cô hít ma tuý. Cha là tội phạm chạy trốn, đây không phải là một gia đình bình thường hoàn mỹ, vì tránh né người nhà nên cô với Tân Xuyên mới sống chung với nhau.
Nhớ lại ông chú trung niên đụng cô hôm ấy, Thiên Thảo cũng không có ấn tượng trước đây đã gặp ông ta khi nào, có lẽ cô có thấy nhưng vì không biết nên bỏ qua cha của thân thể này, nhưng ông ta không bỏ qua cô mà giống như một hạt cát trong đáy giày, vẫn ghi ở trong lòng, tính toán có một ngày diệt trừ cô.
Nghe mẹ của thân thể này thao thao bất tuyệt, Thiên Thảo cũng nắm được một chút tin tức, ví dụ như cha của thân thể này phạm tội thao túng cổ phiếu, bốn người hợp tác thu lợi tài khoản trị giá sáu tỷ, đầu tiên là dùng nhiều tên chuyên gia thao túng thị trường chứng khoán “Giành cái mũ” điều khiển thị trường chứng khoán đen giới thiệu cổ phiếu, nâng cao giá cổ phiếu, tâng bốc cổ phiếu công ty mình đến tối ưu, hấp dẫn nhóm lớn người chơi cổ phiếu đến mua, sau khi bán ra với giá cao, trong chớp mắt giảm giá đẩy rất nhiều gia đình rơi vào chốn dầu sôi lửa bỏng. Trong bốn người chỉ có một mình cha của Thiên Thảo thành cá lọt lưới, trong buổi tối một ngày trước tất cả tài khoản ông ta được chia đều bị quét sạch, khiến cho dù ông ta có muốn dùng tiền để giảm nhẹ chứng cứ phạm tội cũng không thể.
Trong ba người tham dự còn lại có một người họ Nghiêm, trong ngày truy tố đã nhảy lầu tự sát.
Cái tin này khiến tay Thiên Thảo run lên, sẽ không phải như cô tưởng tượng đó chứ...
Đúng lúc này điện thoại Thiên Thảo vang lên, cô đang muốn nhấc máy, một lần nữa mẹ Cửu Thiên Thảo giành lấy ném ra cửa sổ: “Không cần nghe! Không cho nghe!”
“Bà có quyền gì mà không cho?” Lời nói của Thiên Thảo run rẩy, người phụ nữ sống chung nhiều ngày bỗng nhiên cái gì cũng thay đổi, cô trừng mắt lạnh lùng nhìn bà.
“Để tôi đi ra ngoài.” Thiên Thảo xông lên gạt bỏ người phụ nữ đang dùng hết sức ngăn trở cô: “Con đi ra ngoài làm gì? Con còn muốn báo cảnh sát à?”
“Đúng vậy! Tôi muốn báo cảnh sát! Lấy cơn nghiện rách nát của bà kềm chế tôi sao? Bà không phải đi trại cai nghiện, tôi X con mẹ nó đi! Cho dù ngứa ngáy toàn thân thậm chí đi tìm chết tôi cũng không muốn mình khổ sở bước từng bước vào con đường chết giống bà.” Thiên Thảo dùng sức đẩy bà ra, người phụ nữ thân hình yếu đuối bị đẩy ngã cạnh tường, cô không để ý, mở cửa bước ra ngoài, nhưng vừa mới đến cửa cầu thang liền dừng lại, vì có một người đang từ trên cầu thang đi lên, trùng hợp là người đàn ông đã đụng cô trong trí nhớ.
Người đàn ông bề ngoài lịch sự nhưng ánh mắt hung ác đi ngày càng gần cô, Thiên Thảo vẫn không nhúc nhích, chờ ông ta đi lên trước.
“Ra ngoài làm gì? Không bị cảm giác hút thuốc phiện mê hoặc sao?” Ông ta nói với cô.
Thiên Thảo khép hờ mắt, ra vẻ dê con chờ bị làm thịt, ông ta hừ nhẹ, quả nhiên cũng như trước đây, nắm chặt trong tay, như vậy tốt nhất.
Nhưng khi ông đến gần thì bỗng nhiên Thiên Thảo hung hăng đá vào ông ta, dù ông ta hết sức tránh né nhưng vẫn bị đá trúng eo, thân thể lảo đảo xém chút té xuống cầu thang, may mà ông ta kịp thời nắm được tay vịn cầu thang. Thừa dịp này Thiên Thảo nhanh chóng chạy khỏi ông ta, nhưng vì vẫn còn vết thương ở chân nên tốc độ cũng không nhanh.
Người đàn ông nghe tiếng mẹ Thiên Thảo ra ngoài liền mắng: “Đây là con đ* do bà sinh ra.” Sau đó lập tức xoay người đuổi theo Thiên Thảo. Thiên Thảo mang theo bó thạch cao trên chân kêu cứu chạy xuống hai tầng cầu thang, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau nắm lấy eo cô, sau đó cổ đau xót, mất đi ý thức.
“Nếu như vứt xác dễ dàng tôi đã sớm kêu bà vứt xác rồi, nhưng làm vậy sẽ dễ dàng đoán được là tôi.” Người đàn ông vừa lầm bầm vừa kéo Thiên Thảo lên lầu, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ nhìn người phụ nữ run lẩy bẩy đang núp sau cánh cửa: “Tôi sẽ không đối với bà như vậy, tiền mua ma tuý cũng sẽ cho bà, yên tâm đi.”
Người phụ nữ vớisắc mặt phức tạp cũng gượng cười, trên mặt có cảm giác tội lỗi, có đau lòng, còn có vui mừng và lấy lòng, người đàn ông thấy bà như vậy càng thêm mệt mỏi. Dù gì bây giờ ông cũng nhiều tiền hơn, nuôi loại người này hút đến chết cũng không thành vấn đề.
Mà Thiên Thảo, bây giờ nó còn biết phản kháng là do chưa nếm đến ngon ngọt của ma tuý, đợi đến lúc nó hoàn toàn si mê mùi vị ma tuý thì coi như đuổi nó đi báo cảnh sát nó cũng không đi, giống hệt như mẹ nó, muốn cả đời chìm đắm trong khoái cảm, là độc như mạng.
Khi Thiên Thảo tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, cô là bị cảm giác nhột nhột trên mình làm cho tỉnh, lại muốn đụng chạm à…
“Tỉnh.” Cha Cửu Thiên Thảo nắm tóc cô kéo cô từ trên giường xuống: “Nhìn trạng thái cơn nghiện không sâu, tối nay tao sẽ tăng liều cho mày.”
Nói như kiểu hôm nay buổi tối muốn ăn món gì, Thiên Thảo ôm lấy mình vì lên cơn nghiện mà hai vai run rẩy, trong đầu lại bắt đầu mông lung.
“Tự mày nói, muốn hút hay không?” Một giọng nói hỏi cô.
"Không –muốn————" không muốn không muốn không muốn, không thể hút...... Nhưng mà…. Thân thể có gì đó không đúng… thật khó chịu…. Muốn, rất muốn.
“Vậy thì chịu đựng đi.”
Ôm lấy thân thể lăn lộn dưới đất, vật dụng va chạm vào người cô cũng không biết không hay, mỗi tế bào thân thể đều đang kêu gào run rẩy.
“Bây giờ thế nào? Muốn hút sao?” Lại có người hỏi cô.
Không muốn không muốn...... Muốn, rất muốn...... Ý thức đã sụp đổ, không nhịn được......
Qua một quãng thời gian dài như một thế kỷ, rốt cuộc Thiên Thảo cắn răng nói: “Muốn….” Vừa nói nước mắt liền chảy xuống, vốn tưởng rằng có thể kiểm soát bản thân, nhưng một khi đã nghiện thì ý chí trở nên yếu đuối.
“Chưa đến nửa giờ đồng hồ, tao còn tưởng mày có thể kiên trì được lâu hơn đấy.” Ông ta tiện tay cầm nhạc phổ của Thiên Thảo lên rót bột: “Cho mày.”
Thiên Thảo đi qua, ngoan ngoãn hút.
“Hừ, trước kia không phải giành giải thưởng quốc tế gì ư, bây giờ mày xem lại mày đi, nghèo túng cỡ nào, y như một con chó cái, không biết vẻ mặt của đám người theo đuổi mày thấy mày nhưvậysẽ thế nào? Chỉ là mày đã có thành tựu cao như vậy, không nên lộ ra chuyện mày hút ma tuý ra ngoài sẽ ảnh hưởng tiền đồ của mày. Tao xem như là đào phạm nhưng cũng là cha mày, hơn nữa tao có tiền cũng không phải chuyện xấu đúng không? Mày ngoan ngoãn bắt chước mẹ mày hưởng thụ thế giới của mày, tao hưởng thụ thế giới của tao….” Ông ta vò vò đầu Thiên Thảo: “Nếu mày còn dám báo cảnh sát, tao thực sự sẽ giết mày.”
Nghe tiếng rên rỉ tràn đầy khoái cảm của Thiên Thảo sau khi hút xong ma tuý, nhìn gương mặt mê người của cô đắm chìm trong thiên đường tuyệt vời, đột nhiên ông ta đi lên kéo cô đặt lên giường, sau đó lột quần ngủ của Thiên Thảo, lộ ra làn da trắng mịn và vòng eo nhỏ nhắn.
Thân thể của mẹ Cửu Thiên Thảo cứng ngắc, giọng nói thất thanh: “Ông muốn làm gì?”
“Đừng xen vào chuyện của tôi, lợi dụng phế vật mà thôi.” Cha Cửu Thiên Thảo rít sâu một hơi thuốc, sau đó quăng vào gạt tàn, nới lỏng thắt lưng: “Không phải bà nói hút xong ma tuý bà sẽ rất muốn làm * sao? Không biết có thật đúng vậy không?”
Mẹ Cửu Thiên Thảo siết chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay cấu mạnh, đôi môi đè nén cảm xúc muốn khóc, do bà không chịu đấu tranh, thật ra đều do bà, trách bà không dám hi sinh, trách bản thân bà bẩn thỉu lại đi gieo hoạ cho con gái mình, lỗi của bà….
Cha của Cửu Thiên Thảo còn chưa cởi xong thắt lưng, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa liên hồi: “Thiên Thảo, Thiên Thảo, em ở đâu?”
Gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng Thiên Thảo không bắt máy, cuối cùng cũng có một cuộc bắt máy nhưng là một người đàn ông xa lạ, người này nói cho anh biết nhặt được điện thoại di động này trên sân cỏ. Bỗng nhiên Nghiêm Húc có trực giác Thiên Thảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như lúc ở bên Pháp, trong lòng lo âu thuê xe đến nhà Thiên Thảo, vội gõ cửa phòng cô.
Sửng sốt nghe tiếng gõ cửa, cha Cửu Thiên Thảo tiếp tục cởi quần, kéo khoá, dù sao đi nữaanh cũng không vào được.
Nhưng ngoài dự đoán, ngoài cửa phòng vang lên tiếng mở khoá.
Chết tiệt,anh có chìa khoá!
Cha Cửu Thiên Thảo lập tức nhét cô vào trong chăn sau đó hốt hoảng lôi mẹ cô trốn vào tủ chén, nếu lỡ người này phát hiện Cửu Thiên Thảo hút ma tuý, tuyệt đối cũng không để anhnghi ngờ hai người bọn họ.
Sau khi đi vào Nghiêm Húc gọi vài tiếng, không ai trả lời, mới nãy gõ nhiều vậy cũng không có người mở cửa, đúng là đi ra ngoài sao?
Mở cửa phòng ngủ Thiên Thảo, không ngờ thấy cô nằm trên giường, thoạt nhìn rất khác thường, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa khổ sở, trong miệng thỉnh thoảng rên rỉ.
Sờ sờ trán cô, mát nhưng có mồ hôi.
Cúi đầu kêu nhỏ cô mấy tiếng, mặc dù ánh mắt cô híp lại nhưng rất thẫn thờ, giống như không có tiêu cự. Đang lúc này mười ngón tay gầy nhỏ của Thiên Thảo kéo bàn tay của anh, Nghiêm Húc tưởng rằng cô muốn nói gì với anhnhưng không nghĩ rằng Thiên Thảo cúi đầu mút liếm ngón tay anh, đầu lưỡi mềm mại lướt qua ngón tay thô ráp của anh, tay đứt ruột xót, từ đầu ngón tay đến trái tim, khiến thân thể anh run lên từng trận.
“Sao lại đột nhiên…” Nghiêm Húc đỏ mặt rút ngón tay ra.
Ý thức Thiên Thảo hỗn loạn, rất mờ mịt. Cô ngồi dậy chui vào ngực Nghiêm Húc, dùng thân dưới ma sát bụng anh, ngực mềm mại ma sát ngực anh, ôm bờ vai anh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Thật rất muốn anh…”