“Hà Hi, đây là em gái cậu hả?” Một cậu con trai đạp xe đạp đến dừng trước mặt bọn họ, anh ta trông có vẻ lớn hơn Hà Hi vài tuổi, cũng bỏ học sớm hơn anh.
“Tưởng Hâm?” Hà Hi nhìn thấy anh ta thì giật mình “Nghe nói anh đi Thượng Hải mà?”
Quý Hựu Đồng tìm được kí ức trong thân thể của ký chủ, lúc trước chính anh ta đưa Hà Hi ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, Hà Hi tự sát anh ta lại vinh quang trở về. Cô đặt đũa xuống, “Anh, em ăn no rồi, muốn về nhà.”
Hà Hi sờ đầu cô, “Đồng Đồng ngoan, để anh và anh Tưởng Hâm nói chuyện một chút.”
Tưởng Hâm khoá kĩ xe đạp, ngồi bên cạnh bọn họ “Đừng nói chuyện này nữa, vốn là muốn đi nhưng trong nhà lại có tang, kéo dài mãi đến tận bây giờ”
“Sao vậy?”
“Lão già ở nhà mất” Tưởng Hâm nói rất nhẹ nhàng, “Tưởng sẽ để lại gì đó cho tôi, ai ngờ cái gì cũng không có.”
Hà Hi bảo, “Anh cũng đừng oán nữa, dù sao cả đời này của ông cũng coi như vì anh mà vất vả”
“Đúng vậy, so với cha cậu cũng tốt hơn rồi.” Tưởng Hâm đánh giá Quý Hựu Đồng một phen, “Em gái cậu cũng rất đáng yêu.”
Hà Hi cười, kéo Quý Hựu Đồng đến bên cạnh mình: “Em gái em còn nhỏ, anh đừng nghĩ bậy nghĩ bạ”
“Được rồi, tôi cũng chả phải cầm thú. Đúng rồi, cậu có muốn theo tôi đến Thượng Hải không? Chúng ta đi gầy dựng sự nghiệp.”
“Gầy dựng sự nghiệp? Hai chúng ta có thể gầy dựng được cái sự nghiệp gì đây?” Tuy miệng Hà Hi nói như vậy, nhưng mắt anh đã hơi sáng lên.
“Mấy thằng anh em ở ngoài kiếm tiền của tôi bảo tôi đi qua đấy.” Tưởng Hâm móc điếu thuốc từ trong túi ra “Có tiền cùng chia nhau mới là anh em tốt.”
“Em gái em còn nhỏ, vài năm nữa đi.” Hà Hi lại nói thêm vài câu rồi dắt Quý Hựu Đồng rời đi.
“Anh,” trên đường, Quý Hựu Đồng giữ chặt tay anh, “Anh đừng đi với anh Tưởng Hâm được không?” Hai năm sau, Tưởng Hâm có chút thành công sẽ trở lại, Hà Hi cũng động tâm mới bèn đi theo anh ta. Cô hoài nghi, cái gọi là gầy dựng sự nghiệp kia cũng chẳng sạch sẽ gì.
“Yên tâm, anh sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, “Anh, em không thích anh Tưởng Hâm”
Hà Hi siết chặt tay cô, “Vậy sau này anh không gặp anh ta nữa, có được không?”
Lấy được khẳng định, cô mới hơi yên lòng.
Hai thân hình nho nhỏ đi dưới ánh đèn đường, chiếc bóng kéo dài theo sau. Hà Hi dẫm chân lên chiếc bóng của Quý Hựu Đồng, Quý Hựu Đồng cũng không yếu thế dẫm lên bóng của Hà Hi. Hà Hi ôm cô, lúc này cô dẫm không đến chỉ có thể không cam lòng nhìn anh dẫm.
“Anh chơi xấu.” Quý Hựu Đồng cười khanh khách, cong miệng không cam lòng nhìn anh, nhưng dưới nụ cười của Hà Hi, dù như thế nào cô cũng không tức giận được.
Ở cái nơi phức tạp giữa các nhà quyền quý lớn như thế này, Hà Hi giống như ánh mặt trời vậy, chiếu sáng cho thân thể nho nhỏ này của cô. Ký chủ cũng rất may mắn khi có được người anh như thế này. Nhưng cô ấy cũng bất hạnh, không những quen nhìn sự bất lực của mẹ mình còn thừa kế nó.
Vui đùa ầm ĩ đến khi về đến trước cửa nhà, Trương Lỵ đứng bên ngoài nhìn quanh lúc đôi mắt nhìn thấy Quý Hựu Đồng lập tức phát sáng, “Cục cưng, con về rồi.” Bà gần như là giật Quý Hựu Đồng khỏi tay Hà Hi, ôm chặt vào ngực, “Mẹ cứ nghĩ con đã rời bỏ mẹ, vĩnh viễn không quay về nữa.”
“Anh mang con đi ăn tối.” Quý Hựu Đồng muốn thoát ra, nhưng bất đắc dĩ lại bị bà ôm chặt hơn.
“Tiểu Hi, cảm ơn con đã chiếu cố Đồng Đồng” Trương Lỵ gật đầu với Hà Lôi, ôm Quý Hựu Đồng vào trong phòng, dịu dàng trấn an cô, “Đồng Đồng, đêm nay cha con không ở đây, con ngủ với mẹ được không?”
Đương nhiên là không được rồi!! Cả căn phòng đầy mùi khói thuốc và bia rượu, còn có cái mùi hôi thối không biết từ đâu. Cô lắc đầu đứng dậy “Con muốn ngủ cùng anh cơ”
“Sao con lại muốn ngủ cùng nó chứ? Nó không phải anh ruột của con đâu biết chưa?” Vẻ mặt Trương Lỵ hiện nét nghiêm khắc, “Mẹ mới là mẹ ruột của con, con nên thân cận với mẹ mới đúng.”
Anh ấy không phải anh ruột, nên không thể thân thiết? Nhưng lúc Hà Hữu Chí xâm phạm ký chủ, tại sao Trương Lỵ không làm gì? Quý Hựu Đồng đẩy bà ra, kiên định nói: “Con muốn ngủ với anh.”
Đẩy cửa phòng Hà Hi, anh đang đứng bên cạnh cửa, giống như đang đợi cô vậy.
“Đồng Đồng, dì thật sự không bỏ được em” Hà Hi bóp tay cô, cả người cô đều rất mềm mại.
“Em thích anh hơn.” Quý Hựu Đồng nói vô cùng nhẹ, đối với Trương Lỵ cô cũng không có tình cảm gì, bà rất đáng thương, nhưng cô lại cảm thấy tất cả đều do bà tự chuốc lấy.
Rất nhanh, Quý Hựu Đồng đã được năm tuổi nhưng vẫn chưa được đi nhà trẻ, bao nhiêu tiền để dành trong nhà đều đã bị Hà Hữu Chí lấy đi cờ bạc, cũng không ít kẻ đến đây đòi nợ. Học hết học kỳ này, Hà Hi cũng phải nghỉ học.
Quý Hựu Đồng bắt đầu nấu cơm, kiếp trước cô chưa từng nấu cơm nên đành đứng một bên xem Hà Hi làm thế nào rồi ghi nhớ. Nhưng thời đại này sử dụng bếp lò cần phải nhóm lửa, nhưng cô lại đứng không tới. Trương Lỵ càng thêm chán chường cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa, đầu tóc rối bời, ánh mắt mệt mỏi.
“Còn chưa có cơm ăn à?” Hà Hữa Chí vừa đánh bài về thua hết sạch, không có tiền ăn cơm bên ngoài nên đành về nhà.
“Chưa ạ” Thân hình nho nhỏ của Quý Hựu Đồng đứng trên ghế, miễn cưỡng mới có thể với tới chiếc nồi, nước bên trong nồi còn chưa được nấu.
Hà Hữu Chí uống một ngụm, “Đồ con hoang"
Quý Hựu Đồng không nói lời nào, vẫn đứng nhìn chằm chằm nồi nước.
Hà Hữu Chí thấy cô không nói tiếng nào, lòng sinh tức giận. Lần đầu Quý Hựu Đồng đến nhà đã không để ý gã, hai năm gần như không nói chuyện với gã, ngay cả tiếng cha cũng chưa nói qua bao giờ, “Đồ con hoang, tao nói với mày sao mày không trả lời hả?”
“Nói gì ạ?” Quý Hựu Đồng quay đầu lại.
Hà Hữu Chí chỉ gã, “Bây giờ tao là cha mày, bảo mày nói cái gì mày phải nói cái đó.”
“Dượng” Quý Hựu Đồng nói.
“Còn nhớ những ngày tốt đẹp ở nhà họ Quý sao?” Hà Hữu Chí cười lộ hàm răng ố vàng, trong miệng tản ra mùi khó ngửi “Đúng lúc nhà họ Sở không có con gái, hay là bán mày đi, còn có thể lấy được gần một vạn.”
“Hữu Chí, ông nói cái gì?” Trương Lỵ lao ra, đôi mắt hõm xuống “Ông nói đưa Đồng Đồng đi đâu?”
Hà Hữu Chí chán ghét đẩy bà ra “Thì sao?”
“Ông không được làm thế!”
“Mắc gì không được.” Hà Hữu Chí nắm tóc bà giật ra “Nhà đó bảo sẽ đưa một vạn, mắc gì không thể?”
Trương Lỵ ôm đầu, đau đến nước mắt rơi lã chã: “Đồng Đồng là của tôi…
Hà Hữu Chí đạp bà một cái, giật thắt lưng xuống hung hăng vụt trên người bà “Mày còn dám nói lại không?”
Trương Lỵ bị đau đến co người, cho đến khi cánh tay toàn là vết thương, bà mới co người vào một góc cầu xin tha thứ: “Tôi không nói, không nói…”
Quý Hựu Đồng có chút thất vọng, cũng đã đoán được Trương Lỵ sẽ yếu thế. Lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, cô lập tức bỏ mì vào.
Hà Hữu Chí lại đi tới, “Mày đang làm cái gì đó? Làm cho heo ăn hả?”
“Dượng, trong nhà không có gì cả.” Quý Hựu Đồng nhìn chằm chằm gã, hai mắt là sự lạnh lùng không nên có trên khuôn mặt một cô bé năm tuổi.
Hà Hữu Chí lui về sau một bước, giống như bị dáng vẻ của cô hù một cái, gã lầm bầm đi ra cửa, “Đúng là thứ con rơi chả làm được trò trống gì.”
Thật ra Quý Hựu Đồng rất sợ, nếu như bị đưa đến nhà họ Sở tình huống tiếp diễn chắc chắn sẽ không tốt cho cô. Cô mới năm tuổi không thể kiếm tiền, ngay cả sức lực cũng không có, lỡ sau này không thể thấy được Hà Hi, nhiệm vụ của cô không phải sẽ thất bại sao?
“Đồng Đồng” Trương Lỵ ở trong góc gọi cô “Đến đây với mẹ..
Quý Hựu Đồng nhìn bà một cái, trực tiếp trốn ra cửa.
Cô vẫn còn nhớ đường đến trường Hà Hi, cô thở hồng hộc chạy đến cổng trường, ngày tháng sáu vừa đổ mưa qua, trên giầy toàn là bùn đất. Hà Hi đang đứng nói chuyện với Tưởng Hâm. Tưởng Hâm mặc đồ vest, mặt mày hớn hở khoa chân múa tay. Tính thời gian, đây cũng là lúc Hà Hi bỏ đi.
“Anh” Quý Hựu Đồng đi tới kéo tay Hà Hi, “Dượng có chuyện rồi, về nhà”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hà Hi ôm cô, nói xin lỗi với Tưởng Hâm, “Em về nhà một lát”
Tưởng Hâm cười một cái, trong miệng còn có một cái răng vàng, “Ba ngày sau tôi ở đầu trấn chờ cậu”
Ôm Quý Hựu Đồng đi một lát, thấy cô không nói tiếng nào Hà Hi mới nghi ngờ đứng lại nhìn cô: “Đồng Đồng, em nói dối phải không?”
Quý Hựu Đồng gật đầu: “Anh, anh đừng đi với anh Tưởng Hâm nha.”
Hà Hi thở dài “Anh không có bản lãnh gì cả, chỉ có thể đi theo người ta thôi.”
Quý Hựu Đồng ôm lấy cổ anh, “Anh đừng đi với anh ta”
Hà Hi nhìn cô, rõ ràng chỉ là một cô bé năm tuổi, thân thể cũng không nặng như trước, ngay cả cao cũng không cao được bao nhiêu, anh đau lòng nói: “Đông Đồng chịu đi theo anh chịu khổ chứ?”
Quý Hựu Đồng gật đầu “Đồng Đồng muốn đi theo anh, đi đâu cũng được.”
Đêm đó, hai người lén lút thu dọn đồ đạc, Hà Hi lấy năm trăm đồng, đây là toàn bộ gia sản của bọn họ. Nhà họ Hà đã không còn tiền, nếu như bọn họ còn ở lại thì đến cả năm trăm đồng này chắc chắn cũng sẽ bị Hà Hữu Chí lấy đi đánh bạc mất.
Quý Hựu Đồng kéo tay Hà Hi, có chút không theo kịp bước chân của anh.
“Đồng Đồng, em không hỏi anh đi đâu sao?” Sau khi Quý Hựu Đồng và anh ra khỏi nhà thì không nói lời nào, tuỳ ý để anh dắt tay, Hà Hi sợ, thế giới xa lạ này này còn rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy mê mang, huống chi là em gái anh.
“Em đi theo anh, anh ở nơi nào, em đi nơi đó.”
“Đồng Đồng không sợ?”
“Không sợ.”
Sáng sớm hai người đã sớm chuẩn bị kế hoạch nên đi đâu, chỉ là, cả Hà Hi cũng không biết cuộc sống sau này của hai người sẽ như thế nào nữa.
Quý Hựu Đồng nằm trong lòng Hà Hi, cố nén cơn buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn ngủ mất, vì là giấc ngủ của một đứa trẻ nên cô không khống chế được nó.
Mở mắt ra, hai người đã ở trên xe lửa. Hà Hi lấy một cái ly cho cô uống nước, Quý Hựu Đồng uống vài ngụm, đẩy cái ly đến bên miệng anh, “Anh cũng uống.”
Hà Hi cười rộ lên, cũng uống vài ngụm: “Đồng Đồng khó chịu sao?”
Đồng Đồng lắc đầu: “Anh trai ở đây, em không khó chịu.”