Hà Hi như phát hiện được một đại lục mới, bắt đầu không ngừng phát minh nhiều kiểu chữ. Quý Hựu Đồng lại đề nghị, “Anh, không bằng anh lên trên mạng giúp người khác thiết kế chữ ký đi.”
Từ nhỏ, Hà Hi chưa từng tiếp xúc với máy tính bao giờ, anh đương nhiên không hiểu. Bây giờ là năm 1995, internet còn chưa phổ biến, Mã Vân [1] còn chưa trở thành ông bố quốc dân, làm website không biết có phải là một lối thoát hay không. Trong đầu cô nổi lên suy nghĩ, không bằng mình đi tìm Mã Vân, hợp tác làm ăn với ông ấy đi….
[1] Mã Vân hay còn gọi là Jack Ma: (sinh ngày 10 tháng 9 năm 1964) là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một gia đình của các doanh nghiệp dựa trên Internet rất thành công. Ông là doanh nhân Trung Quốc đại lục đầu tiên xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Forbes.
Lại tìm tới chủ nhiệm Vương, sau khi ông nghe xong suy nghĩ của bọn họ, chủ nhiệm Vương kích động vỗ đùi mình, “Đúng lúc công ty một người bạn của thầy muốn thiết kế chữ kí, công ty của bọn họ có website riêng, không bằng con thiết kế giúp bọn họ là được rồi. Có điều, tuổi của mấy đứa còn quá nhỏ, không thể đi làm được.
Quý Hựu Đồng mềm dẻo nói: “Bọn họ cần gì thì tụi con sẽ đi qua lấy về. viết xong lại đưa qua.”
“Như vậy cũng tốt, để thầy lấy địa chỉ người bạn đó cho hai đứa, lúc đi thì báo tên của thầy là được.”
Đó là một công ty quảng cáo, họ rất hài lòng với kiểu chữ của Hà Hi, cũng không để ý tuổi tác gì, ký hợp đồng với anh luôn, thấy hai người sống khó khăn nên đã chi trước một phần lương cho anh.
Hà Hi tìm hai ngày, mới tìm được một nhà cho thuê thích hợp với bọn họ, nhà rất nhỏ, hai người thanh toán trước hai tháng tiền nhà, cuối cùng cũng có thể coi là ổn định.
Tiếng tăm của công ty đó có vẻ như rất lớn, còn thiết kế tên mà thậm chí còn là tên của các ngôi sao màn bạc, điều này làm cho Hà Hi có chút kích động. Từ từ, thu nhập của bọn họ chẳng những có thể chi cho sinh hoạt, mà còn có thể tích góp được chút tiền.
Mắt thấy Quý Hựu Đồng đã bảy tuổi, Hà Hi cầm sổ tiết kiệm đưa cho cô, “Đồng Đồng, em nên đi học rồi.”
“Chúng ta còn chưa có hộ khẩu, lại là đất khách, làm sao mà đi học?” Thật ra Quý Hựu Đồng cảm thấy không sao cả, kiến thức tiểu học cô vẫn còn nhớ.
Hà Hi không nói lời nào, lấy ra một quyển sổ nhỏ, đó không phải là sổ hộ khẩu sao? Trước khi đi anh đã cầm theo thứ này, hai người Hà Hữu Chí và Trương Lỵ suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác thì ai mà chú ý. Anh nói: “Đồng Đồng yên tâm, anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua nhà.”
………..
Kỳ hạn của bản hợp đồng hai năm cuối cùng cũng đến, công ty quảng cáo rất lấy làm tiếc nói, làm kiểu chữ kiếm được quá ít tiền nên công ty của bọn họ đã bắt đầu chuyển theo hướng thiết kế rồi.
Hà Hi đã dày công tôi luyện ở phương diện kiểu chữ nhưng chưa từng nghĩ đến cái khác. Lúc này, anh quyết định phải mua cho được một cái máy tính, bắt đầu tự học thiết kế. Anh học rất nhanh, mấy tháng sau anh lại tìm tới công ty quảng cáo kia đưa đồ mình thiết kế cho họ xem. Nằm trong dự liệu, bọn họ rất kinh ngạc, mặc dù bản thiết kế còn chưa được hoàn thiện lắm, bố cục của phòng ốc cũng còn rất hạn chế nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tỉ mỉ trên bản vẽ kia, trong đó còn chẳng có lấy một lỗi sai gì, cái này không phải chỉ cần tự học mấy tháng là có thể làm được, lúc này ông chủ công ty lại ký hợp đồng với anh hai năm.
Cứ thế ngoài thiết kế kiểu chữ anh còn nhận được một ít đơn hàng thiết kế đơn giản, Quý Hựu Đồng đề nghị lần thứ hai bảo bọn họ nên làm một website, mình làm bản hiệu đi thiết kế cho người khác.
Không chỉ như thế, Hà Hi còn giúp người khác vẽ 3D và vẽ bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng, bởi vì làm việc kỹ lưỡng, cẩn thận tỉ mỉ nên khách được giới thiệu tới cũng càng lúc càng đông. Rất nhanh, nghiệp vụ của anh đã nhiều đến tiếp không hết.
“Anh, chúng ta cần có một cửa tiệm, còn cần thuê người.” Quý Hựu Đồng tỏ ra mình rất dày dạn kinh nghiệm
Nhìn sổ tiết kiệm, Hà Hi lắc đầu, “Đồng Đồng, em cũng mười tuổi rồi nhưng vẫn chưa được đi học, anh phải mua một cái phòng nhỏ trước đã.”
“Dù em không có đi học nhưng anh vẫn luôn dạy em viết chữ đọc sách, vậy là được rồi.” Cô đi đến phía trước, ôm lấy cánh tay Hà Hi, nghiêm túc nói, “Anh phải biết lấy sự nghiệp làm trọng.”
Rất nhanh, Hà Hi đăng ký công ty, tìm một văn phòng nhỏ ở chỗ thật xa, lại thuê hai sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Hai cậu sinh viên gặp ông chủ tuổi còn nhỏ hơn mình, vừa thẹn lại vừa tự hào.
Tên của công ty là thiết kế Đồng Hi, Hà Hi nói Đồng là Đồng Đồng, Hi là hi vọng. Anh hi vọng Đồng Đồng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Quý Hựu Đồng hỏi anh, “Tại sao không phải Hi ở tên anh?”
Anh nói, “Hy vọng gửi gắm càng nhiều, còn là hy vọng Hi tốt.”
Bảy năm sau, công ty càng lúc càng lớn mạnh, đã chuyển từ thành phố hạng ba lên đến thành phố hạng nhất xung quanh được bao bọc bởi các biệt thự. Nhờ có quan hệ, Quý Hựu Đồng có thể đến học một trường cấp ba ở thành phố A.
Quý Hựu Đồng 17 tuổi càng lớn càng xinh đẹp, nhưng lại có chút gầy ăn gì cũng không mập được. Sau khi lớn lên có bảy phần giống với cô ở kiếp trước, có điều dáng người lại duy truyền từ Trương Lỵ so với kiếp trước thì đẫy đà hơn nhiều. Hà Hi đau lòng tự trách, vẫn luôn cảm thấy là do lúc nhỏ không đủ dinh dưỡng nên mới như thế.
Quý Hựu Đồng trêu chọc anh, “Tổng giám đốc Hà, tối hôm qua vừa mới làm canh cá cho em, tối nay lại đổi vịt, chẳng mấy chốc em sẽ mập lên cho coi.”
Hà Hi gõ đầu cô, “Càng ngày càng lì.”
Quý Hựu Đồng le lưỡi, “Đúng rồi, anh, địa chỉ chi nhánh anh chọn như thế nào rồi?”
“Sắp chọn xong rồi, chọn ở phía nam nên sau này nếu em có chán ở phía bắc rồi thì chúng ta lập tức chuyển sang phía nam.”
Quý Hựu Đồng cười hì hì, “Anh thật tốt.”
Sấy khô tóc, cô nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi không cẩn thận lại nghĩ đến Túc Ngôn. Hơn mười năm cô đã cố gắng không nghĩ tới anh. Cha mẹ cũng có đôi lúc sẽ nhớ, nhưng ở thế giới này xảy ra rất nhiều chuyện luôn làm cho cô không có thời gian để nghĩ đến.
Cửa bị đẩy ra, cô ngồi dậy, “Anh, sao anh lại qua đây?”
Trong bóng tối, Hà Hi đi thẳng đến chỗ cô, leo vào ổ chăn ôm lấy cô, “Đồng Đồng, lúc trước em thích nhất là chui vào trong chăn của anh.”
“Anh làm sao vậy?” Cô lặp lại. Nhà họ Hà chỉ có hai căn phòng, cô đương nhiên chọn ở cùng Hà Hi, sau đó sinh hoạt của hai người khó khăn, chen chúc trong một căn phòng thuê cùng ngủ trên một cái giường. Nhưng sau khi chuyển sang nhà mới, bọn họ lại không ngủ cùng nhau nữa.
“Không sao hết, hơi mệt một chút.”
“Vậy anh mau đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ.” Hà Hi ôm cô, trực tiếp ngủ trên giường của cô.
Hà Hi bỗng trở nên kì quái, quản lí thói quen của Quý Hựu Đồng rất nghiêm, sinh hoạt mỗi ngày đều phải báo cáo với anh. Lúc đầu cô còn cảm thấy không sao, dù sao cuộc sống mỗi ngày của cô cũng rất đơn điệu, không ở lớp học thì lại đến thư viện. Có lần cô quên nói, thế là Hà Hi đã nổi cơn giận rất lớn với cô.
“Đồng Đồng, có phải em đang yêu đương không?” Hà Hi hỏi cô, giọng nói tựa như cười giỡn nhưng cũng giống như đang tức giận.
“Không có.” Cô thành khẩn nói, cũng đã biết việc Hà Hi lén lút xem điện thoại của cô.
Quý Hựu Đồng có thể hiểu được ánh mắt này của anh cũng biết là Hà Hi đang sợ sẽ mất đi cô, hai người luôn sống nương tựa lẫn nhau sớm đã coi việc đối phương ở bên mình như một thói quen. Trong mắt Hà Hi, anh đã từng là một người anh trai, là chỗ dựa của Quý Hựu Đồng, là hi vọng của cô nhưng bây giờ lại ngược lại.
Mỗi ngày, Quý Hựu Đồng bắt đầu về nhà đúng giờ hơn, nếu như Hà Hi tăng ca ở công ty cô sẽ đến công ty cùng anh. Cuối cùng, Hà Hi không còn lo lắng canh chừng cô nữa, cũng không bắt cô báo cáo sinh hoạt mỗi ngày nữa.
Thi đại học, Quý Hựu Đồng thi rất bình thường, chỉ thi đậu ba nguyện vọng. Cô chọn trường học ở vùng này, căn bản không dám đi quá xa.
Cuộc sống đại học có rất nhiều màu sắc, Quý Hựu Đồng cũng không tham gia bất kì hoạt động nào, có mấy xã đoàn đến mời cô nhưng cô đều từ chối tham gia. Cũng có một số ít nam sinh đến tỏ tình với cô nhưng đều bị cô lấy lí do học tập ra để từ chối, thực ra khi lấy cái cớ này đến cả bản thân cô cũng rất khinh bỉ mình. Năm nhất bận rộn kết thúc, năm hai càng rỗi hơn, Hà Hi thường xuyên đến trường học thăm cô chọc cho các bạn học khác kích động còn hưng phấn kéo cánh tay Quý Hựa Đồng gọi: “Bạn trai cậu thật đẹp trai nha, xe của anh ấy cũng rất đẹp nữa.”
“Đó là anh của tớ.” Quý Hựu Đồng rất bất đắc dĩ, “Anh, anh xem đã đem bao nhiêu bạn học nữ trong trường ép đến sắp điên rồi kìa.
“Ừ.” Quý Hựu Đồng kéo tay anh sóng vai cùng bước, đến cửa, cô chợt sững người dừng lại, trước cửa có một chiếc xe ô tô kiểu cũ đậu ở đó, người đó có thể là ai đây? Cho dù lúc trước rời đi chỉ mới có ba tuổi, nhưng cô tuyệt đối cũng không quên được – không ngờ Quý Văn Thanh lại có thể già nua đến mức này.
“Đó là ai?” Quý Na Na xách thùng đựng hành lí đi ra, nhìn thấy Hà Hi thì có chút thẹn thùng dời tầm mắt.
“Bố cũng không biết nữa.” Quý Vân Thanh cảm thấy nữ sinh nhìn ông có chút quen mắt, nhưng nhất định không có quen biết với ông.
Quý Na Na cẩn thận nhìn, “Bố, bố có thấy cô ta với con lớn lên nhìn rất giống nhau không?”
Quý Hựu Đồng không thừa nhận cũng không phủ nhận bước nhanh ra khỏi cổng trường, lại bị Quý Vân Thanh ngăn cản, “Đồng Đồng, đúng là con sao? Hơn mười năm nay con đi đâu vậy hả?”
“Các người tìm tôi sao?” Quý Hựu Đồng cảm thấy buồn cười, nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa một lần đưa tin tìm người mất tích lên ti vi hay báo đài gì.