Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 14



Edit: Thanh Uyên

Cảnh hôn với Cố Kiến chỉ cần diễn một lần là qua, Phương Tử Khởi đi tới hỏi cô, “Có phải cô lén lút tìm ai luyện tập không?”

Hai gò má của Quý Hựu Đồng đỏ ửng, “Cậu đừng có nói lung tung.”

“Không nói thì không nói, đúng rồi, Dao Dao nói sẽ đến trường quay thăm tôi, cô ấy muốn làm quen với nhiều người một chút.”

Trong đầu Quý Hựu Đồng hiện lên ký ức của ký chủ, Sở Dao Dao là một nữ sinh đáng yêu, là kiểu có bề ngoài dễ thương, khuôn mặt con nít, giọng nói ngọt ngào. Giang Lạc Trạch giúp cô ta tìm được vai nữ phụ của hai bộ phim, tiếng tăm rất tốt, hầu như fans của cô ta tăng vọt chỉ trong một đêm, đa số là học sinh, rối rít học theo cách ăn mặc đáng yêu của cô ta.

Lúc nào cô ta cũng tỏ ra điềm đạm đáng yêu đứng bên cạnh Giang Lạc Trạch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ký chủ như sợ bị cô ăn thịt mất không bằng. Miệng của cô ta rất ngọt, thấy ai cũng kêu anh gọi chị, thật ra Quý Hựu Đồng còn nhỏ hơn cả cô ta.

Cô nói: “Có thể.”

Phương Tử Khởi có khả năng quan sát sắc mặt của người khác rất giỏi, cậu ta chống cằm làm dáng như Conan, “Tôi cảm thấy cô hình như có chuyện gì đó, mỗi lần nói đến Dao Dao cô đều không được tự nhiên.”

“Chẳng qua là tôi đang nghĩ đến cảnh diễn tiếp theo mà thôi, với lại tôi cũng không quen biết cô ấy mà.” Quý Hựu Đồng tỏ vẻ không sao cả, nếu Sở Dao Dao muốn được quen biết trước, cô cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu mà thôi.

Phương Tử Khởi kề sát vào cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Không phải cô ghen đó chứ?”

“Có mười cô Dao Dao tới tôi cũng không ghen đâu.” Quý Hựu Đồng cầm kịch bản đi chỗ khác, Phương Tử Khởi nói chuyện lúc nào cũng không đứng đắn như vậy.

Quả nhiên ba ngày sau, một nữ sinh đáng yêu xuất hiện ở trường quay, mặc quần yếm, cột tóc kiểu em bé, người không quen còn tưởng cô ta là trẻ vị thành niên. Vừa đi đến, lập tức nhảy nhót đến bên cạnh Phương Tử Khởi, ngọt ngào nói, “Anh Tử Khởi.”

“Dao Dao em đến rồi,” Phương Tử Khởi dang hai tay, “Ôm một cái.”

“Ấy xấu hổ lắm,” Sở Dao Dao nhìn trường quay, thẹn thùng bảo, “Rất nhiều người đó.”

Quý Hựu Đồng không nói gì, cậu nói lớn như vậy ai cũng nghe hết rồi đó. Nhưng hậu phương của Phương Tử Khởi rất mạnh, người đại diện của cậu ta rất lợi hại, cho dù là cậu ta có xảy ra chuyện gì người đại diện cũng sẽ giúp cậu ta giải quyết, cũng có nghe nói là có sử dụng quyền thế của nhà mình. Nói tóm lại, ngoại trừ cậu ta có chút phong lưu, thì không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là anh ta quá nổi tiếng, cái gọi là cây to đón gió lớn, những người có chút tiếp xúc với cậu ta, đều sẽ biết đến bạn gái trước của cậu ta.

“Đến đây, giới thiệu với em,” Phương Tử Khởi dẫn Sở Dao Dao đi đến, “Cô ấy là Khanh Đồng Đồng, nữ chính.”

“Cô ấy thật xinh đẹp,” Sở Dao Dao lắc cánh tay Phương Tử Khởi, “Còn đẹp hơn cả hoa khôi của trường em, nếu mà so sánh, em thật sự cảm thấy con đường dùng vẻ ngoài để đi diễn của mình thật chật hẹp.”

Quý Hựu Đồng nhếch khoé miệng, “Chào cô.”

“Xin chào, em họ Sở tên Dao Dao, chị cứ gọi em Dao Dao là được.” Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, lại hỏi Phương Tử Khởi, “Anh Tử Khởi, em chưa đặt phòng khách sạn, tối nay em ở chỗ nào?”

“Vậy để anh nhờ trợ lý đặt giúp em.”

Sở Dao Dao chỉ vào Quý Hựu Đồng, “Tốn nhiều tiền lắm, em rất thích chị gái xinh đẹp này, em có thể ở cùng chị ấy được không? Em muốn học hỏi chị ấy.”

Quý Hựu Đồng: “…” Sở Dao Dao giống như rất thân với cô, thành thật mà nói cô cũng rất yêu thích tính cách của Sở Dao Dao, rất dễ khiến người khác có ý muốn bảo hộ, tiếc là, bọn họ là tình địch đó! Cho dù Sở Dao Dao chưa quen biết Giang Lạc Trạch nhưng Quý Hựu Đồng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Chuyện đặt phòng thì cứ ở cùng khách sạn với bọn anh là được, em đỡ phải sợ hãi.” Phương Tử Khởi gọi điện thoại, để trợ lý sắp xếp, lại nói, “Khanh Đồng Đồng, tiếp theo là tới tôi diễn, nhờ cô chăm sóc Dao Dao một lúc.”

“Lát nữa tôi phải học kịch bản, có lẽ không thể tiếp đãi cô ấy được tốt.” Quý Hựu Đồng giơ kịch bản, thẹn thùng nhìn Sở Dao Dao, “Thật xin lỗi.”

“Không sao cả,” Sở Dao Dao xua tay, mở to đôi mắt đẹp, “Em có thể ngồi xem bên cạnh chị không?”

“…” Quý Hựu Đồng không tìm được cớ nào khác, cũng không thể nói mình không thích bị người khác nhìn được đúng không? Sau khi bộ phim được phát trên TV, quần chúng nhân dân cả nước đều sẽ xem hết đó.

Nhờ có khả năng chỉ cần đọc qua là nhớ, cô đã thuộc lời thoại từ lâu, nên bị Sở Dao Dao nhìn chằm chằm cô thật sự rất khó chịu. Lúc này, Giang Lạc Trạch đi tới, đưa cho cô một ly trà bưởi mật ong, “Buổi sáng phải diễn cảnh khóc, uống cho thanh cổ họng.” Lại thấy còn có Sở Dao Dao, đưa ly trà của mình tới.

Rất rõ ràng, Sở Dao Dao vừa thấy Giang Lạc Trạch thì mắt chẳng thèm di chuyển nữa, hai gò má cô ta đỏ ửng, nhìn chằm chằm anh.

Hiện tại Giang Lạc Trạch còn chưa nổi tiếng, nhưng chỉ cần có khuôn mặt này của anh đã đủ để lảm mê đảo các em gái.

“Còn học lời thoại sao? Không hiểu đoạn nào à?” Giang Lạc Trạch ngồi bên cạnh Quý Hựu Đồng, nhìn chằm chằm kịch bản một lúc, chỉ vào một đoạn bảo, “Chỗ có dấu chấm này em thấy chia vậy ổn chứ?”

Quý Hựu Đồng gật đầu, “Em đã luyện tập rồi, cảm thấy như vậy rất tốt.”

Giang Lạc Trạch cầm bút lên, giúp cô chia lại một lần nữa, “Em thử một lần xem.”

Sau khi Quý Hựu Đồng đọc thầm, lại nhẹ giọng đọc một lần, ngạc nhiên phát hiện dấu chấm mà cô đánh dấu hoàn toàn không tốt bằng của Giang Lạc Trạch, rõ ràng cô phải thử nhiều lần mới chia được đó.

“Anh thật lợi hại.” Sở Dao Dao cười hì hì, chạy đến bên cạnh Giang Lạc Trạch, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay Quý Hựu Đồng, “Anh chỉ cần xem một lần là biết ngay.”

Giang Lạc Trạch lễ phép gật đầu, không trả lời. Sở Dao Dao phẫn nộ đứng đó, nghĩ phải nên nói gì tiếp thì Giang Lạc Trạch lại đứng dậy đi ra. Khoé miệng của Quý Hựu Đồng được che phía sau quyển kịch bản khẽ cong lên, yên lặng khen ngợi Giang Lạc Trạch.

Sau khi diễn xong, Phương Tử Khởi đưa Sở Dao Dao về phòng, lại đến tìm Quý Hựu Đồng, “Hai ngày nữa tôi phải chạy về studio, cô giúp tôi chăm sóc Sở Dao Dao một lúc nhé.”

Quý Hựu Đồng suýt tí nữa bị nước làm cho sặc, “Cậu đã không có thời gian thì để cô ta đến đây làm gì?”

“Tôi nói với cô ấy là mình không có thời gian rồi, cô ấy bảo không phải muốn đến đâu, chỉ là đi du lịch thuận tiện ghé qua trường quay xem một cái rồi lập tức đi ngay. Nhưng vừa nãy cô ấy lại bảo, đi du lịch một mình rất cô đơn nên muốn ở lại trường quay học tập nhiều một chút.”

“Tôi thật sự không có thời gian.” Ngày kia cô còn có một cảnh diễn ngoại cảnh, không có thời gian.

“Khanh Đồng Đồng, chuyện anh đây nhờ cô mà cô nỡ lòng nào từ chối sao?” Phương Tử Khởi chống tay phải lên tường, tới gần Quý Hựu Đồng, “Có phải cô không thích Sở Dao Dao không?”

Quý Hựu Đồng cúi người xuống, chui ra bên ngoài, “Không có.” Lời cô nói thật ra là dối lòng đó.

Cô có thể cảm nhận được nội tâm của kí chủ, cô ấy rất đau khổ, đau đến nỗi khiến lòng người đau theo. Hơn nữa, cô vẫn không tin có một người trong sáng hoàn mỹ đến thế, từ lúc Sở Dao Dao xuất hiện đã đóng vai một thiên sứ, thiện lương, ngây thơ, thuần khiết. Một người có vẻ ngoài quá mức hoàn mỹ, nội tâm có lẽ chẳng phải như vậy.

Đấy là điều Túc Ngôn đã nói với cô, anh nói, Đồng Đồng, em không cần phải quá lương thiện. Em có thể đối xử tốt với người bên cạnh, đối xử tốt với người yêu của em. Nhưng em không cần phải dùng cái ác để bao bọc cho nội tâm yếu ớt của mình, không cần trả giá giùm mỗi người bên cạnh. Em có thể có tình yêu mạnh mẽ, nhưng em đừng quá lương thiện.

Trên đời này không có khối ngọc nào là không lẫn tạp chất, cũng không có miếng vàng nào hoàn toàn làm bằng vàng. Cô tin rằng người khác cũng như thế, giống như cái tát cuối cùng của Sở Dao Dao, cũng như những lúc cô ta trốn phía sau Giang Lạc Trach, oan ức chỉ vào kí chủ.

Kí chủ là nguời mạnh mẽ, nhưng lòng mọi người lại luôn thích bênh vực kẻ yếu thế, bởi vì bọn họ luôn nghĩ, chỉ có kẻ hung hăng mới bắt nạt người yếu thế. Thật ra kí chủ chỉ tìm người đến cảnh cáo cô ta mà thôi, nhưng từ miệng cô ta ra lại biến thành cưỡng hiếp. Kí chủ rất kiêu ngạo, cô không giải thích, không phủ nhận, tình nguyện chịu một cái tát của Giang Lạc Trạch, tình nguyện để mình mang tiếng xấu. Nếu như không nhờ có nhà họ Quý, lúc đó cô đã phải ngồi tù rồi.

Hoàn mỹ không chút tì vết, Quý Hựu Đồng không làm được. Cũng giống như lúc cô viết thư cho Quý Vân Thanh đề nghị nên tìm nhà đầu tư cho xưởng bột mì, cũng thuận tiện đề nghị tìm sự giúp đỡ từ nhà Chu Thành Long vậy.

“Mỗi lần nói đến cô ấy, cô rất kì lạ.” Phương Tử Khởi thở dài, “Thành thật mà nói với cô, cô gái Dao Dao này, thật ra cũng không đơn thuần như bề ngoài, nhưng cô biết mẹ của cô ấy là ai không?”

Quý Hựu Đồng cau mày, không phải cô ta chỉ là một cô gái bình thường sao? Kiếp trước cũng nhờ vào Giang Lạc Trạch mới nổi tiếng được.

“Mẹ cô ấy là Sở Phỉ Lăng cũng là cổ đông của Vạn Ngu, tuy cổ phần không nhiều, nhưng,” Cậu ta chọt vào đầu Quý Hựu Đồng, “Người ta cũng được coi là một nửa ông chủ của cô đó, tôi để cô đi chăm sóc cô ta là cho cô cơ hội đó. Sở Phỉ Lăng còn là nhà sản xuất, lẽ nào cô không muốn sau này nổi tiếng được nhận nhiều kịch bản hơn sao?”

“Cổ đông của Vạn Ngu?” Vậy nên, mặt yếu đuối của Sở Dao Dao đều là giả sao?

“Đúng vậy, điều tôi nói ở trường quay lúc nãy là nói cho người khác nghe. Dao Dao là một cô gái rất sĩ diện, đã gọi tôi một tiếng anh thì tôi cũng phải diễn đến cùng với cô ấy chứ. Hồi trước lúc tôi tìm chị Thanh kí hợp đồng thì quen được Dao Dao, như cô đã thấy, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy tôi cũng có cảm giác cô ấy giống như em gái hàng xóm vậy. Cô ấy nói với tôi, ký với công ty bọn họ, có thể nâng tôi thành một người nổi tiếng. Nghe xong tôi lập tức sợ ngay, lúc chị Thanh đến tìm tôi ký hợp đồng, tôi lừa chị ấy nói là đã ký với một công ty khác nhưng thật ra tới nửa tháng sau mới ký. Nếu cô ấy đã có thể nâng tôi lên, đương nhiên cũng có thể dìm chết tôi.”

Vậy kí chủ ký với Vạn Ngu, không phải là tự đi tìm chết sao? Khó trách sau này cô bị công ty chặn đầu, một chút chỗ trống cũng không cho cô. Nghệ sĩ ký kết chẳng khác nào tự bán thân, cô có nhớ trên hợp đồng có ghi thời hạn tới tận tám năm đó.

“Nếu không cậu thử hỏi Dung Dung xem có thời gian không?” Quý Hựu Đồng cảm thấy, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trong hai ngày này, không nên đi gặp khuôn mặt của Sở Dao Dao.

Phương Tử Khởi cũng hết cách, “Được rồi, tôi cũng cho cô cơ hội rồi đó.”

“Biết rồi, cảm ơn cậu.”

Mở cửa tiễn Phương Tử Khởi ra ngoài, đúng lúc Sở Dao Dao đứng bên ngoài như đang tìm gì đó, nhìn thấy bọn họ, cao hứng đi đến, “Xin hỏi, bạn nam hồi chiều ở phòng nào vậy ạ?”

Phương Tử Khởi hỏi: “Ai?”

“Giang Lạc Trạch?”

“Đúng, hẳn là anh ấy, thì ra tên là Giang Lạc Trạch.”

“Dao Dao, sao em nỡ thay lòng đổi dạ sao?”

Nghe thấy Phương Tử Khởi ngán ngẩm nói, Quý Hựu Đồng sâu sắc cảm thấy, đời người như vở kịch, dựa cả vào hành động.

“Có đâu, chẳng qua là em cảm thấy anh ấy rất giỏi, thật ra trường học có cuộc tuyển chọn, em đã báo danh vào cuộc cạnh tranh siêu kịch liệt đó, lời thoại em cũng đã học thuộc lòng rồi, muốn đến tìm anh ấy xin chỉ dẫn một chút.” Sở Dao Dao uỷ khuất nói, “Em thấy ban ngày hai người rất bận bịu, nên không còn cách nào khác.”

“Vậy cũng tốt, để anh dẫn em đi.” Phương Tử Khởi dẫn cô ta tới trước cửa phòng Giang Lạc Trạch, gõ cửa hai lần, không có phản ứng, lại gõ.

Quý Hựu Đồng rất hồi hộp, trong lòng thầm nghĩ, đừng mở cửa… đừng mở cửa…

Đáng tiếc, cửa mở, giọng nói trầm thấp của Giang Lạc Trạch vang lên, “Có việc gì sao?”

Phương Tử Khởi đẩy Sở Dao Dao về phía trước, “Cô bé khả ái này muốn nhờ anh hướng dẫn cách diễn.”

“Nói đến hướng dẫn, Tử Khởi rành hơn tôi, tôi chỉ là người mới mà thôi.” Anh rất bình thản.

“Không thể được sao?” Sở Dao Dao rất tủi thân, bắt đầu làm nũng, “Chỉ cần vài câu lời thoại thôi là được rồi.”

“Tôi đề nghị là, cô nên học hỏi Tử Khởi sẽ tốt hơn, cậu ấy có nhiều kinh nghiệm hơn.”

Phương Tử Khởi không mấy cao hứng, “Anh đang chế nhạo tôi đấy à?”

Giang Lạc Trạch dừng một chút, “Mọi người vào đi.”

Đây là ranh giới cuối cùng của anh rồi hả Giang Lạc Trạch? Lòng Quý Hựu Đồng tràn ngập sự khó chịu.

Sau khi ra ngoài Sở Dao Dao vẫn rất tủi thân, nháy mắt mấy cái với Phương Tử Khởi, “Sao anh ấy chỉ nói có mỗi một câu, cũng không bảo là tốt hay không tốt.”

Phương Tử Khởi, “Có nghĩa là biểu hiện của em cũng rất tốt đó.”

“Nhưng mà, em cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.”

“Yên tâm đi, em nhất định sẽ được chọn mà.” Bởi vì nhà sản xuất của bộ phim kia là mẹ của cô đó. Phương Tử Khởi thầm bù thêm một câu trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.