Cơm tối, Quý Hựu Đồng gọi thức ăn ngoài, sau khi anh trai giao thức ăn giao đồ cho cô xong tối đó lại nhắn cho cô một tin nhắn, “Người đẹp, có thời gian không? Mình ra ngoài cùng ngắm cảnh đêm đi.”
Quý Hựu Đồng không thèm để ý, đời trước cô chưa bao giờ xuống bếp cả, căn bản là Hà Hi không cho cô động tay làm cơm, làm cô đến giờ cũng chỉ biết làm mỗi mì nước.
Trong lúc ăn cơm, Chu Tuấn Dung gọi điện thoại tới, trong hưng phấn còn mang theo sầu lo, “Có hai công ty quản lý đang tìm tớ, một trong số đó là công ty quản lý của Phương Tử Khởi, sau khi tớ so sánh thì thấy công ty của cậu ta được hơn, cậu ta cũng đề nghị là có thể ký, nhưng tớ lại không muốn sau này bị cậu ta làm khổ đâu, phải làm sao bây giờ.”
Quý Hựu Đồng cười ha ha, “Phương Tử Khởi đúng là độc miệng, nhưng cậu không thể vì vậy mà bỏ qua tương lai của mình được, phải không?”
“Cũng phải, sao có thể bỏ qua tương lai của mình được? Ngày mai tớ lập tức đi ký hợp đồng.”
Nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời, Quý Hựu Đồng lấy hoa giả bên trong giỏ trúc ra, buộc dây thừng lớn, thả rổ xuống, thả đến sân thượng phòng Giang Lạc Trạch. Thắt dây thừng lên trên khung cửa rồi đợi năm phút đồng hồ, Quý Hựu Đồng kéo dây thừng lên, bên trong là một tờ giấy và một hộp bánh cookie.
Mở tờ giấy ra, hàng thứ nhất là chữ của cô, cô nói, thật là chán. Hàng thứ hai là của Giang Lạc Trạch, kiểu chữ của anh rất đẹp. Dưới sự hun đúc của Hà Hi, có một quãng thời gian Quý Hựu Đồng từng học chữ thư pháp, cô vốn tự cho là mình viết không tồi, không ngờ để bên cạnh Giang Lạc Trạch, chữ của cô giống như của học sinh tiểu học. Anh viết, mời em ăn cookie.
Trên hộp cookie có dán một miếng giấy hình con gấu, không có nhãn mác nào khác, không phải là anh ấy tự làm đó chứ? Quý Hựu Đồng thử một miếng, không ngọt không ngán, miệng đầy mùi thơm của sữa.
Tìm trong phòng một vòng, chẳng có món đồ nào tốt để đưa cho anh, mình cũng không biết làm cơm. Bất đắc dĩ, cô đành bỏ một quả táo vào trong rổ, viết mời anh ăn táo.
Lúc này, thời gian chờ khá là lâu, lúc kéo lên thì thấy một bình giữ nhiệt hình con gấu. Giang Lạc Trạch lại viết thêm một hàng nói, “Buổi trưa, lấp đầy bụng trước đi.” Trong bình giữ ấm, bên trên cơm tẻ có để lòng đỏ trứng, cánh gà và rau dưa, bên cạnh còn bỏ một hộp sữa bò, sữa bò đã được hâm nóng nên khá ấm.
Dịu dàng hơi quá mức rồi.
Quý Hựu Đồng cũng không khách khí, bưng cơm lên ăn, mùi vị cũng không tệ.
Trong mấy ngày, bọn họ đều dùng cách này để liên lạc. Đến giờ ăn cơm, cô sẽ bỏ rổ xuống, qua nửa tiếng, trong rổ sẽ được đặt một hộp cơm hình con gấu, có lúc kèm theo sữa bò, có lúc kèm theo hoa quả.
Trong lúc đi tuyên truyền, phim đã phát sóng trên TV, đột nhiên cũng nổi tiếng hơn. Mỗi lần xuống máy bay, sân bay đều chật ních người, fan của Giang Lạc Trạch là nhiều nhất, tiếng thét chói tai vang lên không dứt, toàn bộ sân bay đều điên cuồng gào thét tên anh. Thuỷ triều điên cuồng rút đi, cũng có cả tên của Quý Hựu Đồng và Phương Tử Khởi.
Phương Tử Khởi cảm thán, “Có một loại cảm giác tức giận vì bị hậu bối ép cho không thở nổi.”
“Giang Lạc Trạch thật là đẹp trai!”
“Nhìn kìa, còn có Cố Kiến, bên cạnh Cố Kiến chính là Quý Hựu Đồng, cô ấy thật là đẹp.”
“Phương Tử Khởi cũng đi ra kìa, anh ấy còn chào hỏi chúng ta đó.”
…
Di chuyển đi quảng bá cực kỳ thuận lợi, fan cũng khá là phối hợp, sau khi trở lại thành phố A, thông báo của Quý Hựu Đồng cũng nhiều lên, Khương Thanh đưa cho cô vài kịch bản, tiện thể nói cho cô biết có mấy nhãn hiệu thời trang nổi tiếng muốn cô làm đại diện quảng cáo.
Quý Hựu Đồng tiện tay cầm lấy một kịch bản, vốn không hề muốn nhận, mục đích cuối cùng của cô vốn không phải là muốn làm minh tinh lớn, bỗng, cô nhìn thấy một cái kịch bản, cảm thấy hứng thú nên cầm lên, xem lướt qua một lần, là một bộ phim khá tâm huyết, ở trong có nói nữ chính là một cô gái mắc bệnh tim, đơn thuần lại lương thiện, từ nhỏ đã chống chọi với căn bệnh, thứ cô hi vọng muốn có nhất lúc còn sống chính là có được tình yêu chân thành. Kết quả, cô gặp được nam chính trên đường đi…
Cái này không phải là chuyện của cô và Túc Ngôn sao?
Cẩn thận nhìn xuống, thật ra nam chính là người thừa kế của một công ty, đã có vị hôn thê, nhưng sau khi gặp được nữ chính thì từ từ bị nữ chính cảm hoá, yêu nữ chính, đáng tiếc kết cục lại là bi kịch, ròng rã mười ba tháng bọn họ quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, đến lúc sắp kết hôn thì bệnh tim của nữ chính tái phát, không thể sống.
“Chị Thanh,” Hai tay Quý Hựu Đồng run rẩy chỉ vào kịch bản, “Em muốn nhận cái này.”
Khương Thanh cầm lấy nhìn thử, là《Mười ba tháng cuối cùng》, “Bộ này đã xác định được nam chính nữ chính rồi, vốn là chị cũng không muốn mang tới, nhưng…”
“Đã xác định nữ chính? Là ai?” Cô cảm thấy không có ai thích hợp với nhân vật này hơn mình.
Khương Thanh lật tờ thứ nhất của kịch bản ra, “Chị có làm cái nhãn, dán ở phía trên. Sau khi em diễn《Hồng nhan》danh tiếng rất tốt, có diễn cũng nên diễn nữ chính, nếu như nam chính không phải Giang Lạc Trạch, chị sẽ không mang kịch bản này đến cho em xem.”
Nam chính là Giang Lạc Trạch? Đúng thật là Khương Thanh có giúp cô dán nhãn, phía trên viết, nam chính: Giang Lạc Trạch, nữ chính: Sở Dao Dao…
“Sở Dao Dao? Không phải tháng bảy năm nay cô ta mới tốt nghiệp đại học sao?” Từ nơi sâu xa nào đó, nội dung vở kịch đã rời khỏi quỹ đạo rồi.
“Ngày thứ hai công chiếu《Sát thủ》, còn có bộ điện ảnh《Mối tình đầu》cũng công chiếu, diễn viên chính không nổi tiếng, vẫn nâng cô bé lên cho nổi tiếng. Lúc《Hồng nhan》đóng máy, bộ phim này cũng mới quay xong. Do là phim điện ảnh có vốn ít, nên được chiếu rất nhanh.” Khương Thanh không có chút vui vẻ gì, “Những tài liệu này chị đều gửi qua cho em rồi, em không thấy sao?”
Quý Hựu Đồng tỉnh táo lại, lại nghi hoặc nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Chị Thanh, chị biết Sở Dao Dao à?”
“Cũng không hẳn, cho nên mới nói Đồng Đồng à, sự đào thải của giới giải trí rất tàn khốc, nếu em không nỗ lực, lúc nào cũng sẽ có người mới chui ra đạp em dưới chân. Giang Lạc Trạch chính là một ví dụ, cậu ta chỉ diễn một vai phụ trong phim điện ảnh, một nhân vật chính trong phim truyền hình, nhưng giá trị bản thân bây giờ của cậu ta cao bao nhiêu?”
Xem ra Sở Dao Dao còn chưa tự giới thiệu, Quý Hựu Đồng làm bộ lật mấy kịch bản khác một hồi, nói: “Chị Thanh, nếu bộ phim kia đã xác định nam nữ chính rồi, em cũng cảm thấy không vừa ý với cái nào khác nữa, lúc này sẽ không nhận.”
“Đồng Đồng, em đừng giở chút tính tình đó nữa, chị Thanh cũng vì muốn tốt cho em, hiện tại em nên tận dụng mọi cơ hội, xuất hiện bên ngoài nhiều chút. Em có thể nổi tiếng là do biết tận dụng, nhưng trong cái ngành này người vẫn luôn được nổi tiếng có mấy người chứ? Em cũng đừng trách chị Thanh nói chuyện khó nghe, sau này nếu tiếng tăm của em xuống thấp, có thể nhận được một vai phụ đã là không tệ rồi, có rất nhiều bộ phim em còn phải nhìn sắc mặt của đạo diễn nữa đó, biết không?”
“Em biết rồi.” Quý Hựu Đồng gật đầu chăm chú.
Khương Thanh rất vui mừng, vỗ vỗ vai cô, “Nếu em thật sự thích《Mười ba tháng cuối cùng》, chị Thanh sẽ không phản đối em nhận vai nữ phụ, bộ phim này nhất định có thể nổi tiếng, tính cách của nữ phụ, em có muốn thử một chút không?”
“Không thử.” Nữ chính là Sở Dao Dao, cô không thể diễn nữ phụ được.
“Đồng Đồng, có một số việc cầm được thì cũng phải buông được, hiểu chưa?”
Quý Hựu Đồng nở nụ cười với cô, “Đã biết, cảm ơn chị Thanh.”
“Đúng rồi, tháng mười năm nay có quay một tiết mục thi nhảy, từ nhỏ em đã tập múa rồi, chị cảm thấy rất thích hợp với em, chị cũng soạn đủ tư liệu rồi, em xem kỹ đi.”
Buổi tối, Quý Hựu Đồng nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Giang Lạc Trạch, “Anh nhận kịch bản mới à?”
Anh vẫn chưa trả lời, mà trực tiếp gọi điện thoại tới, “Đúng là có nhận bộ mới, còn em?”
“Em thì vẫn chưa, hiện tại còn đang chọn.”
“Nếu có vấn đề gì, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Anh dịu dàng nói, dường như đang khẽ nói ngay bên tai, “Tôi vừa mới về nhà, đang làm bữa khuya, có muốn qua đây ăn không?”
Lần đầu tiên Giang Lạc Trạch mời đến nhà anh ăn cơm, Quý Hựu Đồng nhanh nhẹn bò lên, “Được.”
“Không ngờ nhà của một người đàn ông lại có thể sạch sẽ như vậy.” Đây là câu đánh giá đầu tiên sau khi Quý Hựu Đồng vào nhà anh.
Giang Lạc Trạch cười nói, “Rất vinh hạnh khi được em khích lệ.”
Thật ra Quý Hựu Đồng cũng không đói bụng lắm, bữa ăn khuya chỉ có mì thịt viên đơn giản, vốn cô cũng chỉ tính ăn mấy miếng, nhưng trù nghệ của Giang Lạc Trạch quá tốt, không cẩn thận lại ăn hết cả bát, canh thì uống hết chẳng chừa lại giọt nào.
“Lại không ăn cơm tối à?”
“Em có ăn.” Quý Hựu Đồng sờ sờ bụng, cái bụng vốn bằng phẳng giờ lại hơi nhô ra, sau này ai mà sống với Giang Lạc Trạch, chắc chắn sẽ bị anh nuôi thành cô gái nhỏ mập mạp. Khuôn mặt cô đau khổ nói, “Cảm giác như mình béo lên 2 kí rồi.”
“Ừm.” Cô tiếp tục sờ bụng, mau tạo ra nhiệt lượng để đốt mỡ đi!
“Còn có…” Giang Lạc Trạch cúi người nhìn cô, chóp mũi gần như đụng vào nhau, “Sau nửa đêm cũng đừng tuỳ tiện đến nhà người khác giới.”
Quý Hựu Đồng: “… Cái gì mà người khác giới?”
“Trừ tôi ra.”
Quý Hựu Đồng cười ha ha, “Ý anh muốn nói là anh không phải nam à?”
Giang Lạc Trạch đưa tay lên gõ đầu cô, “Trong đầu em là cái gì thế? Nếu như nửa đêm em đến nhà người khác, thì sẽ không được đến chỗ tôi được nữa.”
“Tại sao?” Ngoài miệng nói như vậy, thật ra thứ mà nội tâm Quý Hựu Đồng thật sự thắc mắc là, hơn nửa đêm cô còn ra ngoài làm gì?
Giang Lạc Trạch đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ ghen.” Đây là lời trong lòng của anh, cũng là để thăm dò Quý Hựu Đồng, anh có thể lén lút cùng thảo luận kịch bản với cô, chơi game, mỗi ngày vì cô mà làm cơm, nhưng những thứ này, liệu có phải là do một mình anh đơn phương?
Cái này coi như là lời thông báo tình cảm chân thành sao? Quý Hựu Đồng sốt sắng đến nỗi nói chuyện bị lắp luôn, “Vậy anh… ngoại trừ lúc đóng phim, anh cũng không được nói chuyện nhiều với Sở Dao Dao.”
Giang Lạc Trạch cười, đáp ứng, “Được.”
Tại sao cuộc đối thoại lại giống như hai người bạn bè trai gái ăn giấm chua của nhau vậy nhỉ? Lại nói, lúc quay《Hồng nhan》cô hay thường chạy đến phòng Giang Lạc Trạch, chiếm lấy sô pha và TV của anh, người kia lại rất dịu dàng đi pha trà cho cô, chuẩn bị đồ ăn cho cô, cùng thảo luận kịch bản với cô. Sau khi dọn nhà, cứ thế mà ăn cơm anh làm, mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại với anh đến tận cả tiếng.
Đây không phải chuyện xảy ra giữa một đôi yêu nhau sao? Đầu óc Quý Hựu Đồng xuất hiện một nghi vấn rất lớn. Sở Dao Dao ở bên kia đã rời khỏi quỹ đạo, bên này Giang Lạc Trạch vẫn còn trong quỹ đạo.
Suy nghĩ gần một tuần lễ, Quý Hựu Đồng quyết định chọn 《Ánh nắng trên lưỡi trượt》. Nữ chính Thạch Giai Bối là một cô nhi, trong một lần vô tình nhìn thấy nhiều người trượt băng đã bị hấp dẫn ngay. Lén lút, cô tích góp tiền đi trượt băng một lần, bị ngã một lần lại một lần, nhưng vẫn luôn yêu cái môn vận động này.
Mãi đến khi tám tuổi, cô được một cặp vợ chồng nhận nuôi, cô ôm một ảo tưởng tốt đẹp về cuộc sống tương lai, viện trưởng còn nói, gia cảnh của cặp vợ chồng này rất tốt. Cô càng thêm khẳng định, thời khắc thay đổi cuộc đời của mình đã đến. Cô có thể có được một đôi giầy trượt băng đắt tiền, thuê được một người có kinh nghiệm về chỉ dạy. Tương lai sẽ có một ngày, có thể biểu diễn ở sân khấu quốc tế.
Mang theo ước mơ, ngày đầu tiên Thạch Giai Bối bước vào nhà họ Vinh lại gặp phải một đả kích rất nghiêm trọng —— Nhà họ Vinh, còn có một vị biểu tiểu thư do cha mẹ đều mất nên được gởi nuôi nhờ — Vinh Dung. Một người kiêu ngạo, chán ghét cô lại có cùng một ước mơ với cô. Tử nhỏ hai người đều được dạy trượt băng, cùng trưởng thành đến năm 18 tuổi, phải đối mặt với cuộc lựa chọn có tính quyết định, là ai sẽ là người được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu?
Khương Thanh mà làm việc chỉ có thể nói là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, sau khi Quý Hựu Đồng nói với cô mình quyết định chọn《Ánh nắng trên lưỡi trượt》, mới nửa ngày, cô đã gửi hết tất cả tài liệu cho Quý Hựu Đồng, bao gồm cả tên của nam chính và nữ phụ, nói tới cũng khéo, nam chính lại là Phương Tử Khởi, nữ phụ là nữ diễn viên đã xuất đạo mấy năm trước nhưng vẫn không mấy nổi tiếng, Chu Diệu.
Quý Hựu Đồng âm thầm giơ ngón cái lên, quả nhiên Khương Thanh mà đã làm việc thì không thể nào soi mói được.
Bởi vì đã có được kỹ năng chỉ cần thấy qua là sẽ không quên, cô xem qua kịch bản hai lần, đã có thể nói ra không thiếu một chữ. Lời thoại đã không còn vấn đề, cô lại nhìn thoáng qua tiết mục nhảy múa, không ngờ lúc mở ra, lại thấy ba chữ Sở Dao Dao chình ình thật lớn. Tham gia hay không, trong lòng cô đã sáng tỏ.