Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 21



Edit: Su Su

Beta: Thanh Uyên

Tranh thủ một ngày, Quý Hựu Đồng về nhà ăn cơm, tiện thể đưa một bộ chìa khoá dự bị cho mẹ. Trên bàn ăn, ba Quý nhận được liên tiếp hai cuộc điện thoại, đến cuộc thứ ba, Quý Hựu Đồng chặn tay ông lại, hỏi:”Có chuyện gì gấp sao?”

Không phải là việc gấp gì, chẳng qua là ông có thói quen tự mình làm. Hiếm khi con gái về nhà ăn cơm, đúng là không nên bàn chuyện công việc trên bàn ăn. Ba Quý cúp điện thoại:”Chẳng qua là công ty muốn mở rộng nghiệp vụ, muốn thu mua công ty khác, ban điều hành đang tranh luận là nên xây dựng ngành nghề mới, hay vẫn nên đầu tư vào công ty để có nhiều lợi nhuận hơn.”

“Ba, nếu vẫn còn đang thảo luận thì ba lo làm gì cho mệt? Cứ cho bọn họ mỗi người chọn một phương án, đến lúc họp thì bỏ phiếu quyết định không được sao?” Quý Hựu Đồng múc cho ông một chén canh, nhắc nhở: “Ba xem, con chưa từng kinh doanh, mẹ cũng không hiểu, cả nhà đều dựa vào ba, nếu như cơ thể cha mà có chuyện gì, con với mẹ biết phải làm sao bây giờ?

Nghe cô nói vậy, ba Quý dở khóc dở cười: “Ba có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Quý Hựu Đồng đặt chén canh trước mặt ông: “Ba, tuy là chúng ta đứng dậy từ ngành sản xuất truyền thống, công ty phát triển được vài thập kỷ rồi mới mở rộng sang lĩnh vực mới, nhưng ba làm việc cũng đừng nên cứng nhắc quá, ban giám đốc điều hành thì thiếu chuyên nghiệp, chắc giờ còn đang cho rằng Hoàng đế sắp chuyền ngôi nhỉ? Ba phải cố gắng bắt kịp với các tài năng trẻ ấy, như vậy mới có thể đánh giá thị trường mới một cách chính xác được, thứ hai là ba cũng không cần phải đề phòng tới nỗi cái gì cũng tự mình làm như vậy đâu.”

“Con nói không sai, vậy ba nên làm như thế nào đây?” Ba Quý húp miếng canh, chờ mong cô nói tiếp.

Quý Hựu Đồng thấy vậy, hậm hực nói: “Con có hiểu chuyện kinh doanh đâu, nhưng con thấy vẫn có mấy người không làm việc mà cứ giữ khư khư lấy cổ phần không chịu buông, con cảm thấy ba nên đề cử một vài người có năng lực thật sự.”

“Cái con bé này, trước mặt ba mà cũng dám lên giọng, được rồi, ba sẽ chú ý thân thể, con với mẹ con hai người kẻ xướng người hoạ, ba đều hiểu.”

Mẹ Quý mặt mày rạng rỡ: “Ông hiểu là tốt rồi.”



“Đồng Đồng, tôi thấy cô không nên tiếp tục tập nữa.” Biên đạo múa Dylan dừng lại, ra hiệu tắt nhạc đi, biểu tình của anh cực kỳ nghiêm túc: “Có phải chân cô bị thương rồi không?”

“Không có” Quý Hựu Đồng lau mồ hôi, thật ra chân của cô đã đau đến nỗi không chịu được nữa, cô cho rằng mình đã che giấu rất tốt, vậy mà vẫn bị Dylan phát hiện. Những ngày qua đều luôn luyện tập các động tác có độ khó cao, mắt cá chân bên chân phải của cô đã sớm sưng to lên.

Dylan rủ mắt xuống: “Được rồi, vậy thì giảm đi hai động tác khó nhé, chúng ta tập lại lần nữa”

“Không được, nếu không có động tác khó thì vòng này tôi sẽ thua mất.” Đã là là vòng thi thứ sáu rồi, vòng thứ ba cô thắng dễ dàng, vòng bốn bắt đầu không tốt lắm, may mà số tin nhắn bình chọn của cô đứng hạng nhất, nên mới giữ được vị trí thứ năm, có một quyền lựa chọn, lại chọn Sở Dao Dao làm đối thủ. Đến vòng năm, cô thật sự bị Sở Dao Dao áp đảo. Sở Dao Dao tươi cười rạng rỡ với ống kính, chỉ rõ đối thủ tiếp theo chính là Quý Hựu Đồng.

“Đồng Đồng, tôi không biết cô gặp phải chuyện gì, rõ ràng nền móng của cô rất tốt, vì sao mãi vẫn không đột phá được?

Mỗi một vòng cô đều phát huy rất tốt, cũng chính vì phát huy quá tốt, nên khi đến vòng tiếp theo rất khó đột phá. Vì để tăng thêm phần kinh ngạc, lần này Dylan đã giúp cô thêm vào bài vũ đạo vài động tác có độ khó cao, thời gian luyện tập chỉ có một tuần, đã ba ngày trôi qua nhưng cô vẫn không múa tốt được.

“Tóm lại, tôi không cho phép cô tiếp tục tập nữa, an toàn của cô mới là quan trọng nhất.” Dylan nói xong, vỗ tay nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tiếp tục tập, Amy ở lại, sửa đổi một số động tác với tôi.”

Chu Tuấn Dung lại tới thăm, nhìn thấy chân cô bị sưng lên thì vừa lo lắng vừa đau lòng, cô nói: “Đồng Đồng, cậu biết không? Trên mạng đang tiến hành bỏ phiếu cá cược, cược xem cậu và Sở Dao Dao người nào thắng. Tớ hi vọng là cậu sẽ thắng, nhưng cậu không nên huỷ hoại cơ thể mình như vậy.”

“Tớ sẽ không suy sụp đâu.” Cô cười hỏi: “Không phải cậu đang bận rộn với mớ công việc sao? Sao lại có thời gian đến thăm tớ vậy?” Sau khi Chu Tuấn Dung đổi thành MC, mấy kỳ sau có hiệu quả vô cùng tốt, vốn là chương trình phát vào mười giờ tối, nhưng tỉ lệ người xem TV lại tăng cao liên tục, tổ tiết mục đã điều cô đến tiết mục《Thời kì hoàng kim》phát vào mỗi tối thứ sáu.

“Còn không phải là vì show vũ đạo《Chân nhân tú》quá nổi tiếng sao, tổ tiết mục cũng muốn làm chủ đề liên quan đến vũ đạo, hôm nay tớ đến là để học hỏi Dylan. Tớ đoán, chắc ngay cả bình luận trên mạng cậu cũng không biết đúng không?”

“Mọi người nói thế nào?”

Chu Tuấn Dung bất đắc dĩ nói: “Cậu cứ tập miết, tập đến ngu người luôn rồi. Fan của cậu mà thấy cậu bị thương thành như vậy, không chừng sẽ phá huỷ luôn cả chương trình.”

Quý Hựu Đồng cười nói: “Nào có khoa trương như vậy.”

Gần đây Giang Lạc Trạch đang đóng phim, phim trường ở thành phố gần đây, đi xe hơn hai giờ. Mấy ngày quay phim anh vẫn luôn kiên trì lái xe về nhà mỗi ngày, là vì muốn ăn cơm cùng Quý Hựu Đồng. Quý Hựu Đồng cũng rất vui vẻ, đứng ở phòng bếp nhìn anh nấu cơm, thỉnh thoảng cũng với tay ăn vụng vài miếng, lại bị Giang Lạc Trạch lấy đũa khẽ tay, giám sát cô rửa tay sạch sẽ rồi mới được ăn.

Không lâu sau Quý Hựu Đồng phát hiện, Giang Lạc Trạch luôn mất hồn mất vía, lúc nói chuyện với anh thì anh phản ứng rất chậm, có một lần đang ăn cơm thì anh lại ngủ mất. Sau lần đó, cô không cho phép anh về nữa, nhưng chiều nào diễn xong anh cũng gọi cho cô một cuộc điện thoại, nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Em vừa về tới nhà.” Quý Hựu Đồng kẹp di động lại rồi lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, “Luyện tập rất tốt, Dylan còn khen em có tiến bộ.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, bây giờ trên bảng xếp hạng em đang đứng nhất đó, còn anh thì sao? Hôm nay sao diễn xong sớm vậy?”

“Anh xin nghỉ.”

“Làm sao vậy? Sao lại xin nghỉ?”

Đối phương không lên tiếng, ngược lại lại nghe thấy có tiếng động phát ở từ cánh cửa. Chẳng lẽ nơi ở bị phát hiện rồi? Quý Hựu Đồng mới vừa đổi một chiếc dép lê, chân kia vẫn còn mang giày cao gót, chẳng quan tâm quá nhiều, cô vứt túi xách rồi khập khiễng chạy tới, thấy cửa bị mở ra, đúng là Giang Lạc Trạch.

Nhìn thấy cô, Giang Lạc Trạch ôm cô vào trong ngực, nghiêm khắc hỏi:  “Em không cần chân mình nữa à?”

“Dylan nói cho anh biết?” Quý Hựu Đồng tránh ra, xoay người, nhún nhảy đi đổi giày, “Anh xem, em vẫn khoẻ mà.”

Giang Lạc Trạch đóng cửa, nghiêm túc đi tới, đưa tay ôm lấy cô đặt lên ghế sofa, mắt cá chân phải sưng như cái bánh lớn, bắp chân cũng sưng lên, cúi người, hôn lên chân cô, đau lòng nói: “Em định sau này ra ngoài đều để anh cõng em sao?”

“Không có đâu,” Quý Hựu Đồng rút chân lại, kéo anh đứng lên, “Anh nói, nếu đã lựa chọn cái nghề này, làm sao có thể già mồm? Em tham gia chương trình này, đương nhiên cũng không thể phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ rồi.”

“Cố gắng, nhưng cũng phải bảo vệ cơ thể mình trước đã.”

“Hơn một tháng nữa là chương trình kết thúc rồi, mệt mỏi thì cũng mệt mỏi hơn một tháng nữa thôi.” Quý Hựu Đồng đứng dậy hôn nhẹ lên mặt anh một cái: “Nếu anh đã về rồi, vậy thì nấu cơm cho em đi.”

Giang Lạc Trạch than nhẹ, dịu dàng xoa đầu cô: “Thực hết cách với em.”

Tắm rửa xong đi ra, Giang Lạc Trạch đã ngồi ngủ luôn trên ghế sofa, tay áo của áo sơ mi trắng được cuốn lên rất gọn gàng, không có một chút nếp nhăn nào, nút cổ áo được mở ra, hầu kết chuyển động theo hô hấp, sườn mặt tinh xảo lộ vẻ mệt mỏi. Quý Hựu Đồng đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, khuôn mặt anh đúng như Liên Chu Diệu nói, chỉ cần liếc mắt một cái liền không thể rời mắt được.

Đột nhiên, xuyên qua chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ hai cúc áo, phát hiện lồng ngực của anh có một vết màu đỏ. Cô đưa tay chậm rãi cởi áo sơ mi của anh, không kềm chế được mà hít một hơi khí lạnh, vết thương màu đỏ rất dài, kéo dài từ cổ đến tận bên hông.

Lông mi thật dài run lên nhè nhẹ, anh đưa tay ôm lấy cái eo trên người mình, ôm chặt cô vào lòng, “Buồn ngủ, ngủ đi.”

Quý Hựu Đồng không thể tránh thoát, đành phải nằm trên người anh, lòng bàn tay xoa xoa vết thương trên lồng ngực anh, da thịt ửng đỏ hơi nhô ra, giống như bị một cái roi đánh vào khiến cho da thịt đỏ lên nhô ra vậy, nhưng là, làm gì có cái roi to như vậy? Cô hỏi: “Sao anh lại bị thương vậy?”

Giang Lạc Trạch nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều treo ngược trên dây cáp, không cẩn thận đụng phải.”

“Sao lại không cẩn thận như vậy? Đến bệnh viện chưa?”

“Chưa đi, chỉ muốn về nhà gặp em.”

Quý Hựu Đồng rất đau lòng, nước mắt lại chảy xuống, trước đây dù gặp phải chuyện gì cô cũng không khóc, vậy mà bây giờ ở trước mặt Giang Lạc Trạch cô lại biến thành mít ướt như vậy. Nước mắt nhỏ giọt trên lồng ngực anh, Giang Lạc Trạch không có đưa tay lau đi, chỉ càng ôm cô chặt hơn: “Khóc cái gì chứ?”

Nàng oán giận nói: “Sau này anh định ngồi xe lăn à?”

Giang Lạc Trạch nở nụ cười, mở mắt nói: “Chờ em già, anh còn phải cõng em, sao có thể ngồi xe lăn được?”

Quý Hựu Đồng bị anh chọc cười: “Khi đó anh cũng già, cõng được không?”

“Vậy đợi chúng ta già đi rồi, anh thì phụ trách kiếm tiền, nuôi con, nấu cơm cho em, em thì mỗi ngày chờ ăn no… Nói như vậy, sau này có lẽ anh thật sự không cõng nổi em rồi.”

“Anh cho em là heo sao, mỗi ngày chỉ phụ trách được anh cho ăn no?”

“Để em làm cái khác anh không nỡ.”

Trong lòng Quý Hựu Đồng rất cảm động, ở trước mặt Giang Lạc Trạch, cô giống như trở thành người tàn tật vậy, khát thì có anh rót nước, đói bụng thì chờ anh nấu cơm, có lần Giang Lạc Trạch đến nhà cô còn thuận tay giặt sạch quần áo dùm cô. Có rất nhiều chuyện chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, người khác thường chú ý không đến, chẳng hạn như cô thích ăn đồ ngọt, không ăn cay, ăn mì nhất định phải thêm dấm chua, trước khi ngủ sẽ uống một ly nước, về nhà nhất định phải đổi dép… Giang Lạc Trạch đều nhớ rất rõ.

Nghĩ tới, nước mắt lại không nhịn được chảy ra, làm ướt một mảng lớn trước ngực anh.

Phía trên truyền đến tiếng Giang Lạc Trạch cười khẽ, “Bé ngốc.”

Bị chuông điện thoại di động đánh thức, mở mắt ra, Quý Hựu Đồng phát hiện mình đang nằm trên giường. Mò tay kiếm điện thoại di động, vừa nhìn liền thấy là Dylan, lại nhìn thời gian đã hơn mười giờ, cô vội nói xin lỗi,:”Xin lỗi Dylan, tôi sẽ lập tức đến ngay.”

“Không cần đâu, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đi, nay tôi và Amy sẽ bố trí lại động tác một lần nữa, cô không cần lo lắng, sẽ không quá khó đâu, sẽ thay đổi dựa trên các động tác trước một chút, ba ngày là có thể học được.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, có người rất đúng, chân của cô bị thương, động tác cho dù đẹp hơn cũng không tốt cho cô, nếu như xảy ra chuyện gì trên sân khấu, động tác dù có lộng lẫy tới đâu cũng không bù lại được, không bằng chúng ta cứ bỏ qua vòng này, vòng tới lại trở lại.”

“Ai nói?”

“Có người mới bốn giờ sáng đã tìm tôi, còn nói chuyện với tôi hơn một tiếng đồng hồ.” Ngữ khí của Dylan đầy ai oán, “Tôi cũng là vừa mới tới phòng tập đó.”

“Ai tìm anh?”

“Giang Lạc Trạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.