Theo như lời Dylan nói, lần tranh tài này Quý Hựu Đồng đã phát huy rất tốt, giám khảo chấm điểm thì được xếp hạng hai, sau khi người xem bỏ phiếu thì leo lên hạng nhất, cách hạng hai rất nhiều điểm. Sau khi công bố xếp hạng xong, cả khán đài đều hoan hô, đứng lên vỗ tay một lần nữa. Quý Hựu Đồng cảm động, nghẹn ngào nói: “Cám ơn mọi người, cũng rất cám ơn huấn luyện viên Dylan và cả đội. Nhưng có một người mà tôi muốn được nói lời cảm ơn chân thành nhất, vì cuộc thi đấu của tôi, anh ấy đã bỏ rất nhiều tâm tư, thậm chí còn bỏ cả công việc sang một bên để ủng hộ tôi, cảm ơn anh.”
MC cười trêu chọc, “Nói vậy chắc đó là người mà Đồng Đồng để ý nhỉ? Tôi đoán người mà bỏ cả công việc sang một bên… Là bố Đồng Đồng đúng không?
Quý Hựu Đồng chỉ cười mà không đáp.
Sau khi xuống sân khấu, điện thoại báo có tin nhắn từ Giang Lạc Trạch, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Đừng khách sáo.”
Sáng sớm, Lâm Tiên gọi điện thoại tới nói là đã nhận được hợp đồng, hai tháng sau sẽ bắt đầu quay. Quý Hựu Đồng coi lại thời gian, đợt tranh giải cũng gần kết thúc, cô còn có thể nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn nữa. Lâm Tiên có phong cách làm việc rất quyết đoán, không bị uy hiếp không vì lợi ích, biết rõ Vạn Ngu phản đối Quý Hựu Đồng ký hợp đồng nhưng chỉ cần người trong cuộc đồng ý, ông sẽ mặc kệ hết. Theo như ông nói thì là chỉ cần làm tác phẩm cho thật tốt, không quan tâm đến những thứ khác.
“Thật ra tôi còn muốn nói chuyện vai nam chính cho cô biết luôn.”
Quý Hựu Đồng hỏi: “Là ai?”
“Giang Lạc Trạch.”
“Giang Lạc Trạch…” Quý Hựu Đồng lẩm nhẩm nhắc lại, khóe miệng lại tự nhiên nhếch lên, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ.
Cô đã xem kịch bản mà đạo diễn Lâm gửi cho, tên là《Không gian thứ hai》.
Nữ chính Phương Tiểu Nhàn vốn mắc bệnh bạch cầu có hai bí mật. Một là cô đang thầm thích vị bác sĩ chữa trị chính cho mình, còn lớn hơn mình tận tám tuổi – Hoắc Huyền, hai là, cô có năng lực xuyên qua một không gian khác. Trong thực tế, Hoắc Huyền là người đã có vợ, nhưng đã ly dị. Phương Tiểu Nhàn không dám thể hiện cảm xúc của mình, vì phải điều trị bằng hoá chất, tóc của cô chỉ còn thưa thớt vài sợi, Hoắc Huyền cũng đã nói cô sống không được bao lâu nữa.
Có một ngày, cô chợt phát hiện mình có khả năng đặc biệt là có thể xuyên đến một không gian song song, nhân vật cũng sẽ thay đổi theo thiết lập. Cô đã thử đi đến một không gian song song, ở đó cơ thể của cô rất tốt, không đau không bệnh, là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đang tìm việc làm. Tình cờ gặp được Hoắc Huyền ở trên xe buýt, anh vẫn là một bác sĩ, khác ở chỗ là anh không có kết hôn.
Phương Tiểu Nhàn chủ động đến gần anh, cô biết Hoắc Huyền thích chơi tennis, cuối tuần sẽ đi câu cá, thích uống trà Phổ Nhĩ [1], thích hải sản… Đối với chuyện của anh, Phương Tiểu Nhàn rõ như lòng bàn tay, Hoắc Huyền cũng dần dần bị cô gái hiểu rõ về mình này hấp dẫn.
[1] Chè/ trà Phổ Nhĩ 普洱茶 là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao. Nguồn gốc của chè Phổ Nhĩ từ là Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.
Ở không gian thứ hai, bọn họ yêu nhau, kết hôn, sinh con, rồi cùng già đi. Tất cả may mắn đều đến với Phương Tiểu Nhàn, cô cho rằng thế giới mới này mới là thật, thậm chí còn không muốn trở về.
Mà ở thực tế, bệnh của cô lại càng ngày càng nghiêm trọng, trở nên không thích nói chuyện, hiếm lắm mới nói một câu, nhưng tất cả đều liên quan tới Hoắc Huyền. Ví dụ như:
“Hoắc Huyền, hôm nay anh tan làm sớm thế, em làm canh cá trích [2] cho anh nhé.”
[2] Canh cá trích 鲫鱼汤
“Hoắc Huyền, anh nghĩ mình nên đặt tên cho con là gì?”
“Hoắc Huyền, ngày mai là kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta, anh định tặng em cái gì?”
…
Bệnh viện chẩn đoán rằng cô mắc chứng hoang tưởng, cũng cho là cô nên đổi bác sĩ, nhưng bệnh của cô không hề chuyển biến theo hướng tích cực. Người nhà đều cho là cô bị điên, nhưng lại không nỡ đưa cô đến bệnh viện tâm thần, bởi vì tuổi thọ của cô cũng không còn nhiều nữa.
Trong không gian song song, tóc Phương Tiểu Nhàn đã bạc trắng, cô cầm di ảnh của Hoắc Huyền, cặp mặt đục ngầu chảy xuống hai hàng lệ nóng, cất tiếng nói cùng lúc với bản thân đang ở hiện thực: “Hoắc Huyền, em theo anh.”
Ở không gian thứ hai Phương Tiểu Nhàn ra đi rất bình yên, con gái của cô đứng trước giường khóc rất nhiều. Ở hiện thực, Phương Tiểu Nhàn ngồi trên xe lăn không cầm được nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, bỗng nhiên ngơ ngác một giây, lớn tiếng khóc nấc lên. Có lẽ Hoắc Huyền không ở đây, có lẽ là cô hoang tưởng.
Đêm đó, ca cấp cứu của Phương Tiểu Nhàn thất bại, cô chết.