Vừa vào kinh thành, quản gia Lý đã đi đến đứng ở xe ngựa, vỗ bắp đùi uất ức nói: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, ngài mau hồi phủ đi xem một chút đi.”
Vừa đến cửa phủ Tĩnh Vân, còn chưa kịp xuống xe ngựa thì đã có người tay xách trường đao lao ra, chém thẳng về phía xe ngựa. Đao chưa rơi xuống, Lý Thiệu đã dùng lưng kiếm ngăn lại, gắt gao chống đỡ. “Cha, sao cha lại đến đây?” Quý Hựu Đồng thấy ông đến, khuôn mặt Quý Nguyên đầy vẻ tức giận, sau khi nhìn thấy Lý Dận, ông cất trường đao đi chất vấn hắn: “Hay cho tên Trương Anh nhà ngươi, con gái ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại để cho nó phải chịu oan ức ở đây, ngươi tưởng là Bình Phong sơn trang ta thật sự sợ ngươi chắc?”
Lý Dận đứng trước mặt ông, không sợ không hãi, còn có một chút tiêu sái lẫm liệt, “Ồ? Quý tiểu thư chính là khách quý ở phủ Tĩnh Vân, sao có chuyện chịu oan ức được?”
“Ngươi đừng có giả ngu, con gái ta đến kinh thành với ngươi, thân phận của ngươi đã là Tĩnh Vân Vương thì thôi đi, lại còn giấu nữ nhân, ngươi xứng đáng với con gái của ta sao?”
Mắt thấy không thể khuyên can, Quý Hựu Đồng hỏi Linh nhi ở phía sau, “Không phải đã bảo ngươi tìm nhị thúc thương lượng sao?”
Linh Nhi thấy hành động của Quý Nguyên cũng bắt đầu sốt ruột, ủy khuất nói: “Sau khi em trở về tìm mãi không thấy Nhị gia, lại bị Đại đương gia cản lại, ép hỏi em tình hình của tiểu thư người ở kinh thành, đương nhiên em chỉ có thể biết gì nói nấy…”
“Vậy Nhị thúc có đến không?”
Linh Nhi khó xử nói: “Đại đương gia không cho ta thông báo với Nhị gia, nhưng mà có Thường Dũng và Hà Hưng Kiều đi theo, bọn họ đều ở bên trong.”
Lý Dận vẫn không hoảng không loạn: “Không bằng Quý trang chủ vào trong phủ nói chuyện đi?”
“Nói chuyện gì mà nói, ta ở đây chính là muốn ngươi cho ta một cái tin chính xác, khi nào thì ngươi lấy con gái của ta?”
Quý Hựu Đồng vừa nghe đã cảm thấy rối loạn, vội nói: “Cha, người đi vào trước rồi nói.”
Lý Dận híp mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Quý Hựu Đồng, giương mắt nói: “Trước hết phải nghe một chút ý tứ của Quý tiểu thư đã?”
Cuối cùng bóng cao su cũng đá đến chỗ cô? Thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, Quý Hựu Đồng cắn răng nói: “Hết thảy đều nghe theo an bài của cha, chúng ta vào trong trước đi.”
Lúc này Quý Nguyên mới nguôi giận, nhặt trường đao dưới đất lên cất kỹ, nghênh ngang đi vào phủ Tĩnh Vân.
Bầu không khí ở đại sảnh cực kỳ quái dị, vẻ mặt Hà Hưng Kiều nhìn như đang cười trên nỗi đau của người khác đương nhiên cũng đến để xem trò vui, vẻ mặt của Thường Dũng và Lý Thiệu thì y như nhau, đều không có biểu tình gì cả, Quý Nguyên ngồi lên bàn, vẻ mặt ngạo mạn lại còn hung hãn, ngược lại Lý Dận bình thản ung dung, dáng vẻ bình chân như vại.
“Ta là người không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, Tĩnh Vân Vương xin hãy giải thích đi, tại sao cứ ba phen mấy bận lừa gạt con gái ta?”
Trước tiên Lý Dận liếc mắt nhìn Quý Hựu Đồng, chậm rãi nói: “Hiện giờ biên giới rối ren, người muốn nhân cơ hội đánh lén ta chỗ nào cũng có, lúc trước nói dối tự xưng là Trương Anh thật ra là hành vi bất đắc dĩ. Còn Điệp nhi, nàng tuổi còn nhỏ đã mất cha, từ nhỏ đã ở trong phủ Tĩnh Vân. Không biết đã lừa dối Quý tiểu thư ở đâu?”
Quý Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói thật, vậy hôm nay chúng ta đều nói hết tất cả ra đi, thế nào?”
Lý Dận quét mắt nhìn tất cả mọi người, trong mắt loé lên ánh sáng khó có thể phát giác ra, hắn nói: “Ta sẽ đi cầu Hoàng thượng tứ hôn, không biết ý của Quý tiểu thư thế nào?”
Thấy Lý Dận hứng thú nhìn mình, Quý Hựu Đồng biết chắc chắn hắn không hề thật lòng, nhưng nếu cô không đồng ý, Quý Nguyên nhất định sẽ dẫn cô về. Nghĩ đến kết cục của ký chủ, Quý Hựu Đồng nói: “Ta có một điều kiện.”
Lý Dận híp mắt, khẽ cười một tiếng: “Điều kiện gì?”
“Ta là người trong mắt không thể chứa một hạt cát nào khác, cưới ta, thì không thể lại cưới người khác.” Nếu như hắn nhất quyết phải cưới Trần Nguyên Điệp, vậy cho dù có gả cho Lý Dận, cô vẫn không chạy thoát kết cục tương tự, thay vì phải đặt tâm tư của mình lên người Lý Dận, không bằng đi làm quen với Lý Kỳ sớm một chút.
Lý Dận đứng lên, giọng điệu tùy ý, “Quý Hựu Đồng, lá gan của ngươi cũng lớn thật.”
Quý Nguyên vỗ bàn, tức giận nói: “Sao lại không được? Con gái ta mà phải cùng người khác hầu chung một chồng sao?” Ông lại chuyển sang Quý Hựu Đồng: “Con xem, trong lòng người ta vốn không hề có con, cho dù con có gả cho hắn thì sau này cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc, không bằng trở về với ta. Nếu như con luyến tiếc phiên chợ dưới chân núi này, cha không ngăn con xuống núi là được.”
“Quý trang chủ tuy là Đại đương gia của Bình Phong sơn trang, nhưng lại là người lỗ mãng, cũng may trong Bình Phong sơn trang đều là người không màng thế sự, nếu không Bình Phong sơn cũng không thể yên ổn.” Lý Dận hừ cười một tiếng, trước khi Quý Nguyên kịp tức giận đã cướp lời: “Ta không nói là không đồng ý.”
Quý Nguyên vốn đã giận đến nổi cả gân xanh, không ngờ câu cuối cùng hắn lại là đồng ý, có chút mông lung. Cho dù Quý Hựu Đồng không đề cập tới điều kiện này, ông cũng sẽ nói. Lý Dận làm Vương gia đương triều, chuyện chỉ cưới một thê căn bản không là không thể nào, một khi hắn từ chối, ông có thể dẫn con gái trở về.
Quý Hựu Đồng cũng giật mình nhìn hắn, lúc đối mặt với Lý Dận, Lý Dận lại nở nụ cười với cô, nụ cười này dịu dàng như nước, rất giống với nụ cười đầy tình ý trao cho người mình yêu.
Chắc là ảo giác rồi.
…
“Tiểu thư, Vương gia đồng ý.” Linh nhi không kềm chế được sự kích động, đắc ý nói, “Bây giờ chắc là tức chết Trần Nguyên Điệp rồi, xem các nàng còn lớn lối thế nào nữa, đặc biệt là Lai Phượng…”
“Linh nhi, đừng nói nữa.” Quý Hựu Đồng ngăn Linh nhi lại, nhìn Trần Nguyên Điệp hấp tấp chạy tới, đôi mắt đỏ bừng, còn mang theo nước mắt. Lúc đi ngang qua các cô, Trần Nguyên Điệp liếc mắt nhìn cô một cái, bước nhanh rời đi. Quý Hựu Đồng thấy rõ, đó là cười lạnh.
Có ý gì? Quý Hựu Đồng dừng lại nhìn bóng lưng nàng ta, sự uất ức trên mặt Trần Nguyên Điệp là thật, nhưng mà sao lại có thể cười lạnh trong lúc hết sức đau lòng được?
“Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi.”
Quý Hựu Đồng xoay người lại, lại thấy Hà Hưng Kiều đang cúi người với mình, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại không phải thực lòng. Quý Hựu Đồng cũng lười nói với hắn cái gì, hỏi: “Cha ta đâu rồi?”
Đầu tiên Hà Hưng Kiều nhìn phong cảnh quanh người, thương tiếc thở dài nói: “Chỉ tiếc là ta chỉ yêu mỹ nhân không ham tiền tài, nếu Quý tiểu thư đã muốn gả cho Tĩnh Vân Vương vậy ta cũng không cần phải chờ đợi ở đây nữa, vừa rồi ta đã chào từ giã với Quý trang chủ rồi.”
Trong trí nhớ của ký chủ, đúng là Hà Hưng Kiều có ở lại trong Bình Phong sơn trang, nhưng không bao lâu sau đã rời đi. Sau khi rời đi thì không còn tin tức gì nữa. Quý Hựu Đồng chỉ nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hà Hưng Kiều hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Hà Hưng Kiều ta nhìn đủ sắc đẹp trong thiên hạ, cũng gặp không ít mỹ nhân, thanh cao kiêu ngạo cũng có, vì tình thành si cũng có, nhưng lại chưa thấy qua người như quý tiểu thư.”
“Ta như thế nào?”
“Ừm…” Tròng mắt Hà Hưng Kiều chuyển vài vòng, cười đáp: “Tự đẩy mình vào hố lửa.”
“Ngươi ăn nói linh tinh cái gì vậy?” Linh nhi trừng Hà Hưng Kiều một cái, kéo Quý Hựu Đồng đi, “Đừng nghe hắn nói bậy, sớm đã nghe nói hắn yêu mỹ nhân như mạng, ai biết được hắn có ý đồ xấu gì.”
Trần Nguyên Điệp nước mắt lưng tròng đứng ở ngoài cửa, mãi cho đến khi một nam tử cường tráng từ trong phòng đi ra, nàng chỉ cảm thấy người này vô cùng cao lớn, cũng không chú ý nhiều. Lý Thiệu gật đầu với nàng ta ý bảo có thể đi vào, chạy chậm vào trong phòng, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, nức nở nói: “Tử Ứng, chàng muốn cưới nàng ta sao?”
“Đúng vậy.” Lý Dận vẻ mặt nhàn nhạt, vẻ mặt khó nắm bắt.
“Vậy còn ta? Chàng từng đáp ứng thúc thúc ta sẽ chăm sóc ta thật tốt, chẳng lẽ chàng muốn nuốt lới?” Trần Nguyên Điệp khóc đến ho khan, Lý Dận đi đến vỗ nhẹ vai nàng, giữa lông mày hiện ra một chút bất đắc dĩ, “Điệp nhi, ta cho rằng nàng rất hiểu ta.”
“Cái gì?” Trần Nguyên Điệp đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập sự mừng rỡ, “Tử Ứng, ý của chàng là…”
Lý Dận nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta muốn làm cái gì, nàng còn không biết sao? Nàng thực cho là ta sẽ theo sự sắp xếp của một nữ nhân?”
“Là… là thật sao?” Trần Nguyên Điệp lau nước mắt, nhào vào trong ngực Lý Dận, “Ta biết chàng sẽ không phụ lòng ta mà…”
Lý Dận nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp, “Ta muốn nàng đùa mà thành thật, nàng có bằng lòng hay không?”
“Tử Ứng nói, ta sao có thể cự tuyệt?”
Trần Nguyên Điệp vừa đi, Lý Thiệu vào phòng đóng chặt cửa lớn và cửa sổ, cung kính nói: “Thường tướng quân đã rời đi, trước khi đi đã nói với ta rằng sẽ chú ý động thái của Bình Phong sơn trang.”
“Thường Dũng là một nhân tài hiếm có, phụ hoàng ép hắn quy ẩn tám năm, lúc này cũng là lúc nên để hắn trở lại.” Lông mày Lý Dận căng ra, “Ngược lại tên Hà Hưng Kiều này cứng mềm không ăn, thật chỉ yêu mỹ nhân sao?”
Quý Nguyên nói không thích tục lẹ dưới núi, ở lại không bao lâu đã rời đi, chỉ dặn dò Quý Hựu Đồng là có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải để Linh nhi đi báo.
Tưởng là Trần Nguyên Điệp sẽ làm ầm ĩ ở phủ Tĩnh Vân, không ngờ rằng cả phủ lại vô cùng yên tĩnh. Năm ngày sau, Trần Nguyên Điệp mang Lai Phượng rời đi, không biết đi nơi nào. Lý Dận sự vụ bận rộn, chưa bao giờ đến phòng Quý Hựu Đồng thăm hỏi, cô cũng rất khó tìm thấy bóng dáng của hắn, việc này cứ thế trôi qua mà không giải quyết được gì, ngược lại Linh nhi lại có chút hả hê nói, cuối cùng Trần Nguyên Điệp cũng ý thức được chính mình là dư thừa.
Quý Hựu Đồng chống đầu, nụ cười lạnh kia của Trần Nguyên Điệp vẫn hiện mãi trong đầu không đi, cô có cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, nhưng cô lại không nghĩ ra nguyên do vì sao.