Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 4 - Chương 55



Edit: Thanh Uyên

Quý Hựu Đồng nâng cằm, hai ngày này Triệu Dập bận tăng ca không về nhà thì thôi, ngay cả lúc cô xuất phát cũng không tiễn cô đến sân bay. Điện thoại luôn trong trạng thái bận, vất vả gọi được rồi cũng là thư kí nghe, nói anh đang mở hội nghị, hội nghị rất quan trọng, không thể quấy rầy.

Máy bay cất cánh ở Hương Cảng, xuống máy bay có WIFI miễn phí, đầu tiên Quý Hựu Đồng gửi một tin nhắn cho Triệu Dập trước, gần nửa giờ sau mới trả lời một câu bâng quơ, nói chừng nào đến thì nhớ báo bình an cho anh biết.

Quý Hựu Đồng có chút tức giận, không thèm để ý đến anh nữa, đến Milan cũng đã là giữa trưa, Quý Hựu Đồng đau hết cả người, trực tiếp về khách sạn ngủ một giấc. Đến khi rời giường trời đã tối đen, vấn đề trái giờ khiến cô không thể ngủ được nữa, đành đơn giản ra ngoài dạo phố chụp hình.

Lúc cô chỉnh tiêu điểm máy ảnh vào một cặp mẹ con, người mẹ đang cổ vũ đứa bé bị ngã tự mình đứng lên, lúc sắp nhấn chụp ảnh hình lại tối đen, bị người khác chắn mất. Quý Hựu Đồng dời máy ảnh đi, sao lại xuất hiện khuôn mặt của Triệu Dập vậy? Còn là khuôn mặt nổi giận nữa. Cô chột dạ dời máy ảnh về lại, đi chụp cái khác.

“Tại sao lại không liên lạc với anh?” Triệu Dập vươn tay cướp lấy máy chụp hình của cô, cả giận nói, “Sáu tiếng đồng hồ, em không gọi lấy một cuộc điện thoại.”

Quý Hựu Đồng nhỏ giọng nói thầm, “Còn anh tự biến mất ba ngày sao lại không nói?”

Triệu Dập thở dài, “Ba ngày liên tục.”

“Hửm.”

“Khoảng thời gian trước em vội đi làm, không chú ý đến anh mà thôi. Cộng thêm ba ngày này, rốt cục cũng giúp anh nghỉ được năm ngày, đến đây với em.”

Hai gò má Quý Hựu Đồng ửng đỏ, không lẽ cô thật sự hiểu lầm anh? Cô làm bộ như mới gặp được anh, vui vẻ nhào đến ôm lấy cánh tay của anh, vùi đầu vào trong cánh tay anh, vui vẻ nói: “Không ngờ lại gặp được anh ở đây, em vui lắm.”

Triệu Dập lắc đầu, bất đắc dĩ ôm lấy cô, trên mặt tràn ngập sự ngọt ngào.

Quý Điềm mặc quần áo đơn giản, mang kính râm đến Hải Hoà Hoa Uyển, bảo vệ vừa gặp được cô thì nhiệt tình chào hỏi. Quý Huy thấy thế đáp: “Còn dám nói không biết con bé, đây chính là em gái tôi.”

Bảo vệ cẩn thận nhớ đến người trong ảnh, cười nói: “Không thể nào, đương nhiên là tôi biết cô Quý, thường xuyên đến cùng ngài Triệu.”

Quý Điềm có hơi khó chịu khi đứng cạnh Quý Huy, nói bảo gã đừng tới đây, nhưng gã vẫn cứ đi theo, may rằng hôm nay cô giả làm Quý Hựu Đồng. Cô nói: “Tôi không tìm thấy chìa khoá đâu, không biết cậu có cách nào không?”

Bảo vệ đáp: “Tôi không có cách nào hết, nhưng cô có thể tìm công ty mở khoá tới giúp, sau này phải nhớ mang theo chìa khoá dự phòng, con gái dễ gặp nguy hiểm lắm.”

Lúc này Quý Điềm đến bên cạnh nghe, Quý Huy nhỏ giọng hỏi bảo vệ, “Cậu có biết ngài Triệu ở đâu không? Em gái tôi ở ngoài một mình nên tôi cũng phải lo lắng, để tôi đi thăm người đàn ông đó thử.”

Bảo vệ nghi hoặc nhìn gã, chẳng lẽ cô Quý không nói với người nhà chuyện về ngài Triệu? Nói gì đi nữa cũng là chuyện của nhà người ta, trách nhiệm công việc của mình thì mình biết, liền đáp: “Ngại quá chúng tôi phải giữ bí mật chuyện của các hộ gia đình.”

“Sao vậy?” Lúc Quý Điềm trở lại thì thấy sắc mặt Quý Huy rất kì lạ, “Đi thôi.”

“Em có biết nó ở lầu nào không?”

Quý Điềm lắc lắc di động đáp: “Vừa mới biết.” Nếu cô không nói cho Trần Vũ biết việc Kim Hương từ nông thôn lên tìm Quý Hựu Đồng thì Trần Vũ cũng sẽ không yên tâm nói địa chỉ cho cô biết.

Không lâu sau công ty mở khoá đã đến, mới mười phút đã mở được cửa nhà. Quý Huy dẫn đầu đi vào phòng, “Không ngờ con bé nó lại ở phòng tốt như vậy, nhất định là kiếm được rất nhiều tiền. Nó cũng nhẫn tâm thật, hại anh với mẹ phải ở khách sạn như vậy.”

Quý Điềm lại đeo kính râm lên, không muốn tiếp tục nói với Quý Huy nữa, chỉ nói: “Anh rước mẹ qua đây đi, em còn có việc, đi trước đây.”

Quý Huy đưa tay cười hì hì nói: “Em hai à, hiện tại anh không có đồng nào cả…”

Quý Điềm không tình nguyện lấy hai trăm ra đưa cho gã, “Dù sao em gái nó cũng có một bạn trai rất có tiền, sau này đừng tìm em xin tiền nữa.”

“Đúng vậy, không biết bạn trai có tiền của nó sống ở đâu.” Quý Huy có hơi phiền muộn, vốn định tìm hiểu từ chỗ bảo vệ, sau này còn có thể tới cửa xin cứu giúp, đáng tiếc…

“Sống ở kế bên đó.” Quý Điềm vốn chỉ là thuận miệng nói ra, thấy biểu hiện của Quý Huy không thích hợp, “Không phải là anh muốn…”

“Không bằng mình cũng tìm người mở khoá căn nhà kế bên luôn đi?”

“Anh điên hả, nhà người ta anh có thể tuỳ tiện vào được sao?” Quý Điềm có cảm giác cạn lời, cũng không muốn dây dưa với gã nữa, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có chìa khoá, liền nói, “Có lẽ chìa khoá này là của nó, hiện tại chúng ta đổi ổ cô, nó về… Không đúng, sao nó lại để chìa khoá ở nhà chứ, chẳng lẽ quên mang theo? Vậy khoá cửa bằng cách nào?”

Quý Huy cười he he, “Hay là chúng ta thử mở cửa nhà kế bên xem?”

Lạch cạch một tiếng cửa phòng đã mở, Quý Huy vào trong sờ trái phải cảm thán nói: “Phòng này đúng là đẹp thật, em hai à, em tới đây sờ sofa thử này cảm giác thật sự rất là tốt…”

Quý Điềm cảm thấy mình không thể ở cùng với tên điên Quý Huy này nữa, mình đừng ở đây lâu nữa thì tốt, hoang mang rối loạn ra ngoài, vừa ra cửa đã gặp một cô gái giữ mình lại, “Cô Quý.”

Quý Điềm đứng lại, lập tức nghĩ rằng là gọi Quý Hựu Đồng, lại vội vàng đi về phía trước.

Tô Mễ thấy cô chạy cũng chạy chậm theo, “Cô Quý, tôi tới để giải thích, chuyện trước kia…”

Quý Điềm vẫn tiếp tục đi không để ý tới cô, nhìn thấy taxi thì giơ tay ngăn lại đi vào trong. Đúng là xui xẻo, hy vọng là không có chuyện thì nếu để ảnh hưởng tới xự nghiệp của cô thì cô sẽ kết thúc với Quý Huy luôn.

Show tiến hành trong ba ngày rất thành công. Sabrina gọi điện báo rằng thưởng cho cô hai ngày nghỉ, có thể ở lại Milan chơi nhiều một chút, kết quả Quý Hựu Đồng lại nói với cô rằng mình sẽ về trước một ngày, Sabrina rất vui mừng, “Cố gắng cũng tốt nhưng vẫn phải chú ý sức khoẻ.”

Quý Hựu Đồng xấu hổ trả lời, thật ra cô muốn về nước với Triệu Dập, cô ở lại một mình thì cũng không có ý nghĩa gì nên chỉ là muốn cùng về mà thôi.

Lòng Triệu Dập ấm áp, ôm cô dịu dàng nói: “Anh rất cảm động những việc em làm vì anh, tương lai, anh sẽ cùng em đi nhiều nơi hơn nữa.”

Chuyện tương lai này đã từng khiến cô cảm thấy rất mẫn cảm, luôn đau lòng đến rơi nước mắt. Hiện tại tuy rằng không như thế nhưng vẫn cảm thấy khổ sở, cô vẫn nói: “Được.”

Trước khi lên máy bay, Triệu Dập nhận được tin nhắn của Tô Mễ: Anh Triệu Dập, anh đang ở đâu? Sao em lại không gọi điện được?

Quý Hựu Đồng bĩu môi, dáng vẻ như thể để em xem anh trả lời thế nào.

Triệu Dập cất điện thoại đi tính không trả lời. Cách một phút đồng hồ, Tô Mễ nhắn thêm một tin nữa: Ông ngoại nói với em rồi, em biết ông muốn khuyên em, nếu đến cả ông cũng muốn khuyên em thì em biết đời này mình với anh không có duyên. Em đến giải thích với cô Quý, nhưng cô ấy lại không muốn gặp em.

Quý Hựu Đồng lắc đầu, “Em chưa có gặp cô ấy.”

Triệu Dập đáp: “Có thể người cô ấy gặp được là Quý Điềm.”

Quý Hựu Đồng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào lạ lắm, cô cầm điện thoại đọc thêm một lần nữa, “Nếu cô ấy tìm em chắc chắn sẽ đển Hoa Uyển, sao Quý Điềm lại ở đó?” Nhớ tới lúc trước có gặp Kim Hương và Quý Huy, sau lưng Quý Hựu Đồng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi xuống máy bay, hai người không quan tâm đến mệt nhọc đã chạy nhanh về nhà. Bảo vệ kì quái nhìn hai người kéo vali đi vào, không phải mới hai hôm trước còn đưa anh trai về nhà sao, cổ đi từ lúc nào vậy?

Cắm chìa khoá vào, Quý Hựu Đồng phát hiện không mở cửa được.

“Xem ra bọn họ đổi ổ khoá rồi, đến nhà anh trước đi.” Sau đó lập tức nhướng mày, “Cửa không khoá.”

Quý Hựu Đồng hít một hơi khí lạnh, “Không phải nhà anh cũng…”

Chỗ để giầy bị vứt lung tung, đều là giày da của Triệu Dập. Quý Hựu Đồng khiếp sợ đi vào trong, toàn bộ phòng đều ngập mùi thuốc lẫn mùi hôi, áo sơmi đồ tây của Triệu Dập đều bị vứt đầy đất lẫn trên giường, sofa lẫn bàn ăn đều đã biến mất không thấy đâu, sách trên giá thì rơi khắp mọi nơi.

Triệu Dập sốt ruột nhặt một quyển sách từ trong số đó ra, lật đến trang 112, tờ giấy bên trong vẫn còn khiến anh thở phào: “Chúng ta ra ngoài ở.”

“Quý Huy, ăn cơm.” Kim Hương thấy cửa không khoá thì đẩy mạnh đi vào, “Phải gọi mày mấy lần nữa đây, ăn cơm…”

Kim Hương ngơ ngác nhìn Quý Hựu Đồng, đây là con gái bà sao? Khó trách vì sao bảo vệ nhìn lại không nhận ra con bé, đến cả bà nhìn cũng suýt không nhận ra được.

“Mẹ, chuyện này là sao?” Quý Hựu Đồng kiềm nén cơn giận, “Mẹ có biết mình đang đột nhập nhà dân không?” Nếu cô nhìn không lầm, bộ đồ Kim Hương đang mặc trên người là đồ của cô.

Kim Hương lấy lại tinh thần, hừ lạnh đáp: “Mày nói mẹ đột nhập nhà dân, tao còn muốn kiện mày không hiếu kính cha mẹ đây! Mày xem mày ở ngoài ăn ngon uống đã, có suy nghĩ đến gia đình của mình không?”

Lúc này Quý Huy cũng từ ngoài về, trên người mặc bộ đồ Tây chất lượng rất tốt của Triệu Dập, người Quý Huy không cao, mặc trên người thì thùng thình. Phía sau gã còn có hai người đàn ông, hai người kia thấy không khí có gì đó kì lạ, nhỏ giọng nói: “Đồ anh muốn bán là cái nào, để chúng tôi dọn đi trước.”

Quý Huy nhìn đôi mắt lạnh như băng của Triệu Dập thì lúng túng, liền nói: “Không bán không bán.”

“Tiền anh cũng đã lấy rồi mà nói không bán?”

Quý Hựu Đồng cảm thấy khó tin, “Anh còn dám bán đồ của người ta?”

Quý Huy ngượng ngùng đáp, “Nếu người ta không nói anh cũng không biết đồ nhà anh ta có thể bán được nhiều tiền như vậy.”

“Chúng ta đi.” Triệu Dập kéo Quý Hựu Đồng rời đi, anh lại càng cảm thấy đau lòng hơn, không ngờ Đồng Đồng của anh lại lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, có lẽ đã chịu khổ rất nhiều đúng không?

Thấy bọn họ định đi, Kim Hương ngồi bệt xuống đất, “Mạng của tôi cũng khổ quá mà, con gái có tiền không nuôi tôi, lại còn bị nhà họ Trương ép trả nợ, tôi sống không nổi nữa…”

Quý Huy cũng trở nên lo lắng, “Em gái, sao em lại thất đức như vậy?”

Này… Đúng là ăn cướp mà! Quý Hựu Đồng không khách khí nói: “Triệu Dập, anh báo cảnh sát đi.”

“Mày không có lương tâm sao…” Kim Hương lập tức khóc nháo, “Tao khổ sở nuôi mày lớn như vậy mày còn đòi để cảnh sát đến bắt mẹ, mày có lương tâm không, còn biết ai là mẹ mày không?”

Quý Huy mắng: “Em gái, chúng ta đã thiếu tiền nhà họ Trương rồi thì thôi, một chỗ để ngồi trong nhà cũng không có, em muốn ép chết mọi người sao?”

Quý Hựu Đồng chăm chọc gã, “Nếu anh đừng đi đánh bài nữa thì nhà chúng ta sẽ thiếu tiền sao?”

Kim Hương tận dụng mọi thứ, “Mày có tiền tại sao không trả nợ cho anh trai mày?”

“Được, ” Triệu Dập cắt ngang bọn họ, lấy tiền mặt trong bóp da ra, “Nhiêu đây đủ chứ?”

“Đủ… Đủ…”

Hai mắt Quý Huy sáng lên, đưa tay nhận lấy, Triệu Dập lại nhấc tay, “Hiện tại tôi có thể đưa Đồng Đồng đi chưa?”

“Có thể có thể.” Trong mắt Quý Huy chỉ có tiền trong tay gã.

Kim Hương vốn định nói không được, lập tức nghĩ rằng bọn họ chiếm nhà ở, chạy trời không khỏi nắng, bà đã kéo được cái bím tóc này của Quý Hựu Đồng rồi.



“Em không cần giải thích với anh.” Trước khi Quý Hựu Đồng mở miệng Triệu Dập đã cắt ngang cô, rồi lại mở điện thoại gọi cho Lô Thiên Bình, “Lập tức tới Hoa Uyển, quan sát xong thì báo cáo với tôi.”

“Cậu… Cậu ta cũng hào phóng thật.” Quý Huy cầm tiền đưa cho Kim Hương nhìn, “Một lần đã đưa nhiều như vậy, mẹ nói xem rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền?”

Kim Hương từ từ đứng lên, vui vẻ cầm lấy số tiền đó, “Chút này chắc chắn chỉ là món tiền nhỏ, lúc này chúng ta có thể vơ vét một phen rồi.”

Sau khi dọn đến nhà Triệu Dập ở, Quý Hựu Đồng xin nghỉ hai ngày với công ty, sau đó giải thích tỉ mỉ với chủ thuê nhà tỏ vẻ mình nhất định sẽ bồi thường, nên lấy lại phòng ở trước, cho là cô vi phạm hợp đồng không cần trả lại tiền đặt cọc. Dù rằng chủ thuê nhà có tức giận thì cũng là người hiểu chuyện, nguyên nhân sai chủ yếu không phải tại cô, để cho bà mẹ rời khỏi phòng đó lẫn thanh toán tổn thất, cuối cùng lấy lại nhà.

Kim Hương thấy một người phụ nữ xa lạ đến đòi nhà, vốn không tính để cho bà ta đi vào nhưng thấy phía sau còn có hai cảnh sát, lại lấy giấy chứng nhận hộ khẩu bất động sản ra, Kim Hương đành phải nén giận ra ngoài. Không ngờ phòng này không phải do Quý Hựu Đồng mua được, không biết nhà Triệu Dập có phải nhà thuê không, nếu không bọn họ sẽ rất mệt.

Sau khi Lô Thiên Bình đến xem nhà xong thì cả người đều thấy không khoẻ, lắp bắp nói: “Hai người đều không ở nhà cho nên em… Em…”

“Cậu liền được nhàn rỗi?”

Lô Thiên Bình ủy khuất đáp: “Lúc ngài không có ở nhà, em tính đến nhà ngài thì nhất định cũng sẽ mắng ai đó, nên không có qua xem, không ngờ rằng…”

Quý Hựu Đồng nói: “Đừng trách cậu ấy, Triệu Dập, cái nhà bên kia nếu không thì anh cứ bán đi đi.”

Triệu Dập giữ chặt tay cô, “Vậy còn người nhà của em?”

“Anh càng làm như vậy thì bọn họ sẽ càng tham lam hơn.” Lòng tham của bọn họ vĩnh viễn đều là không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.