Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 4 - Chương 65



Edit: Thanh Uyên

Nhớ lúc trước Cố Thanh Khê bảo nàng lớn lên trông giống rắn, mắt phượng dài nhỏ, mặt dài xương gò má lại cao đúng thật là có hơi giống rắn.

“Ngươi tới đây làm gì?” Quý Hựu Linh thấy Thi Đình tới thì tức giận, chuyện lúc trước vốn là Thi Đình sai trước nhưng dì hai lại giúp thân không giúp lý, nếu không có đại phu nhân cho nàng dời sân khác thì không biết còn quậy với Thi Đình tới khi nào.

Thi Đình trợn mắt, “Mẫu thân gọi Thanh Liên đi qua, ngươi cho rằng ta muốn qua đây sao? Ta còn sợ lỗ tai bị chai đây.”

Cố Thanh Liên bất đắc dĩ đáp: “Đình Đình, bớt tranh cãi đi, nương gọi ta có chuyện gì?”

Thi Đình lại trợn to mắt lần nữa, “Sinh thần của phụ thân ta, ta nhớ là ta có nói rõ với chàng lúc trước rồi mà.”

Quý Hựu Linh nắm tay áo Cố Thanh Liên, “Thanh Liên…”

Cố Thanh Liên nhìn mặt Quý Hựu Linh lại mềm lòng, đặt biệt là đôi mắt đẫm lệ to tròn của nàng. Hắn an ủi: “Làm xong việc ta lập tức quay lại.” Nói xong lập tức rời đi với Thi Đình.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi nhanh đi.” Cố Thanh Khê trốn phía sau Quý Hựu Đồng, nép người không dám nhìn Thi Đình, “Nơi này đáng sợ quá.”

“Được, chúng ta về thôi.” Quý Hựu Đồng cầm tay Cố Thanh Khê rời đi, mới xoay người đi được hai bước lại quay đầu liếc mắt nhìn Quý Hựu Linh một cái.

Ánh mắt này là có ý gì? Giống như thương hại cho mình vậy. Quý Hựu Linh gọi cô lại, “Đại tỷ, xin dừng bước.”

Quý Hựu Đồng mỉm cười “Muội muội có chuyện gì?”

“Ta nhớ lúc chúng ta cùng được gả đến nhà họ Cố, nương ta đã từng nói rõ với tỷ cần phải chăm sóc ta thật tốt.”

“Đúng là đã từng nói như vậy.” Quý Hựu Đồng không phủ nhận.

Quý Hựu Linh đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Dáng vẻ của Thi Đình thế nào tỷ cũng đã thấy rồi, nhị phu nhân và ả cùng là họ hàng xa chắc chắn sẽ không giúp ta, lần này là đại thọ của phụ thân Thi Đình, Thanh Liên định cùng nàng trở về…”

“Hẳn là ta nên khuyên muội không nên đi theo nhỉ?”

“Tại sao?” Quý Hựu Linh nhíu mày, “Nếu ta không đi thì sẽ để Thi Đình thực hiện được mục đích, lại mang thanh danh không tốt.”

Quý Hựu Đồng đáp: “Nếu muội cũng đã muốn đi như vậy thì không cần nói với ta.”

Quý Hựu Linh cắn đôi môi đỏ mọng, “Vậy tại sao tỷ tỷ lại muốn ta không đi?”

” Thi Đình vốn không thích muội, đến địa bàn của nàng rồi muội cảm thấy nàng sẽ đối phó với muội như thế nào?”

Lòng Quý Hựu Linh kinh ngạc rất nhiều, đúng vậy, lỡ như xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở phủ nhà họ Thi thì đến cả một nhân chứng còn không có. Mặt nàng trắng bệch, “Ta nên tìm cách để không đi thì mới tốt.” Nhưng rồi, nàng âm thầm quan sát người tỷ tỷ thường ngày bị ruồng bỏ, ngày thường thấy nàng im hơi lặng tiếng không ngờ tâm tư lại tinh tế, về sau liệu mình có cần phải đề phòng một chút không?

“Tỷ tỷ, ta muốn đi tiểu…” Cố Thanh Khê khép hai chân bất an xoay vòng vòng tại chỗ, Quý Hựu Đồng tính nói với nàng tìm dì ba giúp đỡ, chỉ cần dì ba đến đây giả bộ nói Quý lão thái sinh bệnh muốn nàng về thăm là được. Tính toán của cô là vậy, đúng lúc có thể trở về cùng. Nhưng Cố Thanh Khê không nín được nữa, vẻ mặt như được giải thoát, “Tỷ tỷ, nước tiểu của ta…”

“…”

Bởi vì chuyện Cố Thanh Khê tè ra quần, Tiền Kim Nhã trách mắng cô một trận, cứ mãi dặn dò không thể để chuyện này xảy ra nữa. Nhưng hai ngày liên tục Cố Thanh Khê đều đái dầm. Bà vú nói là do ban ngày y chơi quá nhiều, dặn Quý Hựu Đồng đừng dẫn y ra ngoài chơi nữa.

Cố Thanh Khê cũng có thể tự chơi trong sân, nhưng càng lúc y càng bám lấy người ta luôn thích làm nũng với cô, Quý Hựu Đồng biết là y đã quá ỷ lại vào cô rồi.

Vài ngày không ra khỏi cửa, nghe bọn nha đầu nói bên ngoài lại xảy ra chuyện, đại đọ của phụ thân Thi Đình vốn mọi người trong nhà cũng phải đi, đặc biệt là gia đình nhỏ của Cố Thanh Liên, nhưng hôm qua Quý Hựu Linh bảo trong người có bệnh sống chết thế nào cũng không chịu đi. Cố Thanh Liên đã gọi vài thầy thuốc tới nhưng đều kết luận là không có bệnh. Đương nhiên Thi Đình sẽ không bỏ qua cơ hội để châm chọc khiêu khích nàng rồi, Quý Hựu Linh nghe khó chịu lại cải nhau với Thi Đình một trận.

Cố Thanh Liên khuyên can, nhiều ít cũng đứng về phía Quý Hựu Linh, Thi Đình cảm thấy uất ức khóc lớn nói Cố Thanh Liên không công bằng, buổi sáng hôm nay đã thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Ngay mới vừa rồi, Tiền Kim Nhã đã tự mình đi mắng Quý Hựu Linh một trận, bảo Cố Thanh Liên lập tức đưa nàng đến nhà họ Thi giải thích, cũng phải ở lại hai ngày chúc thọ cho người ta.

Quý Hựu Đồng uống miếng nước, xem ra lúc này Quý Hựu Linh dữ nhiều lành ít. Chuyện Quý Hựu Linh và Thi Đình cải nhau mọi người đều biết, mỗi lần như vậy Cố Thanh Liên đều đứng về phía Quý Hựu Linh, Thi Đình sớm không đi trễ không đi cứ phải hôm nay mới đi, tỏ rõ Quý Hựu Linh không đi thì không được.

Chờ sau khi Cố Thanh Khê ngủ, Quý Hựu Đồng mới một mình ra ngoài tản bộ, ở nhà họ Cố hơn một tháng, đừng nói là nhà họ Quý đến cả cửa cô cũng không có bước qua.

Nương theo ánh sáng, xa xa lại nhìn thấy Cố Thanh Dung cầm bình rượu trong tay, thoáng lắc lư đi tới đây. Quý Hựu Đồng không muốn đụng phải hắn nên xoay người đi về.

“Đại tẩu, sao lại không muốn gặp ta đến như vậy?”

Quý Hựu Đồng không quay lại, “Ngươi uống say, nên về nghỉ ngơi sớm một chút.” Không phải không muốn gặp hắn, chỉ là không muốn trả lời hắn. Cô nghiêng đầu ngẫm lại, hình như hai người cũng không có gì khác nhau.

Cố Thanh Dung lắc lư đi tới trước mặt cô, “Ta không có tới lầu Khánh Hoa, chỉ là tâm trạng không tốt nên uống rượu mà thôi.”

Quý Hựu Đồng không lên tiếng trả lời, tìm kiếm vài a hoàn hạ nhân chung quanh để đưa hắn về.

“Tẩu nói xem vì sao lại phải gả cho ca ca ta?”

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà cô không muốn trả lời! Bảo cô phải nói thế nào? Yêu phải Cố Thanh Khê sao? Giả quá. Vì tiền nhà họ Cố? Cô không có hứng thú. Cũng không thể nói ra hết sự thật cô muốn huỷ hoại nhà họ Quý đúng không? Cô thầm đáp: “Tam đệ, ta phải đi chăm sóc Cố Thanh Khê, ngươi mau quay…”

“Trễ vậy rồi các ngươi không ngủ ở đây làm gì?”

Không biết sao Cố Lượng cũng ra ngoài, Quý Hựu Đồng cúi đầu vội vã rời đi. Cố Lượng là đệ đệ Cố Mẫn, năm nay đã qua bốn mươi vẫn chưa lấy vợ, ăn không uống không ở nhà họ Cố. Người này còn thích đánh bạc giống Chu Bình, đúng là khối u ác tính của nhà họ Cố. Quý Hựu Đồng không nói chuyện với ông ta câu nào, có nhiều lúc cô chơi với Cố Thanh Khê ở trong sân, quay đầu thì thấy khuôn mặt của Cố Lượng.

Chân tay nhẹ nhàng quay về phòng, không biết từ lúc nào mà Cố Thanh Khê đã ngồi dậy đang nhìn con rối gỗ kia. Y ngẩng đầu nhìn mắt Quý Hựu Đồng rồi lại quan sát rối gỗ, qua lại mấy lần xong mới nói: “Tỷ tỷ, nói với tỷ giống nhau này.”

Quý Hựu Đồng cầm lấy nhìn xem, rối gỗ còn chưa được điêu khắc thành hình, không tìm ra được chỗ nào giống mình cả. Cô nói: “Giống chỗ nào?”

Cố Thanh Khê vò đầu đáp: “Nhưng mà giống tỷ tỷ.”

Có thể là Quý Hựu Đồng chơi với y cả ngày rồi, thấy nhiều nên thành ra là nhìn rối gỗ lại như nhìn thấy cô. Quý Hựu Đồng cất kỹ rối gỗ, để y nằm xuống rồi mới nói: “Ngủ đi.”

“Tỷ tỷ, ta có thể thơm tỷ được không?”

“Không thể.”

“Tại sao?” Cố Thanh Khê vén chăn lên ngồi dậy, nhìn vào khoảng trời tối nói, “Trước kia lúc mà tiểu tỷ tỷ còn chưa tới, nhị đệ luôn thơm Thi Đình tỷ, tiểu tỷ tỷ đến rồi thì đệ ấy lại thơm tiểu tỷ tỷ. Tại sao ta không thể thơm tỷ?”

Quý Hựu Đồng kéo y về đi ngủ, “Chờ tới lúc Thanh Khê không còn tè dầm nữa thì được.”

“Tối hôm qua không có tè dầm.”

“Phải kiên trì một tháng mới được.”

Sáng sớm bà vú tới đây nói cho cô biết có Cố Thanh Dung đến, Quý Hựu Đồng ra ngoài thấy hắn đang ngồi ở đại sảnh ăn mứt hoa của Cố Thanh Khê. Cô nói: “Đó là của Thanh Khê.”

“Vừa mới uống thuốc, miệng đắng nên mới ăn mấy miếng để ngọt miệng.”

Cũng không biết vì sao mà nghe thấy hắn nói uống thuốc, Quý Hựu Đồng thốt ra hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”

Cố Thanh Dung thấy vẻ mặt cô ngẩng ra, cười ha ha nói: “Lừa ngươi thôi.”

“Tìm ta có gì sao?” Quý Hựu Đồng nghiêng người không hẳn là nhìn hắn, cũng không biết vì sao lúc mình nghe hắn nói uống thuốc thì trong lòng có chút lo lắng.

“Tối hôm qua ta uống rượu, có gì không phải ta muốn giải thích với ngươi.”

“Sao tam đệ lại tới đây?” Cố Thanh Khê ngáp đi ra, thấy Quý Hựu Đồng thì ánh mắt sáng lên, cười hì hì chạy tới cầm lấy tay cô hô, “Tỷ tỷ, tối hôm qua ta không có tè dầm.”

Tiểu hài tử làm chuyện tốt thì thích được khen ngợi, cho nên Quý Hựu Đồng nói: “Thanh Khê đúng là giỏi thật.”

Cố Thanh Khê tựa vào vai Quý Hựu Đồng, đếm trên đầu ngón tay, “Bà vú nói trừ hôm nay thì còn hai mươi chín ngày nữa.”

Quý Hựu Đồng đổ thật nhiều mồ hôi hột, chuyện như này không cần phải nói với bà vú đâu.

“Không đái dầm thì có liên quan gì tới hai mươi chín ngày sao?” Cố Thanh Dung hỏi.

“Không liên quan.”

“Tỷ tỷ nói không đái dầm một tháng thì có thể hôn nàng.”

Quý Hựu Đồng: “…”

Cố Thanh Dung cười cười, ngoắc Cố Thanh Khê lại nói: “Đại ca, hôm qua ta ra ngoài của cho huynh rất nhiều thứ, muốn mau chân tới xem không?”

Đương nhiên Cố Thanh Khê muốn đi, nhưng nhớ đến chuyện lúc trước bị đánh, y lại vuốt mông: “Không đi tới chỗ tam đệ.”

“Thật sự là có đồ tốt, còn có điểm tâm huynh thích nhất, hiện tại chúng ta chỉ ăn thôi không đánh nhau được không?”

Nghe thấy là không đánh y nữa, lại suy nghĩ tới đồ ăn, nước miếng của Cố Thanh Khê đã chảy hết cả xuống, vội vàng chạy ra ngoài về phía sân nhà Cố Thanh Dung. Quý Hựu Đồng thở phào, cuối cùng hôm nay cũng có thể nghỉ ngơi rồi, chăm trẻ em đúng là mệt.



Nhìn căn phòng trống rỗng, Cố Thanh Khê quẹt miệng hỏi: “Đồ ăn ngon ở đâu?”

“Sẽ tới ngay đây, ta hỏi huynh một chút chuyện nếu huynh trả lời xong là có thể ăn đồ ăn ngon nhất.”

Đồ ăn ngon nhất? Vậy nhất định là ăn cực kì ngon. Cố Thanh Khê bẹp hai cái miệng, gật đầu nói: “Đệ hỏi đi.”

Cố Thanh Dung híp mắt, “Đại tẩu đối xử với huynh thế nào?”

“Tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt.” Cố Thanh Khê ôm mặt cười hì hì, “Nàng cho ta ăn ngon, chơi với ta, còn không chê ta tè dầm nữa.”

“Vậy… Nàng có nói chuyện của đệ với huynh không?”

Cố Thanh Khê sửng sốt, “Tại sao lại phải nói tới tam đệ?”

Chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, Cố Thanh Dung thở dài, chẳng ngờ lại nghe thấy câu tiếp theo của Cố Thanh Khê: “Tam đệ, đệ muốn giành tỷ tỷ sao?”

Lần đầu tiên, Cố Thanh Dung nhìn thấy vẻ mặt giận của của đại ca ngốc, chỉ thấy y nắm chặt tay đáp: “Ta chỉ biết tỷ tỷ trộm rối gỗ bảo bối của đệ, là đệ đưa cho tỷ tỷ đúng không?” Nói xong, Cố Thanh Khê xoay người chạy trở về, ngoài miệng còn lảm nhảm, “Ta phải vứt khúc gỗ đi!”

“Rối gỗ gì?” Cố Thanh Dung cả kinh nói, chẳng lẽ là… Rối gỗ hắn tự điêu khắc cho mình bị Cố Thanh Khê lấy chơi ném mất cũng ở chỗ Quý Hựu Đồng?

Hắn muốn kiểm chứng một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.