Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 4 - Chương 67



Edit: Thanh Uyên

Chuyện về nhà họ Quý, có thể nói Quý Hựu Đồng thật sự nghĩ nát óc, trừ Cố Thanh Khê phát hiện cô rầu rĩ không vui, những người trong nhà họ Cố đều lười để ý tới cô, sự chú ý của họ đặt trên Thi Đình nhiều hơn.

Từ hôm qua sau khi Thi Đình trở về, trong nhà có người vui có người buồn, thì ra nguyên nhân lúc trước cơ thể thấy khó chịu là do có thai, lại còn tức giận nên ảnh hưởng tới thai khí, nên nhà họ Thi mới giữ lại ở thêm mấy ngày ở nhà nữa.

Chuyện Thi Đình mang thai, dì hai thực sự rất vui mừng, chỉ cần Thanh Liên cho Cố Mẫn ôm cháu trai trước thì cơ hội thừa kế gia nghiệp của bọn họ vẫn rất lớn. Sợ Cố Thanh Liên cứ chạy tới viện của Quý Hựu Linh nên dì hai cho người theo dõi cả hắn.

Sắp tới giữa trưa, quản gia tới đây nói có người đến tìm Quý Hựu Đồng.

Trừ nhà họ Quý ra thì sẽ không có ai tới tìm cô hết, cô vội vàng để quản gia đưa người tới chỗ mình. Vốn còn tưởng là Phí Vân Vân ai ngờ người tới lại là Quý Hựu Tuệ. Nghĩ tới tính cách Phí Vân Vân dù có xảy ra chuyện gì không tốt cũng sẽ không tìm tới gây phiền toái cho cô.

“Đại tỷ.” Đôi mắt Quý Hựu Tuệ ửng hồng, nức nở nói, “Tỷ thật sự sẽ giúp ta?”

Quý Hựu Đồng có thể đoán được ít nhiều, hỏi: “Sao vậy?”

Quý Hựu Tuệ liếc mắt nhìn Cố Thanh Khê ngồi bên cạnh đang mở to mắt nhìn bọn họ, cảm thấy khó có thể mở lời, chỉ cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Tỷ ở nhà họ Cố sống thế nào?”

“Rất tốt, muội tới đây một mình sao?” Quý Hựu Đồng cố ý nói, “Muội ở nhà họ Quý một mình chắc cũng buồn, để ta gọi tam muội tới, bình thường quan hệ giữa hai người tốt hơn, đúng lúc có thể ôn chuyện được.”

“Đừng,” Quý Hựu Tuệ ngăn cô lại, nghĩ lại Cố Thanh Khê chẳng qua cũng chỉ là một tên ngốc, nàng cần gì phải sợ? Khẽ cắn môi, nàng kể ra mục đích của mình, “Bà nội muốn gả ta cho ông chủ cửa hàng đồ cổ, ông ta… Tỷ có biết ông ta già cỡ nào không? Chắc cũng phải bằng tuổi của phụ thân, hơn nữa, ông ta đã có ba người vợ rồi, nếu ta thật sự gả qua đó… Bà nội nói gì mẫu thân không dám làm trái, huống chi bà ấy chỉ lo cho đệ đệ, vốn không quan tâm ta.”

Trong trí nhớ của ký chủ, mới đầu đúng thật là Quý Hựu Tuệ có làm ầm ĩ nhưng Quý lão thái không từ chối được sự hấp dẫn của tiền tài, vẫn cứ gả Quý Hựu Tuệ đi, không quan tâm tới nàng có khóc quấy cỡ nào. Lúc ấy nàng không gả cho Cố Thanh Khê, không biết Quý lão thái hối hận cỡ nào. Nhưng hiện tại Quý Hựu Đồng đã gả tới nhà họ Cố, hẳn là Quý lão thái sẽ không ép nữa mới đúng.

“Muội muội, muội còn trẻ, nếu muội vì gia sản của họ mà đồng ý, sợ rằng sau khi muội qua đó…” Quý Hựu Đồng không nói thêm gì nữa.

“Ta hiểu,” Nước mắt Quý Hựu Tuệ đã rơi thành hàng, “Lỡ như con trai ta bị người hại chết… Dù cho ta có sinh hài tử cho ông ta, sống thêm hai ba mươi năm ông ta cũng sẽ chết vì già, hài tử của ta mới lớn, nếu các vợ lớn khác muốn đuổi ta đi thì ta và hài tử phải sống thế nào?”

Quý Hựu Đồng suy nghĩ một lát, hỏi: “Nhà họ Thường có thể tới cầu hôn không?”

“Có thì có nhưng bà nội không chịu gặp…” Nói đến đây, mặt Quý Hựu Tuệ hơi ửng đỏ.

Người chưa từng sống những ngày tháng đối nhân xử thế, khó trách sẽ có cái nhìn rất khác về tình cảm. Rõ ràng trong lòng thật sự có tình cảm với Thường Xuân Hành, nhưng sau khi gả cho ông chủ tiệm đồ cổ, sống cuộc sống vô ưu còn được tiêu tiền như nước, còn không nhanh vứt Thường Xuân Hành ra sau đầu?

“Bà nội có điều kiện gì không?”

Quý Hựu Tuệ cả giận nói: “Có nhưng điều kiện của nội rất khắc nghiệt, mặc dù nhà họ Thường nghèo khó nhưng cũng là gia đình có học, đặc biệt là Xuân Hành, có tay viết chữ rất đẹp, còn biết vẽ tranh nữa. Bà nội nói đó đều là những thứ vô dụng, nhất định bọn họ phải có ba trăm đồng bạc mới đồng ý.”

“Ba trăm?” Quý lão thái đúng là có công phu sư tử gầm, Quý Hựu Đồng an ủi nàng nói, “Để ta nghĩ cách giúp muội.”

“Thật ư?” Quý Hựu Tuệ kiềm chế niềm kích động to lớn trong lòng, mới đầu còn tưởng rằng Quý Hựu Đồng vì mục đích gì đó nên mới giúp mình, không ngờ là thật lòng muốn giúp nàng, đúng là nàng lòng dạ hẹp hòi quá. Nhớ tới đủ thứ chuyện mà mình từng làm, nàng cúi đầu hỏi, “Tỷ, tỷ không trách muội lúc trước đối xử với tỷ và dì Vân không tốt sao?”

Lạ, thế mà kì lạ, cô có thể cảm nhận được sự hận thù trong lòng ký chủ, không cam lòng khi gả cho Chu Bình, nỗi đau dành cho Phí Vân Vân. Hỏi một đằng, Quý Hựu Đồng trả lời một nẻo, “Chuyện này cứ để ta giải quyết giúp muội, muội tới thăm tam muội một chuyến đi.”

Quý Hựu Tuệ vừa đi, Quý Hựu Đồng lấy đồ cưới lúc trước Quý lão thái đưa cho ra, đều là trang sức quần áo, tiền đổi được cũng chẳng có bao nhiêu, để cô thấy rầu rĩ là cô không thấy Cố Thanh Khê đâu, đành phải ra ngoài tìm trước.

Trước cửa có một người mặc quần áo màu xanh đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn đồ vật, Quý Hựu Đồng kéo y lên rồi tức giận nói: “Đã nói mấy lần rồi? Không được quỳ trên mặt đất, dơ quần áo thì ma ma lại phải giặt.”

“Tỷ tỷ, tỷ dữ quá…” Cố Thanh Khê bĩu môi, hai giọt nước mắt lại rơi xuống.

“Đừng khóc đừng khóc.” Quý Hựu Đồng lau nước mắt cho y, “Là tỷ tỷ không tốt.”

Cố Thanh Khê hít hít cái mũi, “Tâm tình tỷ tỷ không tốt cũng không khóc, ta cũng không khóc.”

.;

Đúng vậy, đúng vậy tâm tình cô không tốt, không có lúc nào là không muốn đi ra khỏi nhà họ Cố. Cô đáp: “Thanh Khê, ngươi có tiền chứ?” Hỏi xong, phát hiện Cố Thanh Dung ở xa xa đang nhìn mình chằm chằm, vội sửa miệng, “Chúng ta vào trong trước đi.”

Cố Thanh Khê vui mừng đáp: “Tỷ tỷ, tâm trạng tỷ không vui là vì tiền sao? Ta có thể đi xin nương, nàng sẽ cho ta rất rất nhiều tiền.” Thì ra tỷ tỷ không vui là bởi vì không có tiền, y có thể xin mẫu thân cho tỷ tỷ tiền, chắc tỷ tỷ sẽ vui vẻ đúng không?

“Thanh Khê, chúng ta vào trước…”

“Ngươi cần bao nhiêu tiền?” Cố Thanh Dung đã đi tới phía sau họ.

Quý Hựu Đồng liếc hắn một cái, ba trăm đồng bạc cô không thể có được, Tiền Kim Nhã càng không thể cho cô nhiều tiền như vậy, nếu nói không đúng còn sẽ bị nghi ngờ mục đích của mình. Nếu Cố Thanh Dung đã hỏi, cô cũng không khách khí đáp: “Ba trăm đồng bạc.”

“Báo tên của ta tới ngân quỹ lấy.”

“Ngươi còn chưa hỏi gì hết?” Ba trăm đồng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ, vậy mà Cố Thanh Dung còn không hỏi mục đích của cô, thậm chí còn yên tâm cho cô tự tới ngân quỹ lấy?

Cố Thanh Dung khoanh hai tay, lời nói bâng quơ, “Ngươi không cần nói, coi như ta chưa nói câu vừa rồi.”

Quý Hựu Đồng đáp: “Ta không thể trả lại cho ngươi được.”

“Ta chưa nói là muốn ngươi trả.” Giấc mơ càng lúc càng rõ ràng kia, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, chính là nữ nhân trước mặt đây. Tại sao nàng lại xuất hiện? Nàng sẽ làm gì? Cố Thanh Dung không biết, cho nên, hắn muốn xem rốt cuộc nữ nhân này có mục đích gì.

Quý Hựu Đồng ngơ ngẩn, đến cả Cố Thanh Khê dùng sức lắc cánh tay cô cũng không có phản ứng, dường như có cảm giác…

Đối với việc Quý Hựu Tuệ đến, Quý Hựu Linh cũng thấy giật mình, dù nàng có một bụng nước đắng cũng không thể tuỳ ý kể ra, chỉ có thể giả bộ như mình sống rất tốt, nói chuyện với nhị tỷ vài đâu, thuận đường nói mình nhớ nhà nhiều, nhớ phụ mẫu người thân, nói rồi lại than thở khóc lóc.

Nếu là một nam nhân nhìn thấy Quý Hựu Linh khóc đến như vậy thì yêu cầu gì của nàng cũng có thể đồng ý. Nhưng Quý Hựu Tuệ chỉ hừ lạnh trong lòng, không khác gì mẹ nó cả, chỉ biết giả vờ đáng thương để người ta đồng cảm. Nhưng Quý Hựu Đồng nói sẽ giúp mình, để Quý Hựu Đồng về nhà với mình sẽ sinh ra ít nhiều khả nghi, nàng giữ Quý Hựu Linh: “Nếu tam muội nhớ nhà, không bằng theo tỷ về?”

Quý Hựu Linh mừng rỡ, mục đích lần này nàng muốn về nhà là nàng muốn thương lượng kế sách với mẫu thân. Đã một khoảng thời gian rồi Cố Thanh Liên không tới chỗ nàng, dù giọng hát của nàng có dễ nghe đi chăng nữa cũng không tới được tai hắn. Nàng lau nước mắt nói: “Nhưng mà… Muội nên về thế nào đây?”

“Không bằng, để ta nói bà nội bệnh năng, cần cả ba tỷ muội cùng về nhà thăm được không?”

“Cũng được đó.”



Như mong muốn được về nhà họ Quý, Quý Hựu Đồng giao một cái rương nhỏ cho Quý Hựu Tuệ, nói rằng: “Giúp muội mấy lần đều là nể tình cảm tỷ muội của chúng ta, muội cũng phải giúp ta.”

Quý Hựu Tuệ kích động nhận lấy cái rương, “Tỷ nói đi.”

“Nếu ta nhớ không lầm thì gần nhà họ Thường có một người bán đồ ăn tên là Chu Bình. Muội tìm gã bảo đến nhà họ Cố, đồ ăn ở đó ta ăn không quen lắm, bình thường đồ ăn đều được ma ma lấy từ phòng bếp, cứ bảo Chu Bình tới chỗ ta đưa đồ ăn đi.”

Chỉ đơn giản như vậy sao? Quý Hựu Tuệ mừng như điên nhưng vẫn cứ cảm thấy có chỗ gì đó hơi kì lạ, mà lại không nói ra được. Nếu ba trăm đồng đã ở trong tay nàng, Quý Hựu Đồng còn có thể về được sao?

Quý Hựu Đồng chỉ đi thăm Phí Vân Vân, mọi việc cực khổ đã không cần bà làm nữa, bình thường chỉ cần giúp đỡ một chút là được. Phí Vân Vân thấy nữ nhi trở về thì khóc rất khổ sở, nói rằng cô chịu khổ nhiều rồi. Quý Hựu Đồng ngồi im không nói chuyện, trong mắt Phí Vân Vân, gả cho kẻ ngốc là khổ, nhưng theo cô thấy thì là may mắn.

“Được rồi, đừng khóc nữa, nói với nương xem đã xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi nữ nhi trở về thì khóc không ngừng, hỏi gì cũng không nói, hai mắt sưng lên vì khóc. Dì ba đau lòng hỏi, “Rốt cuộc là phải chịu khổ sở thế nào đây?”

Quý Hựu Linh dần dần ngừng khóc, nghẹn ngào kể lại chuyện từ sau khi mình gả vào nhà họ Cố, đặc biệt là chuyện Cố Mẫn tính giao gia nghiệp sớm cho các nhi tử, rồi đúng lúc Thi Đình lại mang thai, mọi người từ trên xuống dưới đều vây quanh ả, đến cả Cố Thanh Liên cũng không đến thăm nàng. Nàng nổi giận nói: “Chi bằng lúc trước ta gả cho tên ngốc kia cũng không cần chịu sự bắt nạt như vậy.”

“Nói cái gì đó?” Dì ba đau lòng cho nữ nhi, nhưng nghĩ đến gia nghiệp nhà họ Cố, bà đóng cửa sổ thật kỹ trước rồi mới kéo nữ nhi tới bên cạnh nói: “Nương cũng chỉ có một nữ nhi là con, Quý An Thuận chắc chắn sẽ kế thừa nhà họ Quý, ngày sau này nương sẽ không được sống tốt, nếu con không biết nắm chắc, hai mẹ con chúng ta đều phải ăn không khí.”

Quý Hựu Linh đương nhiên biết đạo lý này, nhưng mà… Nàng đáp: “Hiện tại dù con muốn mang thai cũng không thể nhanh như vậy được, mới gả tới nhà họ Cố chưa được bao lâu.”

Dì ba cầm tay nàng đáp: “Đợi tới khi con có hài tử thì chưa chắc mẫu thân Thanh Liên sẽ đối xử tốt với con như với Thi Đình, cho nên, con phải dựa vào chính mình.”

Quý Hựu Linh không hiểu, “Con phải làm thế nào?”

“Đừng để nàng sinh hài tử, vị trí trưởng tử con nên biết nó có ý nghĩa thế nào.”

“Nương muốn con…” Quý Hựu Linh kinh hãi vội che miệng.

“Có một số việc, nên làm thì phải làm, chẳng phải đại tỷ con cũng ở nhà họ Cố sao?”

“Có liên quan gì tới nàng?”

Mặt mày dì ba trầm ngâm, “Vu oan giá hoạ.”

Ở nhà họ Quý hai ngày, Quý Hựu Đồng phát hiện sau khi Quý lão thái bỏ ra hai phần đồ cưới thì nhà họ Quý bấp bênh đi nhiều, cũng may còn có sính lễ của các nàng, nếu không thì không biết cái nhà này làm sao sống tiếp. Có vẻ như dì hai cũng nhìn ra được chút manh mối nên trên bàn cơm luôn cố gắng nhấn mạnh chuyện tài sản, Quý lão thái thì giả vờ câm điếc.

Ngày thứ ba có người đến truyền lời nói Cố Thanh Khê khóc nháo muốn gặp cô, Quý Hựu Đồng đành phải thu dọn đồ đạc về nhà họ Cố trước.

Quý Hựu Linh ở lại thêm vài ngày mới trở về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại chủ động đi chào hỏi Thi Đình, còn dặn dò Cố Thanh Liên chăm sóc nhiều cho Thi Đình. Đối với sự thay đổi của nàng, dì hai hừ lạnh: “Xem ra vẫn còn giáo dưỡng.”

Lời này còn nói ngày trước mặt Quý Hựu Linh, dù nàng có tức giận nhưng nghĩ tới những gì mẫu thân nói, nhất định phải lấy được niềm tin chỗ mọi người trước mới có thể ra tay được. Nàng cười cười nói: “Trước đây là do Hựu Linh không hiểu chuyện, mong mẫu thân và tỷ tỷ thứ lỗi.”

Lúc này Thi Đình không hơn thua với nàng nữa, “Ta vốn là tỷ tỷ, muội muội đã giải thích với ta cớ gì ta còn không đồng ý.”

Cố Thanh Liên rất vui mừng, mục đích dì hai muốn Thi Đình gả cho hắn đương nhiên hắn biết, dì hai vẫn còn kiêng kị tam đệ, cưới Thi Đình làm vợ chẳng qua là nhà họ Thi có thể giúp hắn một tay, cho nên hắn không thể đắc tội được. Nhưng Quý Hựu Linh thật sự là người hắn thương, hắn không muốn nàng phải chịu uất ức. Hai vị phu nhân cải nhau, hắn bị kẹp ở giữa cũng rất đau đầu, hiện tại hai nàng bắt tay làm hoà có thể nói là không gì tốt hơn.

Thời gian dài liên tiếp, Quý Hựu Linh đều tới chỗ Thi Đình, cứ ba ngày là đưa đồ ăn ngon đến cho nàng ta, quan hệ với Thi Đình cũng dần dần hoà hợp, Thi Đình còn chủ động để nàng hát cho nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.