Tư Đình cũng không tức giận trước sự thiếu hợp tác của Tô Bình Trắc, cổ tay hắn vừa lật, lòng bàn tay hướng lên trên, một khối tinh hạch màu xanh biếc xuất hiện ở trong lòng bàn tay:
“Cô ta có hơn tám loại dị năng mà vẫn còn có thể không có việc gì, vậy nếu trực tiếp nhét tinh hạch vào, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Ngón tay Tô Bình Trắc co rụt lại, bất động thanh sắc, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không liều lĩnh đối xử với vật thí nghiệm quý hiếm như vậy.”
“Cậu nói đúng.” Tư Đình xoay tinh hạch trong tay.
Tinh hạch hệ mộc cấp năm, trong suốt như ngọc lục bảo, ở dưới ánh đèn trắng sáng rực rỡ chói mắt.
“Lấy cũng lấy ra rồi, cũng không tốt để tôi thu hồi, hay là, cậu ăn đi nhé?”
Tô Bình Trắc không nói gì.
Người bình thường không có dị năng, ăn tinh hạch zombie chỉ có chưa tới một phần nghìn tỷ lệ cơ hội thức tỉnh dị năng, còn người có dị năng ăn tinh hạch zombie, chỉ có hai kết cục, một là dùng dị năng áp chế tinh hạch, hữu kinh vô hiểm, hai là bị hóa thành zombie.
Thứ mà Tư Đình đang cầm là tinh hạch hệ mộc cấp năm, cùng cấp với hắn, xác suất hắn có thể áp chế tinh hạch là dưới một phần trăm.
“Không ăn cũng được, chỉ cần cậu nói cho tôi điều tôi muốn biết là được.”
Tô Bình Trắc vẫn không nói gì.
“Rất tốt.” Tư Đình gật đầu, trên mặt đã có không kiên nhẫn, “Linh Nhất, đánh thức người dậy, để người phụ nữ này quyết định ăn hay không ăn và ai sẽ ăn.”
“Khoan đã.” Tô Bình Trắc ngăn lại, hắn quá hiểu Vân Đào, “Đừng đánh thức cô ấy, tôi ăn.”
“Không tệ.” Tư Đình cười vui vẻ, tùy ý ném tinh hạch cho Tô Bình Trắc, sau đó ra hiệu cho Linh Nhất bên cạnh, “Có người nguyện ý hy sinh vì cô ấy, phải để cho cô ấy biết mới được.”
Tô Bình Trắc nắm chặt tinh hạch, tinh thể dị thường áp vào lòng bàn tay hắn, đau thấu xương, “Nói không giữ lời sẽ không mang lại lợi ích gì cho anh.”
Tư Đình lại khôi phục tư thế thản nhiên tự đắc, “Thứ uy tín này, chỉ có kẻ yếu mới cần.”
Linh Nhất dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, trượt trên bộ điều khiển vài lần, chất lỏng màu xanh biếc đang vào trong cơ thể Vân Đào đổi thành chất lỏng trong suốt.
[ Ký chủ, ký chủ! ]
Vân Đào mơ hồ nghe thấy âm thanh của hệ thống, rõ ràng là giao tiếp ý thức gần gũi, nhưng bây giờ nghe như cách núi cách biển, cô phải rất cố gắng mới có thể nghe rõ.
[ Ký chủ, cô đừng vội tỉnh lại, nghe tôi nói trước đã.] Hệ thống giải thích tình hình hiện tại cho Vân Đào, cuối cùng hỏi, [ Ký chủ, cô bị tiêm tám mũi thuốc áp chế dị năng vào người, hiện giờ cô còn dùng được dị năng không? ]
Trong cơ thể Vân Đào không chỉ có tám loại dị năng, một mũi thuốc áp chế dị năng này hình như chỉ có thể áp chế một loại dị năng.
Vân Đào thử vận chuyển dị năng, “Không được, tao chỉ cảm nhận được một chút thôi, còn không bằng cấp một.”
[ Hả, vậy phải làm sao bây giờ? Tô Bình Trắc muốn nuốt tinh hạch thật thì chỉ có một con đường chết thôi. ]
Vân Đào chậm rãi mở mắt, chợt nghe thấy giọng nói của Tô Bình Trắc.
“Đào Đào?”
Vân Đào giống như bị máy nghiền ép qua một lần, toàn thân đau nhức, cô chỉ nghiêng đầu về phía Tô Bình Trắc thôi mà mồ hôi lạnh đã tuôn đầy mặt, “A Trắc.”
Tầm mắt lướt qua Tô Bình Trắc, nhìn về phía Tư Đình cùng Linh Nhất — dị năng giả hệ không gian cấp bảy và dị năng giả hệ không gian cấp năm.
“Đào Đào, em thấy thế nào?” thanh âm của Tô Bình Trắc xuyên qua lồng kính thủy tinh có chút vặn vẹo, nhưng trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Em không sao.” Vân Đào chậm rãi, cắn răng ngồi dậy, gỡ bỏ những dây điện cực lộn xộn và ống truyền dịch trên người xuống, sau khi làm xong, gần như đã tiêu hao hết tất cả sức lực của cô.
“Chậc chậc chậc, không hổ là dị năng giả có tám loại dị năng trở lên, nếu là dị năng giả bình thường, sau khi tiêm thuốc áp chế dị năng, thể nào cũng phải nằm mất một hai ngày, mà cô còn tiêm tận tám mũi.” Tư Đình đứng dậy đi đến gần lồng kính thủy tinh, dùng ánh mắt đánh giá Vân Đào như một con chuột bạch quý hiếm, nhìn nhìn, trong mắt hắn dần dần tràn ngập nhiệt tình và hưng phấn.
Vân Đào bị hắn nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, “Anh muốn cái gì?”
“Muốn biết bí mật trên người cô.” hai tay Tư Đình đút vào túi quần, “Tôi đã hỏi qua đồng đội của cô, nhưng anh ta tình nguyện ăn tinh hạch cũng không muốn tiết lộ, thật sự là cảm động lòng người.”
Vân Đào nhìn về phía Tô Bình Trắc, Tô Bình Trắc rũ mắt xuống, tay nắm tinh hạch đưa ra sau lưng.
“Không có gì khó nói cả. Dị năng của tôi chính là sao chép. Anh cũng là dị năng giả, chắc cũng biết sự khác biệt giữa các dị năng khác cùng hệ. Dị năng sao chép của tôi không giống với dị năng giả hệ sao chép khác, chính là sao chép dị năng không có tác dụng phụ.”
Tư Đình từ chối cho ý kiến, lại hỏi, “Vậy đội trưởng Sùng Minh của các cô thì sao? Lệnh truy nã chỉ viết anh ta là dị năng giả hệ không gian và bóng tối, nhưng chưa từng nói anh ta có hệ ánh sáng. Huống chi một người không thể cùng lúc thức tỉnh cả hệ bóng tối và ánh sáng, ám hệ và quang hệ, nói cách khác hệ ánh sáng của anh ta là sau này mới có, tôi không tin chuyện này không liên quan đến cô.”
Dị năng giả bóng tối rất hiếm, cũng là sau khi kiểm tra đo lường mới biết, hắn mới nghĩ đến đội Bạch Sư đang bị truy nã trong khoảng thời gian trước, ai ngờ lại đúng là bọn họ.
Điều này không quan trọng, quan trọng là nếu như người phụ nữ này không chỉ có thể sao chép dị năng cho mình, mà còn có thể giúp người khác sao chép dị năng, vậy thì quá thú vị.
Cái này quả thực không dễ tròn, vậy dứt khoát sẽ không tròn.
Vân Đào cười cười, nhìn Tư Đình, “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi quả thực có thể giúp người khác sao chép dị năng, như thế nào? Anh cũng muốn sao?”
Ngoài dự liệu của Vân Đào, Tư Đình tỏ ra cực kỳ chán ghét và ghê tởm trước lời nói của cô, như thể Vân Đào không phải sao chép cho hắn thêm một dị năng, mà là cho hắn ăn một thứ kinh tởm gì đó.
Sắc mặt Tư Đình trong thời gian ngắn trở nên cực kỳ khó coi, hắn không hề báo trước quay người ngồi trở lại trên ghế, lạnh lùng nói với Tô Bình Trắc: “Người tỉnh rồi, cũng đến lúc ăn tinh hạch.”
“Anh đã biết đáp án mình muốn biết, tại sao vẫn muốn anh ấy ăn tinh hạch?”
“Ha,” Tư Đình cười lạnh, “Bởi vì tôi muốn nhìn thấy cậu ta chết, lý do này đã đủ chưa?
Linh Nhất bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Tô Bình Trắc, hắn dùng một tay chế trụ cánh tay Tô Bình Trắc ấn người lên tấm kính, tay còn lại cướp lấy tinh hạch rồi mạnh mẽ trút vào Tô Bình Trắc.
Tư Đình sắc mặt thay đổi quá nhanh, hành động của Linh Nhất càng nhanh hơn, Vân Đào và Tô Bình Trắc hầu như không kịp phản ứng, tinh hạch đã bị nhét vào miệng Tô Bình Trắc.
“Khoan đã!” Vân Đào từ trên bàn thí nghiệm rơi xuống đất, cô cố gắng chống đỡ nửa người trên, cầu xin Tư Đình, “Tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, đừng để anh ấy ăn nó, cầu xin anh.”
“Thật sao?” Tư Đình quay đầu cười lạnh, liếc nhìn Tô Bình Trắc, “Dù sao hôm nay cũng phải có người ăn viên tinh hạch này, nếu không cho phép cậu ta ăn, vậy cô có thể chọn bất kỳ đồng đội nào bị nhốt ở bên dưới để ăn.”
“Hà tất gì phải thế, bọn họ ăn đều chỉ có một con đường chết, có lẽ anh càng muốn nhìn tôi ăn vào để xem tôi có thể thức tỉnh dị năng hay không.”
“Hả? Cậu ta chủ động nuốt nó rồi. Có vẻ như cậu ấy không muốn làm cô khó xử.” Tư Đình nói từng chữ một cách vui vẻ.
Vân Đào kinh ngạc nhìn về phía Tô Bình Trắc, chỉ kịp nhìn thấy Tô Bình Trắc nở nụ cười trấn an, sau đó toàn bộ tầm nhìn của cô đều bị màu xanh lá cây bùng phát giữa cổ họng của Tô Bình Trắc bao phủ.