Loại “tra tấn” này vẫn kéo dài đến khi Vân Đào cao trào.
Cô ôm Diệp Hào, tựa đầu vào vai Diệp Hào, chờ dư vị cao trào qua đi, thể lực mới khôi phục được một ít, rồi đứng thẳng dậy lần nữa.
Cô hé đôi môi đỏ mọng cắn về phía chiếc nơ buộc trên cổ Diệp Hào, dây kim loại màu đen dưới sự khống chế dị năng của cô từ từ tản ra. Ngay khi đôi tay bị trói của Diệp Hào được thả ra, hắn liền giữ chặt hai vai Vân Đào ấn người xuống giường, mái tóc dài sau gáy trượt xuống, chạm vào tai Vân Đào, dây dưa với cô.
“Em hài lòng với món quà chứ? Hửm?” Giọng Diệp Hào khàn vô cùng, xem ra sự nhẫn nại của người bị che miệng đã đến cực hạn.
Vân Đào nghe ra sự nguy hiểm, cô nuốt một ngụm nước bọt, “Hài lòng.”
“Đó thực sự là vinh hạnh của anh.” Diệp Hào dùng ngón tay lướt dọc từ trán Vân Đào xuống gò má, đến quai hàm, cổ và xương quai xanh. Khi đến trước ngực, ngón tay đổi thành bàn tay, đến trước bầu ngực, hắn đặt cả bàn tay nắm lấy ngực, dùng sức bóp mạnh, bộ ngực vốn đã dựng đứng của Vân Đào bị đẩy lên.
Diệp Hào xoa xoa ngực, để đầu v* xoa vòng tròn trên lồng ngực nóng bỏng cứng rắn của hắn.
“Ưm~” Vân Đào thoải mái đến nỗi khẽ run nhẹ, “Diệp Hào~ anh, đừng… Ha a~”
dương v*t còn cắm ở trong hoa huy*t cử động, như đang cố ý tra tấn cô, không nhanh cũng không chậm, không sâu cũng không nông.
“Đừng gì?” Diệp Hào muốn dùng nhiều sức hơn để ** cô, nhưng hắn không muốn dễ dàng buông tha bé hư đã hành hạ hắn. Hắn cố ý ghé sát vào vành tai Vân Đào, “Đừng quên rên cho em nghe đúng không?”
“Không, không phải!” Vân Đào bàng hoàng giật mình ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo được một chút.
“Ha,” Diệp Hào trầm thấp cười khẽ bên tai cô, “Khẩu thị tâm phi, Đào Đào, hừ ưm~ bên trong của em, thật~thoải~mái… Ha a~ưm~Đào~Đào~”
“A~” Nếu không phải vừa mới lên đỉnh, Vân Đào có lẽ sẽ lại lên đỉnh tiếp. Lúc này cô rất muốn ngất đi, nhưng lại nghe thấy một chuỗi tiếng cười trầm thấp của Diệp Hào, nhẹ đến mức làm cô không nỡ hôn mê.
Mê giọng hay hông thể chấp nhận được! Không được! Không được!
“Huhu, anh, đừng như vậy…” Vân Đào cầu xin tha thứ, “Về sau em, không dám nữa, anh đừng dùng giọng ** em…”
“Hửm? Dùng giọng ** em…” Diệp Hào cười, “Xem ra em rất sướng rất thích, nếu không sao lại dùng từ “đụ” để hình dung chứ. Đào Đào, em thật đúng là khẩu thị tâm phi.”
“Không, anh đang vu khống em!”
“Vu khống chỗ nào?”
Giọng điệu giống như lúc cô hỏi ngược lại hắn “không công bằng chỗ nào”, Vân Đào hiểu rồi, Diệp Hào đang trả thù cô đây mà.
Quả nhiên có những chuyện không thể làm, nếu không sẽ phải nhận quả báo ở thế giới này giống như cô.
“Vậy em có thể nhỏ giọng một chút, rên ít hơn hai câu được không?”
Bên tai lại vang lên tiếng cười trầm thấp, nghe ra được là Diệp Hào đang rất vui vẻ, “Ừ, anh sẽ cố hết sức.”
Diệp Hào cúi người cắn dây của bộ nội y tình thú trên vai, kéo căng rồi thả ra, dây bắn trở về vai, đập vào da phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Đào Đào, đến lượt anh mở quà rồi.”
Vân Đào có chút căng thẳng, cô quen thuộc với cơ thể của Diệp Hào, quen thuộc thói quen và tư thế của Diệp Hào, quen thuộc tần suất và xúc cảm rong ruổi trong cơ thể Diệp Hào. Nhưng dù vậy, cô vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Có lẽ bộ nội y tình thú đã thật sự kích hoạt đến điểm thuộc tính ẩn giấu của Diệp Hào, hắn càng thích hôn nhẹ cô hơn so với ngày thường. Hắn hôn lên theo dải lụa nội y tình thú, gặm cắn cô, có chút ngứa lại có chút đau, cảm giác xa lạ truyền dọc theo làn da, cuối cùng truyền đến lồng ngực.
Diệp Hào móc đầu lưỡi một cái, cuốn nhũ hoa của Vân Đào vào trong miệng, khiêu khích nó, mút nó, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát nó.
“Hừ ưm~” Vân Đào không nhịn được ưỡn ngực, như thể muốn Diệp Hào ăn nhiều hơn.
Đúng như mong muốn của cô, Diệp Hào kéo áo lót tình thú vướng víu lên, nuốt toàn bộ quầng vú vào miệng, hắn dùng sức mút, phát ra tiếng chậc chậc mập mờ.
“Ưm~haa~a~ư…” Tiếng rên rỉ của Vân Đào ngày càng to hơn, cô cảm thấy xấu hổ, dứt khoát cắn vào mu bàn tay mình để ngăn bản thân không hét quá mức.
Diệp Hào ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, gỡ tay cô ra, “Đừng chặn, anh thích nghe em rên.”
“Nhưng em không muốn, quá…xấu hổ.”
Nói chính xác là nó quá dâm đãng và gợi tình, chính cô cũng không biết mình có thể kêu được âm thanh dâm đãng như vậy.
“Mỗi âm tiết em phát ra là một sự khẳng định đối với anh, và anh muốn nghe. Em không muốn anh trói tay em lại chứ?”
Vân Đào: “…” Từng người một, lòng trả thù có cần nặng như vậy không?
Diệp Hào đối diện với đôi mắt trừng to không thể tin được của Vân Đào, “Đùa em thôi.” Hắn ngửi môi Vân Đào như chuồn chuồn lướt qua, “Anh sao nỡ trói em chứ.”
Vân Đào nắm tay thành quả đấm, đấm vào vai Diệp Hào, nhưng đã bị Diệp Hào bắt lấy cổ tay, hắn nghiêng đầu dùng gò má cọ mu bàn tay Vân Đào, nhìn chằm chằm hai mắt Vân Đào, “Trừ phi, em muốn trốn.”
Đồng tử Vân Đào co lại.
[ Trời ạ ký chủ, Diệp Hào có phải nhận ra cái gì rồi không? ]
Thất thố chỉ trong nháy mắt, Vân Đào chủ động vuốt ve mặt Diệp Hào, “Trốn?” Cô dùng hai ngón tay nắm cằm Diệp Hào nâng lên, động tác đùa giỡn điển hình, “Ai trốn còn chưa chắc đâu. Chẳng phải có câu nói ‘chỉ lo bò mệt chứ không lo thiếu ruộng cày’ sao.”
Mặc kệ Diệp Hào có ám chỉ cái gì hay không, cô đều giả vờ không hiểu.
“Ha!” Diệp Hào bật cười, đây là đang khiêu khích à?
Diệp Hào đứng thẳng dậy, đổi thành tư thế quỳ, hắn đặt hai chân Vân Đào lên eo, sau đó chế trụ eo Vân Đào bắt đầu hung hăng chạy nước rút.
“A~ha a~” Vân Đào bất ngờ không kịp đề phòng, bị Diệp Hào ** liên tục buộc phải kêu rên “Chậm, chậm một chút… A~Diệp~ư~Hào~a~”
Diệp Hào làm sao có thể chậm lại, “Đào Đào, nào có ai khiêu khích người ta xong lại như vậy, còn không cho người ta đánh trả?”
Vân Đào túm lấy ga trải giường để chống đỡ khoái cảm, “Không~ có~ a~ quá, quá sâu… ưm~ nhẹ một chút~”
Cầu xin tha thứ cũng vô ích, có thể thấy Diệp Hào thật sự đã bị kích thích. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cô bị Diệp Hào làm từ phía trước, sau đó từ phía sau, thậm chí còn nâng một chân của cô lên làm từ bên cạnh… Vân Đào bị Diệp Hào ** đến nỗi ý thức lúc tỉnh lúc mơ màng, trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy Diệp Hào thấp giọng nói cái gì đó.
Thanh âm quá nhẹ, ý thức của cô lại quá mơ hồ, cô không thể nghe rõ được cái gì, chỉ cảm thấy giọng điệu này của Diệp Hào cô chưa từng nghe qua.
Vân Đào không còn thừa tâm tư để suy nghĩ nữa, thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi hệ thống, bởi vì Diệp Hào bắn, tinh dịch nóng hổi rót vào tử cung, sau đó cô cũng đạt đến cao trào, đôi mắt trắng dã trong chốc lát, về sau trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sáng hôm sau Vân Đào lại tỉnh dậy, lúc cô ra khỏi xe, Khúc Vô Dạng đã làm xong bữa sáng, mọi người đã ngồi vây quanh trước bàn cơm, ngoại trừ Sùng Minh là không thấy đâu.
“Hôm nay đoàn trưởng không đi cùng chúng ta sao?”
Sùng Minh hiện giờ không giống trước kia nữa, một ngày ba bữa cơ bản đều sẽ ăn cùng mọi người.
Kỷ Hàm múc thêm cháo cho Vân Đào, “Đoàn trưởng đi huyện Định rồi.”
“Huyện Định?” Tim Vân Đào đập thình thịch.
“Ừ, tối hôm qua biết được tin tức từ miệng một dị năng giả đi ngang qua đây, nói rằng trong khu vực nhà máy của huyện Định xuất hiện mấy con zombie cao cấp, trong đó có một con chỉ là hệ ánh sáng, đoàn trưởng liền chạy tới đó trong đêm.
“À.” Vân Đào vùi đầu ăn cháo, nhưng tay lại đang run rẩy.
Chính cô là người tiết lộ tin tức ở huyện Định có zombie hệ ánh sáng cao cấp, cô thật sự không muốn thử vận may chờ zombie hệ ánh sáng chủ động xuất hiện nữa. Vì thế lúc đi ngang qua nơi tập trung những người sống sót trước đó, cô đã đưa cho một dị năng giả hệ tốc độ một túi tinh hạch nhỏ, muốn hắn đi tới trước đoạn đường mà bọn họ sẽ đi qua rồi truyền tin tức.
Mà bất luận tin tức là thật hay giả, Sùng Minh chắc chắn sẽ đến huyện Định một chuyến.
Theo kế hoạch ban đầu, hai ngày sau họ sẽ biết được tin tức khi đến địa điểm tập trung tiếp theo. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, ai có thể ngờ họ sẽ gặp được một dị năng giả dùng tin tức đổi lấy vật tư giữa đường.
Vân Đào tính toán, với tốc độ của Sùng Minh, chậm nhất là trước buổi trưa hôm nay, cũng chính là 3-4 tiếng sau có thể chạy về.
Cô siết chặt đôi đũa.
Vốn là thời gian hai ngày tạm biệt, nhưng giờ chỉ còn có 3-4 tiếng. Không, để đề phòng, cô phải rời đi trong vòng một tiếng nữa.