Như sợ Vân Đào sẽ đổi ý, Vân Sanh trở tay thu chiếc xe việt dã của Vân Đào vào trong không gian, sau đó kéo Vân Đào lên xe của cô và Lệ Sính, còn Lệ Sính bị đuổi sang một chiếc xe khác.
Trên xe chỉ có hai chị em, dễ nói chuyện, Vân Đào mới hiểu tại sao Vân Sanh lại cho rằng mình bị đội Bạch Sư trói đi.
Lúc trước Vân Đào tiết lộ chuyện trang trại ngầm với Vân Sanh, cũng không nói cho Vân Sanh biết nguồn tin tức thực sự, sau đó sự việc xảy ra, có người nhìn thấy đội Bạch Sư lúc bỏ trốn mang theo một người phụ nữ đang hôn mê, cũng nhận ra là Vân Đào, Vân Sanh mới biết Vân Đào lấy được tin tức từ đội Bạch Sư, cũng mạo hiểm tính mạng truyền tin tức cho cô.
Cô tưởng đội Bạch Sư đã biết sự thật, đánh giá từ hành vi chống lại con người của đội Bạch Sư, Vân Đào có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, chỉ tiếc cô đã đuổi theo phương hướng đội Bạch Sư bỏ trốn trong vài ngày, cuối cùng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Vân Đào cạn lời, nhưng lại có chút cảm động, Vân Sanh thế mà còn đi tìm cô.
“Sự thật không phải như vậy.” Vân Đào kể cho Vân Sanh nghe từ lúc cô gặp đội Bạch Sư sau khi rời khỏi nhóm nhân vật chính và những gì đã xảy ra ở khu an toàn số 3. Tất nhiên, cô đã giấu đi chuyện mập mờ giữa cô và mấy người đàn ông.
Vân Sanh vẻ mặt ngưng trọng, “Trước tiên không nói về việc trang trại dưới lòng đất có liên quan đến bọn họ hay không, nhưng chị chỉ không tin bọn họ đối xử rất tốt với em.”
“Tại sao?”
“Nếu bọn họ đối xử tốt với em, tại sao em lại xuất hiện ở đây một mình?”
“Do em có chuyện rất quan trọng nên phải lén chạy ra ngoài, chứ bọn họ không bỏ lại em.”
“Điều này không phải có nghĩa là em chưa đủ tin tưởng họ sao? Nếu bọn họ thật lòng, em còn đề phòng bọn họ làm gì?”
“Chuyện này chỉ có em mới có thể làm được, bọn họ không thể.”
“Nếu như em muốn đến khu an toàn số 3 tìm chứng cớ lật lại chuyện này, chẳng phải bọn họ càng nên tự mình đi làm sao?” Vân Sanh rất nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khắc, mang theo chút lạnh lùng.
Vân Đào ngạc nhiên, “Sao chị lại biết?”
“Ồ, chị chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ lại đúng.” Vân Sanh đưa tay chọc vào trán Vân Đào, “Đầu óc em có phải teo lại rồi không? Trước đây ở Hỏa Chủng không phải luôn tính toán cho mình sao, sao hiện giờ lại trở thành đứa ngốc bị bán mà còn đếm tiền cho họ hả?”
Vân Đào: “???”
Vân Sanh thấy bộ dạng ngốc nghếch của Vân Đào càng thêm tức giận, lại chọc thêm hai cái.
Vân Đào ôm trán lùi lại, “Bọn họ không biết chuyện này, em chưa bao giờ nói với họ.”
Vân Sanh cười cười, “Ha, hội chứng Stockholm*, trước tận thế không có cơ hội nhìn thấy, không ngờ sau tận thế lại may mắn tận mắt thấy được, hơn nữa người bị bệnh còn là em gái tôi.”
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
“Không, chờ đã, chị đừng tưởng tượng linh tinh, em không mắc bệnh này!” Vân Đào nóng nảy, tại sao càng ngày càng thái quá thế.
“Được rồi, vậy chị hỏi em, tại sao lúc đầu bọn họ lại chấp nhận em từ đội địch?”
“Bởi vì em biết nấu ăn, còn bọn họ không ai biết nấu.”
“Với trình độ nấu mì ăn liền của em ư?”
“Em, khụ, năng lực học tập rất tốt, hơn nữa em rất có thiên phú ở phương diện nấu ăn, hiện giờ em nấu ăn rất ngon, chị có thể ăn thử.” Nguyên chủ không biết nấu ăn.
“Thế là em làm đầu bếp ở đội Bạch Sư?”
“Ừm, có thể nói như vậy.”
“Nếu em không gầy gò hốc hác như vậy thì chị còn có thể tin một chút.”
Bị dị năng bóng tối ăn mòn, lại bôn ba suốt chặng đường, trạng thái hiện giờ của Vân Đào còn tệ hơn nhiều khi cơm dâng tận tay lúc còn ở đội Hỏa Chủng.
Vân Đào: “…”
Kết quả mình nói nhiều như vậy nhưng người ta một chút cũng không tin.
“Còn nữa, vết cắn trên cổ tay của em từ đâu mà có?”
Vân Đào gần như quên mất đây là vết cắn khi lúc bắt đầu dị năng bóng tối ăn mòn, sau đó bắt đầu mơ thấy Lam Chu, cô không còn thấy đau như vậy nữa nên cũng ngừng cắn.
Hiện giờ mấy vết cắn còn sót lại trên cả hai cổ tay đã kết vảy, thậm chí có một số đã tróc ra, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra là người cắn.
“Đây là em tự cắn.”
Vân Sênh trầm mặc một lúc, sau đó giọng nói trầm xuống, “Đào Đào, có phải em bị bắt nạt ở đội Bạch Sư không?”
Những kẻ phản nhân loại đó đều là đàn ông, Đào Đào yếu đuối, lại lớn lên xinh đẹp, cô cũng không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu rơi vào tay họ.
Đây chính là tận thế.
“Chị ơi, chị, chị đừng tự suy diễn nữa, em thật sự sống rất tốt. Em như thế này là vì bỏ bọn họ đi một mình nên mới thế!”
Nàng không nên cố gắng thuyết phục Vân Sanh tin tưởng đội Bạch Sư vô tội trong chuyện trang trại dưới lòng đất này.
Có thuốc hối hận không? Nếu có, lấy mười viên tám viên.
Ai ngờ Vân Đào giải thích chính là đổ thêm dầu vào lửa, Vân Sanh đập mạnh một chưởng lên tay lái, “Đội Bạch Sư, thù này chị nhớ kỹ!”
Trời ạ, đây là sức mạnh của nguyên tác sao?
Vân Đào phục luôn rồi.
Vân Đào mất đi dục vọng muốn giao tiếp, dựa vào cửa sổ xe im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vân Sanh cũng không có ý định khuyên Vân Đào nữa, hội chứng Stockholm, bệnh này chỉ có thể để bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đến chữa trị, cũng may trong đội đúng lúc có một người.
Vì vậy, điều đầu tiên Vân Đào làm khi đến nơi Hỏa Chủng cắm trại chính là bị kéo đi gặp bác sĩ tâm thần xinh đẹp và dịu dàng…
Cô tưởng bị Vân Sanh nghĩ mình là bệnh nhân tâm thần đã đủ tệ rồi, nhưng điều tệ hơn là cô bị Vân Sanh cấm túc, Vân Sanh không cho phép cô rời khỏi nơi cắm trại nửa bước, rõ ràng là vì sợ cô chạy trốn.
Vân Đào thực sự đã lên kế hoạch như vậy, hơn nữa không đợi hệ thống thăng cấp trở về đã hành động, kết quả cô còn chưa chạy được một dặm đã bị Lệ Sính túm cổ áo xách về, ném ở trước mặt Vân Sanh, giống như ném rác vậy.
Lần thứ hai, lần thứ ba, Lệ Sính mất kiên nhẫn, đề nghị với Vân Sênh, “Đánh ngất đi.”
Vân Đào kinh ngạc, “Chị, anh rể nói tiếng người đấy à? Chị không quản anh ấy sao!”
Có lẽ người nào đó được hai chữ “anh rể”, Lệ Sính đổi đề nghị, “Vậy trói lại đi.”
“Đừng có đưa ra chủ ý dở hơi nữa, bây giờ Đào Đào là bệnh nhân, không nên quá đáng.”
Vân Đào: “…”
Chị nữ chính ơi, rõ ràng chị mới là người quá phận đó!
Nhưng sau lần đó Vân Đào không muốn chạy nữa, bởi vì cô nhìn thấy Tần Hạng Chi đi làm nhiệm vụ trở về, Tần Hạng Chi một súng bắn xuyên ngực Ôn Đông.