Tình dục là ham muốn nguyên thủy nhất, là cách tốt nhất để giải phóng cảm xúc.
Làm tình sung sướng với người mình thích có thể khiến bạn quên đi mọi lo lắng, dù chỉ trong thời gian ngắn cũng đủ khiến bạn nghiện.
Cô muốn làm tình với Lam Chu. Cô muốn giữ hắn lâu hơn một chút.
“Đào Đào…” Giọng của Lam Chu bất đắc dĩ.
Cô nắm lấy tay chiếc áo choàng của Lam Chu, Lam Chu liền bị kéo xuống, Vân Đào chủ động hôn lên môi hắn, khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấm áp của Lam Chu, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Đây sao có thể là mộng chứ. Đây tuyệt đối không phải là mộng!
Tay cô luồn vào bên trong quần áo Lam Chu, lướt qua làn da hắn, cổ, xương quai xanh, ngực… Tay cô một đường đi xuống, lòng bàn tay càng ngày càng nóng, giống như một khối sắt, lướt qua vùng bụng dưới thăm dò sâu hơn.
Lam Chu kịp thời nắm lấy tay Vân Đào đang chuẩn bị chạm vào dương v*t của mình, hắn thở hổn hển, “Đào Đào.”
Vân Đào đáp lại bằng một nụ hôn mãnh liệt hơn.
Những giọt nước mắt làm ướt hoàn toàn mái tóc trắng che mắt cô, chảy ra hai bên thái dương. Mái tóc bị nước mắt làm ướt dính vào làn da trắng nõn của cô, cô yếu ớt đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ vụn nếu chạm vào.
Lam Chu nhắm mắt lại, buông tay Vân Đào ra, để cô nắm lấy.
“Ưm~” dương v*t bị bàn tay ấm nóng của Vân Đào nắm lấy, một cảm giác tê dại từ xương cụt truyền khắp cơ thể, tay phải để sau gáy Vân Đào, hơi nâng mặt cô lên, hắn hôn cô thật sâu, ấn cô xuống giường.
Dục vọng đang bùng cháy.
Hai người đều không thể chờ đợi, không cần màn dạo đầu, dương v*t vừa vào đã đâm đến tận cùng. Bọn họ cùng nhau thở dài thoải mái.
Vân Đào dán sát vào Lam Chu, hai tay ôm hắn, hai chân quấn lấy hắn, cho dù dương v*t của Lam Chu đã tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, cô tham lam lưu luyến nhiệt độ, mùi vị và tất cả mọi thứ về Lam Chu. Nếu như có thể, cô hận không thể để Lam Chu dung nhập vào trong thân thể mình.
Mắt không thể nhìn thấy hắn, nên cô dùng đầu ngón tay cảm nhận hắn. Cô cẩn thận vuốt ve lông mày, môi và mũi của Lam Chu. Bộ dáng của Lam Chu lần lượt xuất hiện trong đầu theo đầu ngón tay đang di chuyển, như thể cô thật sự nhìn thấy hắn.
Lam Chu lật Vân Đào lại, tiến vào cô từ phía sau.
Vân Đào nằm úp sấp trên giường, hai tay bắt lấy gối, thừa nhận sự ra vào của Lam Chu, “Haa~ Lam Chu… Anh, đang sợ cái gì? A~”
Lam Chu không trả lời, dùng hai tay ôm lấy eo Vân Đào, ra sức đâm mạnh, tiếng da va chạm bạch bạch không ngừng vang bên tai.
Vân Đào muốn hỏi ra đáp án, nhưng Lam Chu hoàn toàn không cho cô cơ hội, Lam Chu tiến vào quá sâu, vừa nhanh vừa mạnh. Lúc đầu cô còn có thể chịu đựng được, nhưng càng về sau cô chỉ có thể rên rỉ không ngừng, lúc ý thức chập chờn, Vân Đào đột nhiên tỉnh táo như được ai đó soi sáng.
Cô trở tay bắt lấy cổ tay Lam Chu, biết rõ mình không nhìn thấy, nhưng vẫn cố gắng xoay đầu lại “nhìn” hắn hỏi, “Lam Chu, anh sẽ tới tìm em nữa đúng không?”
Lam Chu dừng lại động tác, người dưới thân đang run rẩy, biên độ rất nhỏ, nhưng tần suất rất nhanh, cô đang sợ hãi, rất sợ.
Hắn cúi người hôn lên má Vân Đào, “Ừ, đương nhiên rồi.”
Vân Đào nở nụ cười, khóe môi giương lên, nếu mắt không bị che, hắn nhất định có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao.
Lam Chu bịt miệng Vân Đào lại, ép cô quay mặt đi, cho đến khi không nhìn thấy mới dừng lại.
Thắt lưng lại cử động, một chút lại một chút, mất đi sự dịu dàng, và không còn cố kỵ. Trận làm tình này giống như những người đói khát đòi hỏi nhau, phóng túng, điên cuồng và dã man.
Ý thức của Vân Đào chìm vào giấc ngủ sâu trong lúc đạt cực khoái. Vào giây phút cuối cùng, cô nghe thấy Lam Chu thì thầm vào tai “Ngủ đi, Đào Đào”, giống như những đêm trước đó.
Tóc trắng che mắt cô được gỡ bỏ, để lộ đôi mắt hơi đỏ của Vân Đào.
Vân Đào đã ngủ say nhưng lông mày vẫn vô thức cau lại. Đầu ngón tay Lam Chu xoa nhẹ mi tâm vài lần, lông mày liền giãn ra, hắn rút đầu ngón tay lại, nhưng Vân Đào lại vô thức đuổi theo cọ cọ.
Lam Chu cười khẽ để cô cọ, cho đến khi Vân Đào hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, hắn mới thu tay lại.
“Về rồi sao?” Lam Chu ôm Vân Đào vào trong ngực, hai má áp lên trán Vân Đào, thờ ơ hỏi.
Hệ thống vừa trở về đã muốn chạy trốn: […]
“Sao thế, sao lại không nói gì?”
[ Có… Có. ] Hệ thống muốn có bao nhiêu chột dạ thì có nhiều bấy nhiêu.
Lần này về trụ sở, nó đã kiểm tra được một vấn đề lớn.
Thì ra chương trình của nó đã bị bóp méo từ lâu, đương nhiên cũng không phải là thay đổi gì lớn, chỉ là để một số dữ liệu của nó có ấn tượng tốt với một người mà thôi, mà người này chính là Lam Chu.
Thử hỏi trong thế giới tiểu thuyết này, ngoại trừ Thiên Đạo thì làm gì còn có ai có thể làm được điều đó.
Lam Chu chính là Thiên Đạo! Trời ạ, chính là Thiên Đạo đó! Hơn nữa Thiên Đạo rất có khả năng, không, hoàn toàn có thể xác định, Thiên Đạo có thể nghe được cuộc đối thoại giữa nó và ký chủ! Điều đó nghĩa là gì? Có nghĩa là âm mưu phá hoại nội dung cốt truyện của nó và ký chủ đã bị Thiên Đạo biết từ lâu rồi!
Càng xấu hổ hơn, nó còn gọi là Thiên Đạo là em bé! Cục cưng!
Ahhh, sao không để nó chết đi! Hệ thống cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của ký chủ khi hét lên câu này rồi, bây giờ nó chỉ muốn tự hủy chương trình coi như chưa từng tồn tại.
Lần này nó quay lại với tâm trạng chịu chết, tưởng rằng có thể sống sót một ngày với ký chủ, ai ngờ vừa trở về liền thấy ký chủ đang làm tình mãnh liệt với Thiên Đạo… Lần đầu tiên nó cảm thấy ký chủ nhà mình làm tình mãnh liệt với người khác là một điều khủng khiếp.
Điều đáng sợ hơn nữa là ba ba Thiên Đạo đã gọi nó… Còn không bằng tự hủy chương trình cho rồi (mỉm cười. jpg).
Là một dữ liệu, hệ thống đã suy nghĩ rất nhiều trong vòng chưa đầy một giây.
Ví dụ như trạng thái Thiên Đạo sắp sụp đổ khiến nó sợ hãi, ví dụ như Thiên Đạo rõ ràng thích ký chủ nhà nó, vậy nó vẫn có thể giật dây ký chủ làm tình với người đàn ông khác không? Đương nhiên, điều nó suy nghĩ nhiều hơn chính là, lúc này Thiên Đạo không giả bộ nhắc nó là muốn làm gì!
“Chờ Đào Đào tỉnh lại, mi hãy nói cho cô ấy biết, sau khi mi thăng cấp, mi có thể trực tiếp xóa bỏ sự ăn mòn của dị năng bóng tối.” Lam Chu dùng đầu ngón tay xoa xoa vết răng trên cổ tay Vân Đào.
Hả? Chỉ thế thôi sao? Hệ thống lập tức kiểm tra trạng thái của Vân Đào, quả nhiên phát hiện quá trình ăn mòn của dị năng hệ bóng tối trong cơ thể cô đã dừng lại.
[Được~] Hệ thống ngoan ngoãn chờ đợi bước tiếp theo, nhưng Lam Chu vẫn không nói thêm lời nào, thẳng đến khi trời sáng, khi Vân Đào sắp tỉnh, mới thấy hắn hóa thành một điểm sáng nấp ở trong tóc Vân Đào.