Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 12: Bàn tay vàng?



Lúc Diệp Hào và Úy Lý trở về, Tô Bình Trắc và hai anh em Kỷ Hàm đã ăn sáng xong, đoàn trưởng Sùng Minh không có ở đây.

Ba người họ chỉ lo vùi đầu ăn mì, ngay cả bọn họ trở về cũng không để ý, nói cách khác là có để ý nhưng không rảnh phản ứng.

Diệp Hào liếc nhìn Vân Đào còn đang bận rộn trong bếp.

Mái tóc dài của Vân Đào dùng đũa búi lên, chỉ để lại phần tóc rơi trên trán, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp thanh tú.

Cô mặc áo sơ mi của anh, quần đùi của anh, giống như tối hôm qua, góc áo sơ mi buộc ở trên lưng, khi cô di chuyển, vòng eo trắng nõn của cô thỉnh thoảng lộ ra, đôi chân trắng thon dài lộ ra dưới quần đùi…

Phản ứng đầu tiên của Diệp Hào chính là lúc ân ái tối qua, hai chân Vân Đào quấn lấy eo hắn, để hắn va vào cô một cách bừa bãi, dâm mỹ lại đẹp đến kinh người.

Hắn bước về phía Vân Đào, ôm cô từ phía sau “Em đang làm gì vậy?”

Vân Đào giật mình, sau khi nghe thấy giọng của Diệp Hào thì yên tâm, Diệp Hào nghe thấy thanh âm cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như bị chọc nhẹ, có chút ngứa ngáy.

“Bánh nhân thịt bò.”

Cô gắp một cái không nóng lắm trong đĩa bên cạnh, “Mau nếm thử xem em làm có ngon hay không.”

Diệp Hào há miệng, cắn thử một miếng, “Uhm, rất ngon,” nói xong hắn lại dán vào vành tai Vân Đào nói tiếp, “Nhưng không ngon bằng em.”

Mặt Vân Đào thoáng cái liền đỏ bừng.

Bữa sáng này, Vân Đào đã làm tổng cộng 30 cái bánh nhân thịt bò, 20 bát mì thịt bò, toàn bộ đều đã ăn hết sạch.

Nàng biết sức ăn của người dị năng rất lớn, nhưng không ngờ họ lại ăn nhiều như vậy, đây mới chỉ là bữa sáng thôi đấy! Cô bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định ở lại làm đầu bếp của mình là đúng hay sai.

Nhưng thật ngạc nhiên, cô không cảm thấy mệt mỏi.

Dị năng của Tô Bình Trắc thần kỳ thật đó!

Thiên cảm với Tô Bình Trắc lại tăng lên.

Tô Bình Trắc bị Vân Đào nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng lấp lánh: “??”

Sau khi ăn xong bọn họ liền lên đường, Vân Đào, Diệp Hào, Kỷ Hàm và Kỷ Thâm ngồi trên cùng một chiếc xe; Sùng Minh, Úy Lý, Tô Bình Trắc ngồi trên cùng một chiếc xe.

Diệp Hào phụ trách lái xe, Vân Đào ngồi ở ghế lái phụ, Kỷ Hàm và Kỷ Thâm ngồi ở ghế sau.

Kỷ Thâm thì thôi, mặc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang màu đen, cảm giác tồn tại thấp đến mức Vân Đào phải quay đầu lại nhìn mới nhớ phía sau xe có hai người.

Về phần Kỷ Hàm, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ, người này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gáy Vân Đào, sợ nếu dời tầm mắt một giây sẽ ảnh hưởng đến việc hắn nhìn chằm chằm vào gáy Vân Đào.

Vân Đào lúc đầu còn chịu đựng, nhưng sau đó cô không thể nhịn được nữa, bèn quay đầu lại trừng Kỷ Hàm, Kỷ Hàm luôn có thể quay mặt đi trước khi Vân Đào quay đầu lại nhìn, sau vài lần, Vân Đào không thể nhịn được nữa.

“Kỷ Hàm, chúng ta đổi chỗ đi?”

“Tại sao?”

“Kỷ Thâm, chúng ta đổi chỗ đi?”

Kỷ Thâm gật đầu, sau đó Vân Đào ngồi khoanh chân ở ghế sau, cắn hạt dưa Diệp Hào chuẩn bị cho mình nhìn chằm chằm Kỷ Hàm, Kỷ Hàm bị nhìn chằm chằm như ngồi trên đống lửa.

Diệp Hào nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Vân Đào qua kính chiếu hậu, nhịn không được nở nụ cười.

Đoạn đường này đi rất vội, không dừng xe cắm trại vào buổi trưa, một nhóm bảy người ăn bánh quy và sữa, làm Vân Đào không có nơi nào để thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình.

Sau khi ăn cơm trưa đơn giản xong, họ tiếp tục lên đường.

Phía trước chính là khu vực an toàn thứ ba.

Vân Đào nhớ rõ trong cốt truyện đã xảy ra một cuộc xung đột khá nghiêm trọng giữa hai đội Bạch Sư và Hỏa Chủng ở khu an toàn.

Kết quả em họ của nam chính Lệ Sính chết trong tay Sùng Minh.

Kỷ Hàm vì giúp anh trai Kỷ Thâm trốn thoát mà bị zombie cấp sáu cắn một phát, mặc dù đã lập tức chặt đứt cánh tay, nhưng chất độc của zombie cấp sáu quá độc, Kỷ Hàm không đợi được Tô Bình Trắc trợ giúp đã biến thành zombie.

Đây chính là lý do tại sao Vân Đào coi Kỷ Hàm là bia đỡ đạn không quan trọng, nguyên chủ và Kỷ Hàm lĩnh cơm hộp chỉ là chân trước chân sau.

Sau lần xung đột này, Bạch Sư và Hỏa Chủng sư tử trắng đánh nhau không chết không thôi, nhưng Hỏa Chủng dù sao cũng là nhóm nhân vật chính, Bạch Sư  không chỉ không giết chết được bọn họ mà còn luôn chịu thiệt, vì thế thủ đoạn của bọn họ dần trở nên tiêu cực, sau đó…

Sau đó đội Bạch Sư chết hết, chỉ còn lại Sùng Minh, hắn vì báo thù mà thu hút một làn sóng zombie, diệt trăm nghìn người trong khu an toàn, mà đầu của hắn bị Lệ Sính mang đi treo ở cửa khu an toàn trưng bày trước công chúng.

Hạt dưa trong tay Vân Đào trở nên nhạt nhẽo, cô cũng không còn tâm tư trêu chọc Kỷ Hàm nữa, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh hoang tàn ngoài cửa sổ.

Nàng phải tìm cách thay đổi vận mệnh của Kỷ Hàm, ngay lúc cô đang suy nghĩ, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói cứng nhắc, không thể phân biệt là nam hay nữ:

[Tuổi thọ của ký chủ còn lại 24 giờ 00 phút, xin ký chủ hãy nhanh chóng bổ sung kéo dài tuổi thọ.]

Vân Đào: “???”

Vân Đào chưa từng gặp, nhưng cô không hoảng hốt, dù sao cô cũng có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mười năm.

“Hệ thống?” Vân Đào ở trong đầu hô lên một tiếng.

[Tôi đây.]

Vân Đào kích động, quả nhiên bàn tay vàng là phụ kiện tiêu chuẩn của người xuyên không! Nhưng tuổi thọ còn lại là có ý gì?

[ Nguyên chủ Vân Đào sẽ chết sau 23 giờ 58 phút nữa, mặc dù cơ thể của cô ấy bây giờ thuộc về ký chủ, nhưng khi thời gian tử vong đến, cơ thể vẫn sẽ tiến vào quá trình phân hủy, ký chủ cũng sẽ chết cùng với cơ thể.]

Vân Đào hiểu rồi, nếu muốn tiếp tục sống trong cơ thể của nguyên chủ thì cô phải tự đi kiếm tuổi thọ.

“Làm thế nào để bổ sung kéo dài tuổi thọ?”

[Làm tình.]

“Hả? Tao nhớ quyển này không phải là truyện 18+ mà, nó là truyện về thời mạt thế đứng đắn đấy!”

[ Khi ký chủ vừa xuyên qua đã làm chuyện mà chỉ trong truyện 18+ mới có thể làm, số liệu lớn tất nhiên sẽ đề cử cô cho tổ tình dục chúng tôi.]

Vân Đào không còn gì để nói, sớm biết thế này, cô đã không làm tình với Diệp Hào rồi, đáng lẽ ra cô nên cầm gậy đâm vào zombie mới phải, biết đâu cô lại được ràng buộc với hệ thống nghịch tập phản công nữ chính.

“Vậy, dù sao mi cũng phải giúp đỡ một chút chứ? Có trung tâm đổi vật phẩm không?”

[ Không có, hệ thống chỉ biết báo thời gian.]

Đệt!

[ Ký chủ có thể lựa chọn hủy bỏ ràng buộc, trả lại thân thể nguyên chủ.]

Vân Đào còn có thể lựa chọn sao.

[ Nếu nhất định phải giúp đỡ, cũng không phải là không có.]

“Ồ?”

[Chỉ cần thời gian tuổi thọ không về 0, ký chủ sẽ không chết, nhưng tay chân không thể trụ vững.]

Nghe hay đấy, cơn tức giận của Vân Đào hạ xuống.

“Vậy, nếu làm một lần thì sẽ kéo dài được bao lâu?”

[ 3 ngày, 72 giờ ]

Dường như hệ thống biết Vân Đào muốn nói gì, tiếp tục nói:

[ Tôi là tổ hệ thống tình dục, yêu cầu cô ba ngày mới làm tình một lần đã là cực hạn rồi. ]

Vân Đào: “…”

Giết cô đi.

—————————————-

Lời tác giả: Hệ thống là hệ thống, dị năng là dị năng, thật ra dị năng của Đào Đào đã thức tỉnh, chỉ là cô ấy chưa nhận ra thôi, mọi người có thể đoán, nếu đoán đúng sẽ cập nhật thêm~

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 12 ★彡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.