Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 2: Mông cong quá, bóp một cái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hào ôm Vân Đào về xe của mình.

Đoàn trưởng đội Bạch sư là có hai dị năng, một trong số đó là dị năng không gian, không gian của hắn rất rộng, vì thế khi dừng lại cắm trại vào buổi tối, sẽ cất chiếc Hummer và lấy xe RV ra, cho nên trong bốn chiếc lúc này thì có ba chiếc là xe RV.

Trong đội có sáu người, vì để chăm sóc lẫn nhau nên sẽ có hai người chung một chiếc, Diệp Hào và Tô Bình Trắc ở chung.

Tô Bình Trắc là dị năng hệ ánh sáng, trầm ổn điềm tĩnh, là nhân vật được yêu thích thứ hai trong đội Bạch Sư, chỉ sau đoàn trưởng Sùng Minh, Diệp Hào không đứng đắn xếp thứ ba.

Lúc Vân Đào được bế lên xe, trong xe không có ai.

Diệp Hào đặt cô xuống ghế bên cạnh bàn ăn, cô lập tức kéo áo sơ mi đang che trên người xuống, không khách sáo mặc vào, cài hết nút áo từ đầu tới cuối, đáng tiếc cổ áo vẫn quá rộng so với dáng người nhỏ nhắn của Vân Đào, xương quai xanh xinh đẹp vẫn lộ ra.

Áo sơ mi của Diệp Hào rất to và dài, lúc ngồi vạt áo che qua đùi Vân Đào, che gần hết cảnh xuân.

Nhìn Diệp Hào không mặc áo sơ mi, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, để lộ cánh tay rắn chắc và vòng eo thon gọn, dưới lớp vải bó sát, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng.

Vân Đào ngồi đúng lúc mặt đối diện bụng Diệp Hào, chỉ là Vân Đào lúc này thật sự không có tâm trạng nào mà thưởng thức cảnh này.

Cô nắm lấy vạt áo, ngẩng đầu nhìn Diệp Hào, có chút đáng thương nói, “Diệp phó đoàn trưởng, cái gì mà đưa tay không đánh người mặt cười, đàn ông tốt không đánh phụ nữ, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp…”

“Nói tiếng người.”

“Người tới là khách, anh có thể chia cơm tối của anh cho tôi một chút được không?”

Cô thật sự rất đói!

Vân Đào nói đến câu cuối đã mang theo tiếng khóc nức nở, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nhìn tôi thật sự rất đáng thương mà.

Vân Đào thật sự muốn khóc, trước khi xuyên qua, cô chỉ là sinh viên đại học được cha mẹ cưng chiều, đã bao giờ phải chịu khổ như này, đi chân trần và đói bụng là nỗi khổ lớn nhát mà cô từng phải chịu đựng trong đời.

“Xem ra cô thật sự rất đói, sợ tôi cũng không thèm để ý nữa.”

Diệp Hào không quên Vân Đào từng sợ hãi đến run rẩy, nhưng khi nghe thấy cơm tối làm xong thì lại kích động đến nhảy dựng lên.

Cũng chính lúc đó, hắn quyết định mang Vân Đào về.

Vân Đào héo như quả cà tím bị sương đánh, “Bị anh cắt chết với chết đói cũng đều là chết, ăn no xong bị anh cắt chết, ít nhất tôi còn có thể yên nghỉ.”

Diệp Hào lại bị Vân Đào chọc cười.

Quả thật là không giống, xem ra lúc trước không phải ảo giác của hắn.

Ấn tượng trước đây của Diệp Hào về Vân Đào là một chú hề thảo mai không biết xấu hổ quyến rũ bạn trai của chị gái mình trước mặt người khác, thủ đoạn vụng về khiến người ta buồn nôn.

Nhưng Vân Đào bây giờ, không hề có dáng vẻ như lúc trước, ngược lại còn rất thú vị và đáng yêu.

Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt giả tạo của cô? Cô tiếp cận Bạch Sư có mục đích gì?

Không sao, hắn sẽ tìm ra được.

“Chia cho cô một phần không phải là không thể, cô phải lấy gì đó ra trao đổi.”

“Trao đổi? ” Vân Đào dang tay, ý tứ rất rõ ràng, cô cái gì cũng không có.

Diệp Hào đưa tay búng lên trán Vân Đào, trong đôi mắt nâu nhạt tràn ngập ý cười, “Không vội, sau này có thể đưa sau.”

Đôi mắt của Vân Đào sáng lên, sau này thì tốt, có sau này có nghĩa là cô bây giờ không cần phải chết!

“Được! Ngoài tính mạng ra thì cái gì tôi cũng cho được!”

Bây giờ Vân Đào sảng khoái đồng ý bao nhiêu, về sau liền hối hận bấy nhiêu, suy cho cùng chưa trải đời lâu nên không biết lòng người hiểm ác thế nào.

Diệp Hào bưng thức ăn tới cho Vân Đào như đã hứa, món chính là cơm trắng, bên trên có cà chua xào trứng, thịt băm ớt xanh và thịt kho tàu.

Đồ ăn thì ngon nhưng hình thức thì… không thể khen được.

Vân Đào nghi ngờ đây có phải là thức ăn thừa của mấy hôm trước không, nếu không sao cà chua xào trứng lại có màu vàng, thịt băm ớt xanh lại có màu đen, còn thịt kho tàu, ách, Vân Đào nhất thời không thể nghĩ ra từ nào để diễn tả nó.

Trông không đẹp thì cũng thôi đi, mùi cũng lạ nữa, giống như mùi cơm thừa ở căn tin đại học vậy.

Vân Đào cầm đũa chậm chạp không dám động.

“Đội Bạch Sư các anh bình thường đều ăn như vậy à?”

Diệp Hào ngồi đối diện Vân Đào, rất hài lòng với phản ứng của cô lúc này, “Ừ.”

“Vậy thì tốt.” Xem ra cô sẽ không bị trúng độc mà chết.

Vân Đào nếm thử một miếng cà chua xào trứng, thực sự kỳ lạ, sau đó lại nếm một miếng thịt băm ớt xanh, vẫn rất lạ, cuối cùng cố lấy hết can đảm nếm thử một miếng thịt lợn kho, trong dự liệu rất rất lạ.

Diệp Hào nhìn Vân Đào ăn sống không bằng chết, cười tủm tỉm nhắc nhở, ” Nguyên liệu quý giá, nhất định phải ăn hết nhé.”

Âm cuối gia tăng chính là trắng trợn uy hiếp.

Vân Đào: Mình hận Diệp Hào! Mình hận đầu bếp nấu cơm!

Đầu bếp Kỷ Hàm: Hắt xì

Ai đang mắng mình sau lưng!

Vân Đào khó nhọc ăn hết bát cơm lớn, ăn đến nỗi cô nghi ngờ mình thà chết đói còn hơn, cô dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay Diệp Hào, chân thành cầu xin.

“Nếu có thể, hãy để tôi nấu cơm cho, tôi nấu ăn rất ngon, thật đấy!”

Diệp Hào nhìn ngón tay trắng xanh đang cuốn quanh cổ tay mình, cổ họng có chút ngứa ngáy, hắn tách từng ngón tay Vân Đào ra, “Vừa bẩn vừa hôi, đi tắm đi.”

Vân Đào rút móng vuốt trở về.

Diệp Hào thích sạch sẽ, đặc biệt ghét bị người khác chạm vào.

Hừ, quá nhiều tật xấu!

“Được!” Vân Đào trong lòng mắng chửi, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nằm gai nếm mật, ba ngàn Việt giáp có thể nuốt Ngô!

Hừ!

Xe RV xa hoa, có phòng tắm riêng, Vân Đào mở vòi hoa sen, dòng nước nóng ấm áp bao trùm khắp cơ thể, cô thoải mái khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cô quyết định sẽ ở lại đội Bạch Sư không đi nữa, huhuhu, có thể tắm rửa thật tuyệt quá.

Diệp Hào vẫn luôn ở đây.

Người có dị năng đều có năm giác quan siêu nhạy, chỉ cần muốn người ở ngoài cách xe 3 mét có thể nghe thấy âm thanh trong phòng tắm.

Vì thế hắn nghe được tiếng rên rỉ thoải mái của Vân Đào khiến người khác liên tưởng miên man, còn nghe thấy những câu lẩm bẩm của Vân Đào.

“Oa, khuôn mặt này đẹp quá, làn da cũng đẹp nữa!”

“Ôi ngực cũng đẹp!”

“Mông cũng cong! Bóp một cái… ôi hihihi!

Diệp Hào: “…”

Sao lại để hắn nghe được những cái này chứ?

—————-

Xe Hummer



Xe RV



٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 2 ★彡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.