Thực ra Vân Đào đã nhìn thấy Diệp Hào từ lâu rồi, chỉ là Diệp Hào không đi tới, cô cũng coi như không thấy.
Cô không trách hắn, thậm chí còn biết ơn hắn, Diệp Hào khiến cô hiểu được ý nghĩa thật sự của câu ‘Thỏ không ăn cỏ gần hang’.
Cô quyết định gia nhập Bạch Sư, sẽ không phát sinh quan hệ với bất kỳ ai trong đội Bạch Sư, cô muốn luyện thành một bộ lòng dạ sắt đá, trở thành lãng tử tình trường “Ở giữa vạn bụi hoa, một phiến lá cũng không chạm vào người”, nàng sẽ ra ngoài tìm một người đàn ông để kéo dài tuổi thọ của mình!
Ngày mai sẽ tiến vào khu an toàn, cô tự đặt ra nhiệm vụ cho mình là kéo dài tuổi thọ thêm một tháng!
Khụ… Trước tiên cứ mặc kệ có thể làm được hay không, mục tiêu là phải có, ít nhất có thể tạo động lực cho bản thân, không phải sao.
Chờ Úy Lý và Kỷ Thâm trở về, buổi tối thịt nướng cuối cùng cũng bắt đầu, chỉ là Sùng Minh vẫn không ra, Vân Đào đành phải chuẩn bị riêng cho hắn một phần, cũng nấu một nồi cháo gà xé nhỏ để Tô Bình Trắc mang vào.
Ăn gà rán thịt nướng thì tất nhiên không thể thiếu rượu. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Vân Đào không thích uống rượu, dù là bia, rượu trắng hay rượu nho, cô đều cảm thấy khó uống, không phải vị quái lạ mà là cổ họng cay rát. Nhưng tối nay sau khi uống rất nhiều, cô nhận ra rằng rượu chỉ ngon và có ý nghĩa khi uống cùng những người đặc biệt vào những thời điểm đặc biệt.
Vân Đào uống say, nhưng nhìn không ra cô đang say. Cô không khóc, làm loạn hay say bí tỉ, chỉ rất im lặng.
Vì thế khi trời đổ mưa, Kỷ Thâm phụ trách cõng Kỷ Hàm say rượu trở về xe, Úy Lý phụ trách đưa Diệp Hào bất tỉnh nhân sự về xe, chỉ có Tô Bình Trắc không say ở lại nhìn Vân Đào đang say mà cũng không say.
“Sao trời lại mưa rồi?” Vân Đào vươn tay ra ngoài đỡ những giọt mưa rơi xuống.
Nước mưa trượt xuống theo ngón tay và bàn tay của cô, trượt qua cổ tay trắng nõn tinh tế, trượt qua cánh tay, đọng thành giọt nước ở khuỷu tay rồi rơi xuống đùi trắng nõn của cô.
“Tí tách!” Âm thanh rất nhỏ, lẽ ra sẽ bị tiếng mưa át nhưng giờ phút này lại vô cùng chói tai.
Tô Bình Trắc dời tầm mắt, đôi mắt dưới cặp kính giản dị hiện lên tia u ám.
“Mọi người đi hết rồi, không uống được nữa.” Giọng cô có chút bất mãn, lần đầu tiên cô cảm thấy rượu ngon nhưng cô chưa uống đủ.
“Tôi có thể uống cùng cô.” Tô Bình Trắc mở một lon bia khác cho Vân Đào.
Vân Đào vui vẻ nhận lấy, “Vẫn là Tô tiên sinh tốt nhất.”
Tuy hơi độc miệng nhưng rất tốt bụng, cô hỏi gì hắn trả lời.
Mặc dù say rượu nhưng đôi mắt Vân Đào vấn sáng rực rỡ như ngôi sao, làm cho người ta khó có thể chống đỡ.
Tô Bình trắc vội vàng mở thêm cho mình một lon, vốn định cụng với Vân Đào nhưng lại thấy Vân Đào đang uống thoải mái từng ngụm nhỏ, trông rất ngoan.
Hắn rất muốn xoa đầu của cô, thật muốn nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì say của cô, xoa bóp nàng bởi vì say rượu mà ửng hồng mặt, rất muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm ngon của cô…
“Cạch!” Tô Bình Bằng nặng nề đặt bia xuống bàn, “Sắp có gió rồi, quay về xe đi.”
“Ồ” Vân Đào ngoan ngoãn đồng ý, hai tay cầm bia đứng dậy, nhưng người lại đổ về phía trước, Tô Bình trắc đành phải dùng một tay kéo người trở về.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, dương v*t của Tô Bình Trắc lập tức có phản ứng phá tan sự áp chế.
Hắn cắn răng đỡ Vân Đào đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi, “Cô tự mình trở về đi.”
Vân Đào đã có một chiếc xe RV của riêng mình, mặc dù nhỏ hơn ba chiếc còn lại nhưng đủ để cô sống thoải mái một mình.
“Ò.” Vân Đào vẫn ngoan ngoãn đáp lời, chỉ là khi tiến lên một bước, cơ thể liền ngã về phía trước, Tô Bình Trắc hết cách, chỉ có thể kéo người trở về.
Người say rượu, có hành vi logic của riêng mình, chẳng hạn như Vân Đào giờ phút này.
Cô lắc đầu xua tay, “Không được, chân tôi mềm nhũn rồi, chắc chắn không thể đi về được, Tô tiên sinh, anh cõng tôi về xe nhé.”
“Anh cõng tôi về xe, tôi sẽ nấu cho anh món anh muốn ăn có được không?”
Tô Bình Trắc còn lâu mới trúng chiêu này, mặc kệ hắn cõng hay không cõng, Vân Đào dễ mềm lòng, chỉ cần hắn nói muốn ăn món này Vân Đào sẽ tự mình nấu món đó. Chỉ có tên ngốc Kỷ Hàm kia mới trao đổi cơ hội yêu cầu món ăn.
“Cô chỉ biết cái này?”
“Nếu không còn gì nữa?” Vân Đào nghiêng đầu hỏi ngược lại hắn.
Được rồi, Tô Bình Trắc chịu thua, hắn cúi xuống cõng Vân Đào lên lưng. Ngay khi cảm nhận được bộ ngực tròn trịa của Vân Đào áp vào lưng mình, dương v*t liền mất kiểm soát, đẩy quần thành một túp lều nhỏ, quy đầu bị đè ép đến phát đau.
Sắc mặt Tô Bình Trắc càng trở nên khó coi, lệ khí vì không giải phóng được ham muốn tình dục mà gần như hóa thành bản chất.
Vân Đào không biết gì về điều này, cô đặt một tay lên đầu mình, một tay đặt lên đầu Tô Bình Trắc, bàn tay cô rất nhỏ, chỉ che một phần.
“Tô tiên sinh, đừng sợ, tôi giúp anh che mưa.” Còn rất kiêu ngạo.
Tô Bình Trắc; “…”
Hắn chắc chắn Vân Đào say rồi.
“Xông lên, Tô tiên sinh!”
Tô Bình Trắc: ….
Tô Bình Trắc thực sự muốn ném Vân Đào xuống.
Trở lại xe, Tô Bình Trắc đặt Vân Đào lên giường rồi quay người rời đi, nhưng bị Vân Đào túm lấy ống quần, khi hắn quay đầu lại liền thấy bộ dáng ủy khuất và đáng thương của Vân Đào.
“Tô tiên sinh, anh rất ghét tôi phải không?” Sau khi uống quá nhiều rượu, giọng Vân Đào có chút khàn, nghe như đang khóc nức nở.
“Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại muốn đổi xe với Úy tiên sinh? Rõ ràng trước đó còn rất tốt mà.”
Đầu ngón tay Tô Bình Trắc khẽ run, “Cái gì?” Đọc Full Tại truyenfull.xyz
“Tôi đang nghĩ…” Vân Đào nghĩ nếu hôm nay là Tô Bình Trắc thì tốt rồi, mặc dù ý nghĩ này rất đáng xấu hổ cũng rất có lỗi với Tô Bình Trắc và Úy Lý, nhưng cô không kiềm được nghĩ như vậy.
Nếu là Tô Bình Trắc, cô sẽ không quá rối rắm, có lẽ trước khi Diệp Hào trở về cô đã làm xong rồi, như thế, cô sẽ có thời gian giải thích với Diệp Hào, có lẽ sẽ không đi đến bước đường này.
Bữa tiệc nướng tối nay kéo dài hơn hai tiếng, trong suốt hai tiếng đồng hồ, Diệp Hào không nói một câu, chỉ cúi đầu uống rượu.
Cô có lẽ có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Hào, nhưng hiểu thì hiểu, cô cái gì cũng không làm được. Khúc mắc trong lòng Diệp Hào sẽ không mở vì cô không tức giận, khúc mắc của cô cũng không mở vì một trở lại nhóm Bạch Sư.
Vì thế, cô hèn hạ nghĩ, nếu là Tô Bình Trắc thì tốt rồi, nhưng với điều kiện là Tô Bình Trắc nguyện ý làm tình với cô.
Vân Đào nghĩ thế nào liền hỏi thế đó.
“Tô tiên sinh, nếu anh không đổi xe với Úy tiên sinh, anh sẽ nguyện ý làm tình với tôi chứ?”