Nhìn thấy sự quyết tâm của Vân Đào, Úy Lý hơi cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn về phía trước, “Sao đột nhiên lại hăng hái như vậy?”
Vân Đào nắm chặt tay, “Bởi vì tôi muốn làm một chuyện quan trọng!”
Trong chiếc xe bám sát phía sau, Kỷ Hàm liền thò tai ra ngoài cửa sổ xe khi nghe thấy Vân Đào nói ra câu đầu tiên: “???”
Chuyện quan trọng? Chuyện cô ấy nói không phải là chuyện hôm nay đi tìm mười tên đàn ông để kéo dài tuổi thọ đấy chứ? Đây quả thực là chuyện quan trọng. Chẳng lẽ cô sợ không khống chế được mười tên đàn ông, cho nên bây giờ mới cuống quýt học một số kỹ năng để trấn áp mười tên đàn ông đó?
Được lắm Vân Đào, không ngờ Vân Đào cô lại là người như vậy! Là tôi nhìn lầm cô rồi!
Úy Lý cũng không truy hỏi là chuyện gì, điều này làm cho Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn bịa ra lời nói dối lừa Úy Lý.
Đoàn người vượt qua trạm kiểm tra tiến vào khu an toàn, xuống xe tại bãi đậu xe khách sạn mà bọn Diệp Hào đã dò xét trước đó.
Vân Đào vừa nhảy xuống xe, trước mặt chính là ánh mắt dữ tơn của Kỷ Hàm đang trừng cô.
“Cậu trừng tôi làm gì?” Vân Đào không hiểu ra sao.
Kỷ Hàm đương nhiên sẽ không nói nguyên nhân thật sự, chỉ nói: “Hừ, ai bảo buổi sáng cô trừng tôi.”
Cung phản xạ này của cậu cũng dài quá đó, em trai à!
Vân Đào rút ra kinh nghiệm, hôm nay quyết định tìm người kéo dài tuổi thọ trong ba người trước, sau khi ổn định ở khách sạn,, Vân Đào nhân lúc ở khách sạn không cần cô phải nấu cơm sẽ lẻn ra ngoài.
Có lẽ cô là người duy nhất nghĩ mình lén lút lẻn ra ngoài.
Khiến Vân Đào không ngờ tới chính là, cô dạo quanh một vòng trên đường nhưng không có ai đến bắt chuyện với cô cả, cô nhìn thấy có người đàn ông khá được, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí mặt dày tiến lên, nhưng cô còn chưa kịp tới trước mặt người ta thì người đã chạy rồi, chính là bỏ chạy đó!
Vân Đào sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình, “Không phải chứ hệ thống, là tao mù hay bọn họ mù thế?”
Hệ thống cái gì cũng biết, nhưng hệ thống không nói, chẳng hạn như nó biết có năm người đàn ông đang theo dõi trong chỗ tối, một khi có người, đúng, có người, bất kể là nam hay nữ, người già hay trẻ con, một khi ánh mắt rơi vào trên người Vân Đào, thì liền bị uy áp của năm người dội tới, bọn họ không chạy còn ở lại làm gì chứ, chờ bị đánh chắc?
Hệ thống: [ Chuyện xảy ra không bình thường tất nhiên có quái vật, nếu là cô đang đi trên đường, đột nhiên có anh chàng siêu siêu đẹp trai đến gần, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ, rồi cũng bỏ chạy sao?]
“Có lý.” Vân Đào cảm thấy đi trên đường tình cờ gặp gỡ không thực tế, nhưng đã ở đây rồi, phải đi dạo một vòng quanh khu an toàn sắp bị phá hủy này mới được.
Khu an toàn thứ 3, còn được gọi là căn cứ an toàn số 3, là khu vực an toàn lớn độc lập duy nhất không thuộc thẩm quyền của cơ quan nhà nước, đây là khu vực an toàn giàu có và an toàn chỉ sau căn cứ thủ đô.
Nhưng khu an toàn như vậy sẽ sớm bị phá hủy, lý do phá hủy cũng giống như lý do làm giàu– nuôi nhốt zombie.
Bọn họ mới nuôi được 1 con zombie cấp sáu hệ tinh thần phá tan lá chắn, lấy khống chế tinh thần mấy mấy người nhân viên quản lý và ăn thịt bọn họ, trực tiếp thăng lên cấp bảy.
Tận thế ba năm, hầu hết những người dị năng cao cấp vẫn đang vật lộn ở cấp 3 và 4, dị năng của nam nữ chính cũng mới đột phá cấp sáu, sự xuất hiện của một Zombie cấp 7, còn là zombie hệ tinh thần, có thể tưởng tượng được nó sẽ đáng sợ đến mức nào.
Đúng như dự đoán, zombie cấp 7 hệ tinh thần phá tan lớp phòng ngự nặng nề của “trang trại ngầm”, dùng tinh thần lực khống chế những con zombie còn lại, gần như san bằng toàn bộ khu vực an toàn.
Đương nhiên kết cục cuối cùng của nó sẽ bị nhóm nhân vật chính tiêu diệt, tinh hạch hệ tinh thần cấp bảy trong đầu nó bị nam chính Lệ Sính hấp thu, trợ giúp nam chính nâng lên thành dị năng cấp bảy.
Tác giả à… ôi, Vân Đào cạn lời.
Cô chỉ biết sự trưởng thành của nhân vật chính luôn đi kèm với sự hy sinh, nhưng cô không biết sự hy sinh đó lại lớn đến như vậy.
Lúc đọc sách theo góc nhìn của nhân vật chính, chỉ cảm thấy nam nữ chính thật lợi hại, zombie mạnh như vậy vẫn bị bọn họ giải quyết được, hiện giờ thì sao, Vân Đào chỉ muốn nói nam nữ chính đừng có ai động vào bà đây!
Vân Đào vừa đi vừa nhớ lại cốt truyện, bất tri bất giác đã đến nơi ở của ban quản lý khu an toàn.
Cô dừng bước nhìn vào bên trong, chỉ thấy khu biệt thự gần như không khác gì trước thời tận thế. Nhưng cô biết, lối vào “trang trại ngầm” nuôi nhốt Zombie ở ngay một trong số tòa biệt thự này.
Vân Đào vừa ăn hạt dẻ rang đường thuận tay mua được, vừa nhìn về hướng khu biệt thự, suy nghĩ có nên công khai chuyện “trang trại ngầm” hay không, tạo ra sự hỗn loạn, ngăn chặn zombie hệ tinh thần có cơ hội thăng lên cấp bảy, phải biết rằng cuộc xung đột giữa nhóm Bạch sư và nhóm nhân vật chính chính là lúc zombie cấp bảy đang làm loạn.
Thời gian cô đứng lại hơi lâu, luôn có người chú ý đến cô.
Trên tầng ba của một biệt thự nào đó, một người trẻ tuổi lười biếng đang dựa vào lan can ban công, thấy Vân Đào liền gọi người bên cạnh, “Vô Dạng, anh nhìn kìa, lại có một người phụ nữ muốn đánh chủ ý với anh, nhưng lần này trông rất đẹp.”
Khúc Vô Dạng đang dựa lưng vào lan can không có việc gì, phủi tàn thuốc trên người, quay đầu nhìn theo tầm mắt của Ôn Đông, liền thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và váy bò ngắn, trong miệng không biết đang ăn cái gì, hai má phồng lên giống như hamster.
Đúng là trông khá ổn, nhưng hắn không có hứng thú, ngay khi hắn định thu hồi tầm mắt, ai ngờ người phụ nữ kia lại đột nhiên giơ ngón giữa về phía bọn họ, sau đó quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Khúc Vô Dạng: “?”
“Hahahaha!” Ôn Đông cười bò toài lên lan can không đứng thẳng lên được, ” Người phụ nữ này là Mary Sue xem TV nhiều quá rồi à, muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh sao?”
Nếu Vân Đào biết mình bị Ôn Đông nói như vậy, thể nào cũng dựng thẳng ngón giữa cho hắn. Những người có thể sống trong khu biệt thự, đều là người biết chuyện của “trang trại ngầm”, cũng đều là bia đỡ đạn sắp nhận cơm hộp, cô không tin đối phương có thể tìm tới cửa chỉ trong mấy ngày nữa!
Cùng cạn lời giống Khúc Vô Dạng còn có năm người trong đội Bạch Sư đang núp trong chỗ tối, bọn họ còn tưởng Vân Đào nhìn trúng Khúc Vô Dạng nữa chứ, ai ngờ lại thấy Vân Đào giơ ngón giữa rồi chuồn lẹ.
Khúc Vô Dạng là chỉ huy căn cứ của vùng an toàn thứ ba, ở địa bàn của hắn mà còn dám giơ ngón giữa với hắn…