Vân Đào lui về phía sau hai bước, vén mũ trùm lên, muốn nói Ôn Đông nhưng không chắc chắn về mối quan hệ giữa bọn họ và Sùng Minh, nên đành phải đứng đó không lên tiếng.
Ôn Đông khẽ ồ một tiếng, nụ cười nhạt đi, dường như không hài lòng với phản ứng của Vân Đào.
“Ôn Đông.” Khúc Vô Dạng đi tới: “Chú ý một chút.”
Ôn Đông thẳng lưng lên, không có bất kỳ chỗ dựa nào, hắn vẫn có thể đứng vững đi tới đi lui như không có xương, như thể chỉ cần một cú chọc nhẹ một cái sẽ tê liệt ngã thành một vũng bùn.
Hắn nhún vai, “Tôi chỉ tò mò thôi, sao hôm qua cô lại giơ ngón giữa với chúng tôi?”
Câu phía sau là hỏi Vân Đào.
Trong lòng Vân Đào nói thầm anh đã gọi tôi là cô gái ngón giữa rồi, tôi còn có thể làm rõ được biệt danh này sao?
“Tôi bị hội chứng giơ ngón giữa ngắt quãng, không có ý nhằm vào các anh.” Vân Đào nở nụ cười tiêu chuẩn mà lễ phép, nếu chụp ảnh lại có thể trực tiếp làm thành biển hiệu đặt trước cửa ngân hàng làm đạo cụ đón khách.
Hội chứng giơ ngón giữa ngắt quãng?
“Thật sự, không tin anh nhìn xem.” Vân Đào mỉm cười, giơ ngón giữa với Ôn Đông, không nhịn được cũng phải nhịn, đây là anh tự chuốc lấy.
“Ha ha ha.” Ôn Đông cười tùy ý, không giống như bị người ta giơ ngón giữa, mà giống như nghe được một câu chuyện cười.
Vân Đào không muốn để ý tới hắn, nhanh chóng liếc mắt nhìn Khúc Vô Dạng, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm mình, cô sợ tới mức tim đập mạnh.
Khúc Vô Dạng vẫn luôn thù dai, lại còn có thù tất báo. Em giơ ngón giữa trên địa bàn của hắn chính là một loại khiêu khích, hắn quả thực rất có khả năng trả thù.
Lời Diệp Hào vẫn còn văng vẳng bên tai, Vân Đào cảm thấy mình có thể sẽ chết. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cô lại lén nhìn về phía Sùng Minh, nhưng không thấy được chút cảm xúc nào trên mặt hắn, cũng không đoán ra được mối quan hệ giữa hai người.
Ôn Đông nói muốn đi ăn chực, vậy quan hệ hẳn là tốt?
Vân Đào lén hỏi hệ thống: “Hệ thống, Khúc Vô Dạng và Sùng Minh là quan hệ gì?”
Không có tiếng trả lời.
“Hệ thống? Hệ thống? Gọi hệ thống?”
Vẫn không có tiếng trả lời, cứ như thể hệ thống chưa từng tồn tại vậy.
Vân Đào vội vàng lật xem cổ tay trái, chỉ cần cô suy nghĩ là có thể hiện ra thời gian tuổi thọ đếm ngược nhưng lúc này lại không hiện lên nữa.
Vân Đào lúc đầu là tràn ngập niềm vui, rốt cục không cần phải dựa vào làm tình để duy trì tính mạng nữa! Sau đó lại buồn bã mất mát, không ai biết cô là Vân Đào đến từ thế giới khác.
Cảm giác cô độc bao trùm lấy cô, cô có chút muốn khóc, nhưng không thể khóc, cố nén đỏ hốc mắt.
Khúc Vô Dạng: “???”
Cảm nhận được Vân Đào e ngại và phòng bị với mình, Khúc Vô Dạng vốn đã không hiểu chuyện gì, người bị giơ ngón giữa là hắn, hắn còn chưa làm gì đâu, cô sợ cái gì? Bây giờ lại sợ đến mức sắp khóc?
Cổ họng Khúc Vô Dạng ngứa ngáy, muốn hút thuốc.
“Sùng Minh, anh còn chưa trả lời tôi đâu đấy, đến ăn chực có tiện không?” Ôn Đông không trêu Vân Đào nữa, hỏi Sùng Minh.
Sùng Minh không trả lời, nhìn về phía Vân Đào.
Vân Đào nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu nói: “Không sao, chỉ là không biết các anh có kiêng ăn cái gì không?”
“Không có.” Khúc Vô Dạng thầm nói món cơm cà tím cá của Kỷ Hàm đã thành công chữa khỏi tật kén ăn của hắn.
“Tôi có.”
Vân Đào lại cười lễ phép mà tiêu chuẩn, “Mời nói.”
Ôn Đông hơi nhíu mày: “Tôi không ăn cay.”
“Được.” Nụ cười của Vân Đào cuối cùng cũng thêm vài phần chân thành.
Cậu bé ngoan, chờ đó, tôi hứa sẽ không cay chết anh.
Trở lại khách sạn, Vân Đào tránh người khác quay về phòng của mình tắm rửa, trên người cô toàn vết máu bắn tung tóe, phần sườn mặt va vào tường cũng hơi sưng đỏ, bộ dáng chật vật, thật sự không muốn để người khác nhìn thấy.
Một mình một người, sau khi xả nước nóng, thần kinh căng thẳng của Vân Đào cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn, sau đó cô bắt đầu phát run, toàn thân run rẩy, nghiêm trọng nhất là tay phải, run đến mức không cầm được thứ gì.
Trên cổ tay phải cô buộc một sợi dây đỏ, trên sợi dây có một con thỏ nhỏ đang cầm một chiếc bánh trung thu, nó được chạm khắc bằng gỗ, trông rất sống động và dễ thương.
Con thỏ nhỏ run rẩy theo tay cô, những giọt nước màu đỏ từ trên người con thỏ rơi xuống.
Vân Đào cầm con thỏ dùng sức chà xát, nhưng vô ích.
Tượng gỗ con thỏ là Vân Đào mua ở chợ tạp hóa ngày hôm nay.
Người bán là một thợ thủ công đã ngoài 60-70 tuổi, gian hàng của ông rất nhỏ, núp vào trong một góc bán một số con giáp, con vật thần thoại, thỏi (vàng hoặc bạc) và bùa do chính tay mình điêu khắc.
Không ai mua đồ của ông ấy, vì tận thế nên vật tư khan hiếm, ai lại đi mua những đồ chơi nhỏ vô dụng này, nhưng ông lão vẫn chạm khắc chúng một cách tỉ mỉ và cẩn thận.
Vân Đào chú ý tới ông ấy vì ông ấy rất nghiêm túc, không tương thích với thị trường táo bạo xung quanh, dường như ông ấy vẫn đang sống trong những ngày trước khi tận thế, thong dong bình tĩnh, nhìn không ra một chút mỏi mệt và bàng hoàng nào.
Lúc mua thỏ, ông lão tươi cười hiền lành, nói nó sẽ mang đến vận may và thuận lợi cho Vân Đào.
Tận thế đến nay đã được ba năm, ông và người nhà của ông luôn có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng sẽ biến nguy thành an, ông ấy cảm thấy có lẽ mình là người may mắn nhất trên đời nên những vật nhỏ mà ông tự tay điêu khắc chắc chắn cũng mang theo may mắn.
Vân Đào cảm thấy con thỏ điêu khắc gỗ này thật sự có thể mang đến may mắn, khi gặp Nhiếp Sở xâm phạm cô, cô hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, ngay cả hệ thống vẫn luôn làm phiền cô cũng không thấy đâu, nhưng bây giờ con thỏ lại nhuốm đầy máu của Nhiếp Sở.
Máu người thấm vào gỗ, một lúc lâu sau, con thỏ màu gỗ thô liền biến thành màu nâu đen, rửa thế nào cũng không sạch, giống như bàn tay dính đầy máu của cô.
Nhưng cô không nỡ vứt nó đi, cũng sẽ không vứt nó.
Tắm rất lâu mới xong, cô thu dọn đồ đạc rồi đến phòng bếp của khách sạn chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, vừa mở cửa đã thấy Tô Bình Trắc đứng dựa vào tường, dường như đã đứng rất lâu rồi.
“Tô tiên sinh?”
Ánh mắt lạnh nhạt dưới kính râm của Tô Bình Trắc khiến Vân Đào hoảng hốt.
“Đoàn trưởng nói cô bị thương, tôi tới nhìn xem.” Ánh mắt Tô Bình Trắc đảo qua sườn mặt sưng đỏ của Vân Đào.
“À, tôi không sao rồi, không cần chữa… hít!” Vân Đào còn chưa nói xong, tay trái đã bị Tô Bình Trắc cầm lấy, đau đến nỗi Vân Đào hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù đã được Sùng Minh nắn lại cổ tay bị trật, nhưng nó vẫn sưng đỏ một mảng lớn, chạm vào liền đau, chắc là bị thương dây chằng.
“Chậc” Tô Bình Trắc lạnh lùng chậc một tiếng, “Còn tưởng cô có bản lĩnh, dám một mình trốn ra ngoài, cuối cùng ngay cả chút đau đớn này cũng chịu không nổi.”
Tuy miệng nói những lời mỉa mai, nhưng lực đạo trên tay hắn lại rất nhẹ nhàng, vầng sáng trắng ấm áp bao phủ lên cổ tay sưng đỏ của Vân Đào, rất nhanh liền phát huy tác dụng, vết sưng đỏ nhanh chóng biến mất, cổ tay trở lại như lúc ban đầu, nhìn không ra dấu vết bị thương nào.
Vân Đào giả vờ như không nghe thấy lời mỉa mai Tô Bình Trắc, mừng rỡ xoay cổ tay, “Tô tiên sinh, dị năng của anh thật thần kỳ.”
Ánh mắt Vân Đào rất sáng, khi cô ngậm dương v*t vào đêm đó, ánh mắt của cô cũng sáng như vậy, còn lóe ra ánh sáng chói mắt.
Không biết dương v*t của hắn cứng trước, hay là hắn hôn Vân Đào trước.
Hắn nắm cằm Vân Đào, hơi nâng lên, hôn xuống. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Đầu lưỡi cạy môi, cạy mở hàm răng, tìm được cái lưỡi nhỏ của Vân Đào, khiêu vũ với nó.
dương v*t đụng vào bụng dưới Vân Đào, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vô kỷ luật, trướng to từng chút một, cố ý hay vô ý cọ xát, dần dần trở nên nặng hơn.
“Vân Đào, cô biết đấy, tôi rất muốn cô.” Giọng Tô Bình Trắc mất đi bình tĩnh và lạnh lùng, chỉ còn lại đè nén và tiếng thở dốc đau đớn.
Vân Đào đương nhiên biết hắn muốn cô, hắn mắc chứng nghiện tình dục, nhưng lần trước hắn lại có thể nhịn xuống không làm cô khi cô ngủ quên, cô thấy Tô Bình Trắc rất tốt.