Ôn Đông chết rồi? Khúc Dạng giết chết ba người trong nhóm nhân vật chính, Tần Hạng Chi bị thương nặng? Chuyện trang trại dưới lòng đất bị bại lộ? Đội Bạch Sư mang thi thể của Khúc Vô Dạng và Ôn Đông đi?
Ha, Vân Đào tức đến bật cười.
Quanh đi quẩn lại, khu an toàn số 3 được bảo vệ khá tốt, nhưng vận mệnh của đội Bạch Sư không những trở về vị trí ban đầu mà thậm chí còn cõng thêm tội danh kẻ thù chung của nhân loại.
Cái này tính là gì? Hình phạt vì cô cố gắng thay đổi vận mệnh ư?
Hệ thống: [ Ký chủ, bình tĩnh. Khi tôi quay lại, Ôn Đông đã chết, cho nên không thể tra được điều gì bất thường về hắn, tuy nhiên, sau khi cập nhật và nâng cấp, câu chuyện cuộc đời về hắn và Khúc Vô Dạng có thể tra được. ]
[ Khu an toàn số 3 được Khúc Vô Dạng tiếp nhận từ trong tay anh trai Khúc An Nhiên hơn một năm trước, là khi đó hắn mới biết sự tồn tại của trang trại dưới lòng đất, hơn một năm nay, hắn và Ôn Đông vẫn luôn nghĩ cách hủy diệt trang trại dưới lòng đất, nhưng lợi ích từ trang trại quá lớn, liên lụy quá rộng, thế lực bọn họ có hạn bị người ta cản trở ở khắp nơi vì thế chỉ có thể cố gắng thực hiện từng chút một, tức là ám sát những người ủng hộ trang trại dưới lòng đất.]
[ Lần này khu biệt thự bị san bằng, thực ra là Khúc Vô Dạng mượn tay nhóm nhân vật chính cố ý làm như vậy, muốn một lưới bắt gọn những người đó.] Hệ thống nhận thấy Vân Đào có gì đó không ổn, tạm dừng hỏi, “Ký chủ, cô, cô không sao chứ?]
Vân Đào tái mặt, cô luôn cho rằng Khúc Vô Dạng và Ôn Đông là một trong những kẻ chủ mưu của trang trại ngầm, thậm chí còn cho rằng bọn họ là kẻ cầm đầu, vì vậy cô đã giơ ngón giữa với bọn họ, thái độ đối với Ôn Đông không tốt. Hiện tại hệ thống lại nói cho cô biết, Khúc Vô Dạng và Ôn Đông vẫn luôn muốn hủy diệt trang trại ngầm, ở trong ổ sói đấu trí đấu dũng với một đám súc sinh?
Một tiếng nức nở ngắn ngủi, như thể phát ra từ sâu trong linh hồn chen ra đến cổ họng, đánh thức Diệp Hào đang ngủ say.
Hắn ngồi thẳng người dậy, chưa kịp mừng rỡ đã bị bộ dáng của Vân Đào làm chấn động.
Vân Đào đang khóc, rõ ràng không có thanh âm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
“Diệp Hào, anh có thể ôm em được không?”
Diệp Hào cái gì cũng không hỏi, hắn bế Vân Đào lên ôm thật chặt vào trong lòng. Cơ thể Vân Đào lạnh buốt, còn đang khẽ run rẩy, hắn kéo chăn che lại, nhưng vẫn không thể sưởi ấm cho cô.
“Đào Đào, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có anh ở đây.” Diệp Hào cẩn thận nâng mặt Vân Đào lên, hôn đi những giọt nước mắt của cô, hôn lên đôi môi run rẩy của cô.
Vân Đào khổ sở muốn chết, sự an ủi của Diệp Hào hoàn toàn không có tác dụng, cô biết điểm mấu chốt ở đâu.
“Diệp Hào, anh có thể dẫn em đi xem Khúc Vô Dạng và Ôn Đông được không?”
Vân Đào gặp Khúc Vô Dạng trước.
Khúc Vô Việc vẫn hôn mê cho tới bây giờ, hắn liên tiếp hấp thu hết bốn viên tinh hạch cấp sáu, cưỡng ép đột phá đến cấp sáu, sau đó lại dùng hết dị năng, cơ thể quá tải bắt đầu rạn nứt.
Lúc đầu, khắp cơ thể xuất hiện những hoa văn tia chớp rất nhỏ, sau đó hoa văn dần dần rõ ràng và dày đặc hơn, tiếp đó nữa chúng bắt đầu rạn nứt, da thịt vỡ ra, máu rỉ ra theo các vết nứt.
Tô Bình Trắc luôn chữa trị cho hắn, nhưng là tốc độ chữa không thể sánh được với tốc độ rạn nứt, ba ngày trôi qua, dị năng của Tô Bình Trắc đã chạm đáy, hắn khó có thể cầm cự được nữa, hiện giờ bọn họ đang bị truy nã và đuổi giết, không thể đi tìm dị năng giả hệ chữa lành khác.
Vì vậy, một khi Tô Bình Trắc không chịu được nữa, Khúc Vô Dạng sẽ không thể cứu được.
Bởi vì miệng vết nứt chảy máu, Khúc Vô Dạng chỉ mặc một chiếc quần lót, nằm bất động trên giường, nếu không phải lồng ngực còn yếu ớt phập phồng, Vân Đào còn tin đây là một cái xác chết.
Toàn thân hắn đều là vết nứt, thân thể, tay chân, thậm chí là mặt và tóc che trên da đầu, máu chảy ra từ trong vết nứt, nhuộm hắn thành một người máu, xem ra cho dù Tô Bình Trắc có thể kiên trì thêm mấy ngày, Khúc Vô Dạng cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa, hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Tô Bình Trắc vẫn luôn canh giữ bên người Khúc Vô Dạng không rời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Đào sau ba ngày, ai ngờ trạng thái của Vân Đào kém đến mức nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không ai biết tại sao Vân Đào lại hôn mê, nhưng hắn đã dùng dị năng kiểm tra cho Vân Đào, không phát hiện được chỗ nào không ổn, vì thế nhất trí cho rằng Vân Đào bị kích thích nên mới như thế.
“Đào Đào, em không sao chứ?” Tô Bình Trắc đã ba ngày liên tục không ngủ,, kính râm cũng không che được vẻ mệt mỏi trong mắt hắn.
Vân Đào nhếch khóe miệng, cười đến khó coi, “Em không sao.”
Không ai tin rằng cô ấy ổn.
Sau khi nhìn thấy Khúc Vô Dạng, Vân Đào lại đi nhìn Ôn Đông, chính xác là mộ của Ôn Đông.
Sau khi bọn họ trốn thoát khỏi khu an toàn, tìm được khu nghỉ dưỡng tránh nóng hẻo lánh này. Sau khi dọn sạch lũ zombie, dọn dẹp một số phòng có thể ở được để nghỉ ngơi và hồi phục.
Ôn Đông được chôn trên đỉnh núi lưng phía sau khu nghỉ dưỡng, đứng ở trước mộ tầm mắt có thể nhìn thấy rất xa, có núi rừng liên miên, dòng suối nhỏ uốn lượn, còn có cánh đồng cỏ dại mọc um tùm, ba năm sau sau tận thế, đây cũng coi như là phong cảnh đẹp.
Vân Đào nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Đông, lần giơ ngón giữa từ xa không tính, cô nhớ Ôn Đông khoa trương cúi xuống cười nhìn cô dưới mũ trùm đầu, nói: Cô gái ngón giữa, thật trùng hợp.
Vân Đào một khắc thấp thỏm và sợ hãi kia gần như toàn bộ biến thành tức giận, sau đó dù là trở về khách sạn trên cùng một con đường, hay tiếp xúc ngắn ngủi lúc nấu cơm, hoặc khi họ ngồi quanh bàn cùng nhau ăn cơm, Vân Đào chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.
Ai bảo hắn nuôi nhốt zombie, ai bảo hắn gọi mình là cô gái ngón giữa, ai bảo hắn luôn khoa trương cười to không thể giải thích được. Tóm lại, cô chỉ không thích hắn mà thôi.
Lúc ấy chán ghét bao nhiêu thì hiện giờ Vân Đào cảm thấy áy náy bấy nhiêu.
Cô rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào, bị nguyên tác dắt mũi, suy đoán về một người lạ mà cô chưa từng tiếp xúc với ác ý vô cùng lớn, không, cô không suy đoán, mà trực tiếp định tội cho người ta.
Hệ thống: [ Ký chủ, kỳ thật cô cũng đừng trách mình quá, Khúc Vô Dạng và Ôn Đông vốn phải chết, chết ở trong tay Zombie và chết dưới tay nhân vật chính có khác gì đâu, ít nhất cô đã cứu được tính mạng của hàng trăm nghìn người sống sót trong khu an toàn.]
Có một điều Vân Đào nghĩ mãi không ra, “Nếu đội Bạch Sư và Khúc Vô Dạng là bạn tốt, tại sao lúc Khúc Vô Dạng trong nguyên tác chết, đội Bạch Sư lại không tới giúp đỡ?”
Hệ thống: [ Bởi vì nội dung cốt truyện không cần.]
Vân Đào toàn thân lạnh buốt, như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cốt truyện cần gì? Cần một người quản lý ngu ngốc tự đại, tự gánh chịu hậu quả, có phải Khúc Vô Dạng hay không cũng không sao cả, cũng không cần biết chuyện xưa đằng sau hắn là gì.
Nó cần một cuộc xung đột giữa đội Bạch Sư và nhóm nhân vật chính, nguyên nhân xung đột có thể đơn giản drama, nhưng kết quả xung đột nhất định phải đủ bi thảm, như thế mới có thể kích hoạt sự căm ghét thù hận lẫn nhau, mới có thể buộc đội Bạch Sư đi lên con đường nhân vật phản diện.
Chỉ khi trở thành người trong cuộc, Vân Đào mới hoàn toàn cảm nhận được ác ý của nội dung cốt truyện trong nguyên tác.
Chẳng trách không thể để các nhân vật trong sách biết sự thật mình là người giấy, chẳng trách thế giới chỉ có một con đường là sụp đổ sau khi họ phát hiện ra.
[ Về vận mệnh của Bạch Sư, lẽ ra cô không nên nghĩ đến việc thay đổi, cô nghĩ mà xem, vào thời điểm này, Vân Đào đáng lẽ không nên tồn tại, người này là không nên tồn tại, thiên đạo không chú ý thì thôi, hiện giờ thiên đạo đã để ý tới cô, tương đương với việc đánh dấu trên người cô, về sau cô làm bất cứ chuyện gì liên quan đến thay đổi nội dung cốt truyện chính đều sẽ bị phát hiện.]
[Hơn nữa kết quả bị phát hiện cô cũng biết rồi đấy.]
Vân Đào cắn môi, “Muốn tao từ bỏ, trừ khi hắn giết chết tao.”
Cô tháo tượng gỗ con thỏ trên cổ tay xuống, đặt trước mộ Ôn Đông, “Xin lỗi, hy vọng kiếp sau anh sẽ gặp may mắn, đừng gặp phải người như tôi.”
Vân Đào đứng dậy, nói với Diệp Hào đang lặng lẽ chờ ở một bên, “Em có cách cứu Khúc Vô Dạng.”
——————————————–
Lời của tác giả: Về phần Ôn Đông, đã nói hắn là nhân vật quan trọng mà, chắc chắn không dễ chết như vậy được?