“Vô dụng.” Thấy người của mình chết hèn nhát như thế, Tề Tĩnh mặt không ánh sáng, thấp giọng chửi.
“Anh Tĩnhđừng tức giận, loại ngu xuẩn này, chết thì chết thôi, chờ ngày khác chúng ta sẽ tìm được một người tốt hơn.” Bàn tay mềm mại không xương của Ninh Nghiên vuốt ve lồng ngực Tề Tĩnh, trấn an hắn.
Đội Thợ Săn chưa bao giờ thiếu người, luôn luôn có dị năng giả cạo đầu muốn vào, nhưng Tề Tĩnh vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc thà ít mà tốt, vì thế mọi người trong đội đều hữu ích bất kể trình độ của họ như thế nào.
Ví dụ như dị năng giả hệ tốc độ vừa mới chết kia, là một tay giỏi trong việc cung cấp thông tin và tìm hiểu thông tin, không ngờ bản thân lại bị lừa chết dễ dàng như vậy.
Cái chết của dị năng giả hệ tốc độ, ngoại trừ đổi lại được hai chữ “vô dụng” của Tề Tĩnh ra, còn lại không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Ngược lại, đội Bạch Sư được tụ tập lại với nhau lần nữa, phối hợp ăn ý dựng lên một bức tường kín không kẽ hở.
Lúc này, đoàn đội tin tưởng lẫn nhau, thậm chí có thể giao phó sinh tử cho nhau, đây chính là tác dụng của khoảng cách khi đoàn đội tụ tập lại, dùng phương thức trực quan mà tàn nhẫn bộc lộ ra.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đội Thợ Săn chỉ còn lại bảy người, mà đội Bạch Sư không bị tổn hại gì.
Sắc mặt Tề Tĩnh càng ngày càng khó coi, cơn tức giận chân thực đến mức khiến Ninh Nghiên cũng tự giác buông hắn ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên không nói một lời.
Lam Chu không bị ảnh hưởng, vẫn ngồi như cũ, thích thú nhìn cuộc hỗn chiến phía dưới.
Khi cơn tức giận tích lũy đến đỉnh điểm, Tề Tĩnh từ bỏ ý định đứng nhìn, thả người nhảy xuống, cơ thể biến thành một con cá mập hổ khổng lồ lao xuống.
Dị năng giả cấp bảy gia nhập, tình thế thay đổi.
Giữa dị năng giả, cấp một chính là vực sâu, huống chi là câp hai, cấp ba. Ở trước mặt Tề Tĩnh, chỉ có Sùng Minh và Khúc Vô Dạng mới có khả năng đánh với hắn.
Có Tề Tĩnh tọa trấn, những dị năng giả còn lại trong đội thợ săn bớt sợ hãi, tinh thần chiến đấu tăng cao, càng ra tay tấn công tàn nhẫn không hề cố kỵ.
Trong hỗn loạn, Vân Đào trúng thôi miên của dị năng giả hệ tinh thần, chủ động tiến về phía trước, cũng may được Úy Lý kéo về. Mũi cô đụng vào lồng ngực cứng rắn của Úy Lý, đau đến mức khiến nước mắt cô chảy ra, nhưng đau như vậy cũng làm cô tỉnh táo trở lại.
Tiếp tục như vậy không phải là cách.
Tiếng gió hỗn loạn sắc bén chợt nổi lên, trong đó xen lẫn một tiếng gió không rõ ràng nhưng âm điệu kỳ quái, đây là tín hiệu rút lui của Diệp Hào.
Lam Chu đang đứng trên cá quỷ khẽ nhướng lông mày, hắn cuối cùng cũng di chuyển, chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt lại, cảm giác thoải mái như tắm nắng. Một lát sau, lông mi thuần trắng run rẩy, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt xanh lóe lên tia sáng.
Một khối bóng tối khổng lồ dường như vô tận nhanh chóng từ hướng Hải Châu lan tới, giống như một lọ mực bị trẻ con đánh đổ, lặng lẽ nuốt chửng bầu trời và mặt đất từng chút một.
Ninh Nghiên cảm giác được điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bóng tối nhanh chóng lan tràn tới, sắc mặt đại biến.
“Anh Tĩnh, nó đến rồi, nó đến rồi!” Ninh Nghiên hoảng sợ, gần như tê tâm liệt phế hét lên, vừa hét vừa thúc giục cá quỷ đi về phía Tề Tĩnh.
Cả người Tề Tĩnh cứng đờ, quả nhiên nhìn thấy bóng tối đang đến gần, mặc kệ Sùng Minh đang đánh, hắn biến thành một con cá voi sát thủ bay đến chỗ cá quỷ, “Rút!”
Những dị năng giả còn lại trong đội thợ săn mặt không biến sắc, lần lượt nhảy lên người con cá voi sát thủ. Nhìn kỹ, tất cả bọn họ dường như đang run rẩy, run vì quá mức sợ hãi.
Chết tiệt, sao nó lại tới đây?
“Không, không biết.” Môi Ninh Nghiên run rẩy, cô nắm chặt cánh tay Tề Tĩnh, “Anh Tĩnh, chúng ta có thể chạy thoát không?”
Câu trả lời là, không.
Bóng tối đến quá nhanh, ngay khi con cá quỷ vừa bay ra xa, đã bị bóng tối bao phủ, đội Bạch Sư cũng không ngoại lệ.
Bầu trời trên đầu hoàn toàn bị che lấp, bóng tối đột ngột khiến Vân Đào bị mù một lúc, sau khi thích ứng với bóng tối, cô nhận ra không phải hoàn toàn đen kịt. Nơi vốn là bầu trời, có rất nhiều đốm sáng, có màu xanh huỳnh quang, màu tím huỳnh quang, còn có màu đỏ tươi.
Chẳng mấy chốc, những điểm sáng này rơi xuống như sao băng, tráng lệ. Chờ đến khi gần hơn, Vân Đào mới hoàn toàn thấy rõ, đây rõ ràng không phải sao băng rơi xuống, mà là những xúc tu dày đặc đang ngọ nguậy, những điểm sáng kia chỉ là ánh sáng phát ra từ đầu các xúc tu.
“A a a! Cứu mạng a~a a…”
Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, là dị năng giả của đội thợ săn.
Vân Đào nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người của đội thợ săn bị các xúc tu quấn lấy eo, cổ, tay, chân. Sau đó ‘Vèo’ một tiếng, họ bị các xúc tu kia kéo lên trời, thoáng cái đã không thấy đâu.
Vân Đào sợ tới mức cả người như nhũn ra, nếu không phải vẫn còn Úy Lý ôm cô, thì chắc cô đã ngã ngồi xuống đất rồi.
“Lên xe!”
Giọng nói của Sùng Minh tuy không lớn nhưng lại phá vỡ sự hỗn loạn và hoảng sợ, xuyên vào tai mọi người. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Bọn họ như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, nhanh chóng chạy về phía chiếc Hummer đang đỗ ở một bên, trong lúc đó có vô số xúc tu tấn công về phía bọn họ, nhưng tất cả đều bị sương mù đen của Sùng Minh chặn lại.
Xe khởi động, Sùng Minh đứng trên nóc chiếc xe Hummer ở giữa, sương mù đen lan ra thành nửa vòng tròn, bao trùm ba chiếc xe.
Nhưng sinh vật không biết ẩn núp trên bầu trời lớn đến mức che khuất bầu trời, bọn họ chạy dọc theo đường vành đai cao tốc mười mấy phút, trong mắt vẫn tràn ngập bóng tối, không nhìn thấy điểm cuối.
Bọn họ chạy trốn dường như đã chọc giận các xúc tu, chúng nó càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng điên cuồng, Sùng Minh cơ thể vốn gầy yếu cũng không trụ nổi nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng chảy ra máu.
“Gru…” Một tiếng gầm như một con thú to lớn chợt tới gần, đuôi của con cá voi sát thủ khổng lồ quét về phía Sùng Minh, quét Sùng Minh bay thẳng vào trong bóng tối.
Sương mù đen tan đi, vô số xúc tu lao xuống, trong nháy mắt bao phủ ba chiếc xe.
Tề Tĩnh đang ôm Ninh Nghiên hôn mê bất tỉnh, như điên như ma, “Hahaha, tao không đi được, chúng mày cũng đừng hòng đi được!”
Không đợi hắn nói xong, đã có mấy xúc tu quấn quanh hắn và Ninh Nghiên, kéo hai người lên trời.
Xúc tu quá linh hoạt, chúng đập vỡ cửa kính ô tô chui vào, quấn lấy bất cứ bộ phận nào trên cơ thể người rồi kéo ra ngoài.
Vân Đào lần lượt bị ba cái xúc tu quấn quanh eo, chân và cổ, ba cái xúc tu ở ba hướng khác nhau dùng sức, cô cảm giác mình sắp bị phanh thây.
Tuy Úy Lý kịp thời giúp Vân Đào chặt đứt xúc tu, nhưng không gian bên trong xe quá chật, căn bản không thẻ phát huy hết được, chặt đứt một cái lại có cái khác quấn lấy. Chẳng bao lâu sau, hắn đã bị năm sáu cái xúc tu cùng lúc quấn lấy, mà ở khe hở hắn chặt đứt xúc tu, Vân Đào đã bị kéo ra khỏi cửa sổ xe.
“Đào Đào!”
Vân Đào chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, cô lập tức kích hoạt dị năng hệ lôi, các xúc tu cứng ngắc một chút, Vân Đào từ giữa không trung rơi xuống, lại bị một cái xúc tu khác quấn lấy. Đồng thời, eo cô đột nhiên đau nhức, giống như bị con sâu cắn một cái.
Cảm giác tê liệt nhanh chóng lan ra từ thắt lưng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Trước khi cô hoàn toàn rơi vào hôn mê, nhìn thấy Sùng Minh lao về phía cô, trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày hiện lên vẻ lo lắng, hình như hắn đang gọi cô. Đáng tiếc bên tai cô đều là tiếng gió ù ù, cái gì cũng không nghe thấy.