Trên đường đi, Vân Đào đều không khỏi chú ý đến sợi tóc trên cổ tay, không biết vì sao, nhiệt độ da cô không thể làm ấm sợi tóc đó, sợi tóc luôn mát lạnh, không lúc nào không lộ cảm giác tồn tại, giống như sợi tóc trong giấc mơ tối qua.
Nếu không phải giấc mơ, Vân Đào sẽ nghi ngờ Lam Chu cố ý, cố ý nhắc nhở cô đừng quên chuyện hoang đường giữa hắn và cô.
Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Vân Đào bây giờ là người làm chuyện trái lương tâm, cô không chỉ bị quỷ gõ cửa, còn bị treo lên quất roi.
Vòng ngọc trai này dù thế nào cũng không thể đeo nữa, khi nào hai người tách ra cô sẽ tháo xuống.
Sắp xếp xong, Vân Đào đã bình tĩnh lại.
Đầu tiên cô và Lam Chu đi đến cây cầu gãy, sau khi xác nhận không thể đi qua thì hỏi Lam Chu, “Còn cầu khác không?”
Lam Chu lắc đầu, “Lúc đó thành phố phía Nam thất thủ trước, người thành phố phía Bắc liền cho nổ cầu.”
Sắc trời tối tăm, sông đào bảo vệ thành đen kịt như mực, dưới mặt nước yên tĩnh không biết đang ẩn nấp những sóng ngầm nào, mà trên mặt nước…
Vân Đào nhìn những xúc tu đang nhúc nhích dày đặc, sống lưng tê dại.
Xem ra chỉ có thể dùngcách của Lam Chu.
Lam Chu đề nghị để hắn đưa Vân Đào lặn xuống nước qua sông, hắn biến thành hình dạng người cá, mang theo Vân Đào lặn xuống nước bơi qua sẽ không quá hai mươi giây.
Hai mươi giây tưởng chừng rất ngắn nhưng thực chất lại rất dài.
Ngay cả khi các xúc tu trên mặt nước không phát hiện ra bọn họ, bọn họ ở dưới nước vẫn rất nguy hiểm. Sau ngày tận thế, sông đào liền thông với biển, trong sông có rất nhiều cá zombie ẩn nấp.
Hơn nữa, dưới nước rất tối, bọn họ lại không thể chiếu sáng, chỉ có thể mò mẫm bơi, nguy hiểm tăng gấp đôi.
Nhưng ngoài cách đó ra, làm gì còn cách nào có thể vượt qua đâu.
Vân Đào giúp Lam Chu loại bỏ hoàn toàn chất độc trong cơ thể, sau đó bảo Lam Chu lấy ra một sợi dây thừng leo núi buộc vào eo nhau, khoảng cách giữa hai người khoảng một mét, không quá xa cũng không quá gần, có thể khiến cô để ý đến Lam Chu.
Cô buộc tóc đuôi ngựa lên, hóa ra thanh đao, nói với Lam Chu: “Anh chỉ cần bơi về phía trước, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Trái tim Lam Chu đập thình thịch, hắn rũ mắt cúi đầu ừ một tiếng.
Vân Đào chặt mấy thân cây, dùng dị năng gió cuộn chúng lại rồi ném về phía sông đào bảo vệ thành. Các xúc tu trên sông đào lập tức cuộn lên, lộ ra một khe hở, Vân Đào nhân cơ hội đó kéo Lam Chu chạy tới bờ sông nhảy xuống.
Ngay khi Lam Chu xuống nước, hắn liền biến thành hình dạng người cá. Vừa rơi xuống nước, hắn đã ôm Vân Đào bơi được năm sáu mét rồi lao về phía bên kia sông.
Vân Đào nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể bị nước bao bọc và lực cản cực lớn do tốc độ gây ra khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đừng sợ, Vân Đào. Cô không còn là một đứa trẻ nữa, đừng sợ.
Cô cắn môi, đè nén nỗi sợ hãi bản năng, giải phóng dị năng để cảm nhận động tĩnh trong nước.
Điều đầu tiên cô cảm nhận được là Lam Chu, tốc độ của Lam Chu rất nhanh, đuôi cá mạnh mẽ nhưng duyên dáng đong đưa, thoáng cái đã đưa cô bơi đi rất xa, sau đó là mái tóc dài và chiếc áo choàng của Lam Chu.
Lúc này Vân Đào mới nhận ra áo choàng của Lam Chu rất lớn, hơn nữa có phần đuôi, hơi giống những chiếc váy cưới lộng lẫy mà phụ nữ thời xưa mặc, nhưng cô nhớ chiếc áo choàng của Lam Chu là màu trắng, nhìn không ra là chất liệu gì.
Vân Đào cũng cảm nhận được sợi dây thừng và mặt dây chuyền trên cổ tay trái Lam Chu, hóa ra đêm qua không phải ảo giác, trên cổ tay hắn thật sự có đeo thứ gì đó. Đáng tiếc dị năng của cô chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đồ vật, nhưng không cảm nhận được bộ dáng cụ thể, nó quá nhỏ.
Dị năng Vân Đào tiếp tục khuếch tán, bao trùm toàn bộ mình và Lam Chu trong phạm vi mười mét, Úy Lý nói đây là phạm vi của dị năng giả, dị năng giả đạt tiêu chuẩn có khả năng mở rộng phạm vi của mình, Vân Đào học được, nhưng chỉ có thể mở rộng được mười mét mà thôi.
Vân Đào hỏi Úy Lý, phạm vi của đoàn trưởng Sùng Minh lớn đến mức nào, Úy Lý chỉ nói không biết, nhưng hắn đã nhìn thấy Sùng Minh mở rộng phạm vi một nghìn mét, mà đó chưa phải là giới hạn của hắn.
Vân Đào hiểu rõ phạm vi của mình.
Chỉ vài giây sau khi xuống nước, Vân Đào vừa triển khai phạm vi đã cảm nhận được luồng sát khí đến từ mọi hướng, có thứ gì đó, rất nhiều đang nhanh chóng tiếp cận họ.
Cô nắm chặt thanh đao rồi vung lên, bị ảnh hưởng bởi lực cản trong nước, động tác vung đao của Vân Đào chậm hơn nhiều so với bình thường. Lưỡi dao xuyên qua tầng nước dày nặng, bổ trúng thứ gì đó, thứ kia kia phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi và sắc bén, rồi lập tức bị một con khác đẩy ra phía sau, vị trí ban đầu của nó bị một thứ khác đẩy lên.
Là cá, đều là cá zombie, có lớn có nhỏ, hình dáng kỳ lạ và cực kỳ xấu xí, thậm chí có cá zombie còn có tay chân giống con người, trông thật kinh tởm và khủng bố.
Vân Đào cảm thấy may mắn vì cảm nhận của mình không rõ lắm, cô sợ nếu có thể cảm nhận rõ ràng, cô sẽ không nhịn nôn ra.
Cá Zombie ngày càng tụ tập nhiều hơn, càng ngày càng gần. Vân Đào có thể nghe thấy tiếng răng đóng mở, đồng thời có thể nghe thấy tiếng cá zombie va vào nhau.
Vung dao, vung dao, vung dao.
Trong suốt một tháng, Úy Lý yêu cầu cô mỗi ngày vung đao năm trăm lần, lúc đầu cô cảm thấy sống không bằng chết, nhưng càng về sau ngày càng thành thạo, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Những con cá zombie lần lượt rút lui về phía sau, chân tay cụt và máu đỏ đen của chúng lan ra thành một con đường khiến người ta buồn nôn trên sông đào bảo vệ thành, và tiếp tục lan sang bên kia sông.
Những chiếc xúc tu lơ lửng trên mặt nước cảm nhận được có gì đó bất thường, đồng loạt đâm xuống dưới thăm dò. Những con cá zombie bị cuốn lấy vẫn còn đang vặn vẹo giữa không trung, không bắt được mục tiêu thì chúng xuống sâu hơn để thăm dò, Vân Đào và Lam Chu suýt bị nó bắt được mấy lần.
Lam Chu không còn cách nào khác lặn xuống sâu thêm vài mét, cũng bộc phát tốc độ đến cực hạn.
Không giống như Vân Đào, hắn có thể nhìn thấy rõ vật ở trong nước, hắn nhìn thấy những con cá zombie xấu xí đang lao tới, nhưng bị Vân Đào một đao chém chết, sau đó ngày càng có cá Zombie điên cuồng vây quanh.
Hắn mang theo Vân Đào né trái né phải, tránh cá zombie vọt tới từ phía trước và hai bên. Nhưng càng đến gần bờ bên kia, cá zombie phía sau càng nhiều nên càng khó tránh. Cho đến khi hắn nhìn thấy một con cá mập trắng zombie dài hơn năm mét, ngoác miệng to như chậu máu từ đằng trước lao tới.
Làm sao trốn bây giờ?
Sợi dây leo núi trên eo bị siết chặt, là Vân Đào ở phía sau kéo sợi dây đi tới.
Lam Chu uay đầu lại, thấy Vân Đào ngậm miệng nhắm mắt, sắc mặt xơ xác, tay trái vòng qua ôm chặt lấy eo hắn, tay phải cầm thanh đao giơ thẳng, trong nháy mắt biến thành một cây gậy kim loại to bằng cổ tay người lớn, thân gậy màu xám bạc, dài khoảng 70-80 cm.
Cô cầm gậy kim loại đưa về phía trước, nửa cánh tay và cây gậy kim loại cắm thẳng vào trong miệng cá mập trắng zombie, nó đột nhiên cắn xuống, hai đầu trên dưới của gậy kim loại trực tiếp cắm vào hàm trên và hàm dưới của cá mập trắng lớn, sau đó hai đầu đột nhiên biến thành gai không thể xuyên qua được nữa, trực tiếp kẹt ở trong miệng cá mập trắng lớn, chống miệng nó lên không thể ngậm lại.
Vân Đào ôm Lam Chu mượn lực trên tay, từ đằng trước cá mập Zombie trượt xuống bụng, kích hoạt dị năng hệ lôi. Cô, tính cả trên người Lam Chu bộc phát ánh sáng điện mạnh mẽ, chiếu sáng khu vực xung quanh ở độ sâu khoảng mười mét, cá zombi chen chúc đến bị điện giật đến đầu óc choáng váng.
Vân Đào nhân cơ hội tạo thành nắm đấm bằng tay phải, tập hợp sấm sét vào trong nắm đấm, sau đó đấm vào bụng con cá mập trắng zombie.
Vân Đào đã sử dụng 100% sức mạnh của mình, một kích của dị năng giả cấp bốn cũng đủ khủng bố.
Cá mập trắng zombie nhận một cú đấm này, lao ra khỏi mặt nước, bay lên không một hai mét. Những chiếc xúc tu trên mặt nước giống như những con mèo ngửi thấy mùi tanh, chúng nhanh chóng lao tới, gần như quấn con cá mập thành một cái kén.
Cá mập trắng dài hơn năm mét lao ra khỏi mặt nước, phát ra tiếng động quá lớn, bọt nước cuồn cuộn văng khắp nơi, mặt sông nhất thời giống như nước sôi, vì thế các xúc tu hoàn toàn không để ý tới, có hai người khác nhảy lên khỏi mặt nước, theo sau cá mập trắng.
Vân Đào phát hiện một cái xúc tu, trước tiên chém đứt răng nanh ở phần trên, sau đó túm lấy xúc tu đá lên người cá mập trắng, ôm lấy Lam Chu bay về phía bờ bên kia đã cách đó không xa.
Trên đường đi có một số xúc tu tiến tới, nhưng đều bị lôi điện của Vân Đào làm cho tê liệt, đến khi chúng nó bình thường lại, Vân Đào đã dùng dị năng gió chạy xa.
Bọn họ chạy qua hai con phố mới dừng lại, khi chắn chắn đã hết nguy hiểm, Vân Đào ngồi phịch xuống đất, nhướng mày khoe khoang một câu, “Tôi thật lợi hại!”
Lợi dụng cá mập zombie trắng nhanh chóng qua sông, chính Vân Đào đã nảy ra ý tưởng này ngay lúc cô nhận thấy cá mập trắng đang đến gần, không ngờ mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
“Tay của cô.” Trong giọng nói của Lam Chu không có một chút nhẹ nhàng nào, chỉ có chút run rẩy.
Vân Đào nhìn theo ánh mắt Lam Chu, nhìn vào tay phải mình.
Toàn bộ xương cánh tay phải của cô đã gãy, mềm oặt dán vào cơ thể, tím, đỏ và sưng, giống như một con sâu xấu xí.
Lúc này Vân Đào mới cảm thấy đau, thực sự rất đau!
Mồ hôi lạnh từ trán cô chảy xuống, giọng nói của cô thay đổi hoàn toàn vì đau đớn, “Không sao đâu, tôi có dị năng ánh sáng, có thể tự chữa lành vết thương.”
Một vầng sáng trắng mềm mại bao bọc lấy cánh tay, dưới tác dụng của dị năng ánh sáng, xương cốt từ từ nối lại, nhưng quá trình này quá đau đớn khiến Vân Đào gần như sụp đổ.
Lam Chu ôm Vân Đào đang run rẩy, chủ động đưa cổ tay vào miệng cô, “Cắn tôi sẽ dễ chịu hơn.”
Vân Đào nghe lời cắn hắn, vừa cắn, dị năng ánh sáng cũng đang bảo vệ cổ Lam Chu giữa môi và răng.