Quá trình nối lại xương cánh tay kéo dài nửa giờ, sau nửa giờ, Vân Đào ngay cả cử động một chút cũng khó khăn. Cô dựa vào trong ngực Lam Chu, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người Lam Chu, sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần được giảm bớt rất nhiều.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cùng ra từ trong sông đào bảo vệ thành, nhưng trên người hắn không có mùi hôi thối nào cả.
Ngửi chính mình, mùi hôi thối của cá zombie và mùi mồ hôi của mình, ọe!
Chịu không nổi, cô bật người ngồi thẳng dậy, tránh xa Lam Chu, “Người tôi hôi quá.”
“Trong không gian của tôi có nước nóng sạch, có thể tắm.”
“Tại sao anh còn chuẩn bị những thứ này?” Vân Đào biết không gian của dị năng giả hệ không gian là thời gian sẽ được dừng lại, cất nước nóng vào thì lúc mang ra vẫn sẽ là nước nóng, nhưng ai lại cố tình chuẩn bị nước nóng trong không gian chứ.
Trừ khi không gian của rất lớn, hơn nữa hắn còn vô cùng rảnh rỗi, nếu không sao không thấy Sùng Minh dự trữ nước nóng trong không gian.
“Tiện tay cất vào.” Lam Chu không giải thích nhiều, nắm lấy cánh tay và vai Vân Đào, đỡ cô đứng dậy, “Chúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi và hồi phục một lát đã.”
“Ừ.” Vân Đào gật đầu đồng ý, quả thật cô cần phải nghỉ ngơi một lát.
“Lam Chu, cậu được đấy nha, vào Hải Châu vẫn không quên tán gái, chậc chậc.” Một giọng nói béo ngậy xa lạ đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí hòa hợp hiếm có giữa hai người.
Vân Đào và Lam Chu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi đang đứng khoanh tay ở một góc phố cách đó không xa, nhìn họ với ánh mắt mập mờ và dâm đãng.
Vân Đào biết hắn, hắn là một thành viên trong đội thợ săn, từ tư liệu hệ thống cung cấp cho thấy, người này tên là Tưởng Hành Xuyên, dị năng giả hệ đất cấp năm.
Tưởng Hành Xuyên nghe thấy tiếng động ở chỗ sông đào bảo vệ thành nên mới vội vàng chạy tới, nhưng lúc đến bờ sông thì đã muộn, ở đó không còn ai nữa. Hắn tìm kiếm ở quanh đây, đến lúc tìm đến nơi này thì thấy Lam Chu đang ôm Vân Đào, còn nói cái gì đó, cùng nhau tắm?
Lam Chu nghiêng người che Vân Đào ở sau lưng, nhỏ giọng nói với Vân Đào: “Có cơ hội thì chạy đi.”
Tưởng Hành Xuyên chậm rãi đi về phía bên này, vừa đi vừa nói: “Ở nơi như Hải Châu tắm chung với người đẹp? Thật biết cách chơi nha, Lam Chu, cho anh trai cậu đi cùng đi, để anh đây được mở mang kiến thức.”
Sắc mặt Lam Chu nhanh chóng trầm xuống: “Anh Tưởng, anh hiểu lầm rồi.”
“Không hiểu lầm.” Tưởng Hành Xuyên đến gần, thò đầu nhìn Vân Đào đằng sau lưng Lam Chu, “Quả nhiên người đẹp thì nhìn gần càng đẹp hơn, nhưng mà, anh vẫn thích cậu hơn.”
Tóc trắng, mắt xanh, đôi tai hình vây cá, chắc chắn là tiên phẩm.
Từ khi Lam Chu được đưa vào đội thợ săn, hắn đã muốn chơi hắn, đáng tiếc có Tề Tĩnh và Ninh Nghiên che chở, đừng nói là hắn, bất cứ kẻ nào trong đội cũng không dám động vào Lam Chu, nhiều nhất chỉ trêu chọc hắn vài câu cho đỡ nghiền thôi.
Thật không biết Lam Chu cho đã cho đoàn trưởng uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng bây giờ đoàn trưởng không có ở đây, không còn ai bảo vệ hắn nữa. Về phần tiểu mỹ nhân phía sau hắn, ha, chỉ là một cô gái cấp bốn mà thôi, hắn đều muốn.
Tưởng Hành Xuyên nghĩ vậy, vươn tay nắm lấy cằm Lam Chu, nhưng không ngờ bị Lam Chu tát văng ra.
Lam Chu cao hơn Tưởng Hành Xuyên nửa cái đầu, hắn trầm mặt nhìn xuống Tưởng Hành Xuyên, đôi mắt xanh thẳm sâu hút, nhìn vào giống như rơi xuống vực thẳm dưới đáy biển tối tăm vô tận.
Sau lưng Tưởng Hành Xuyên phát lạnh, sợ hãi lùi về sau nửa bước, sau đó lại tức giận vì mình tỏ ra sợ hãi.
Chỉ là hệ người cá cấp ba, mà cũng dám nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn tên rác rưởi, còn hắn vậy mà lại bị hắn (LC) dọa sợ!
“Lam Chu, cho mày mặt mũi có đúng không?”, Tưởng Hành Xuyên chỉ vào, “Con mẹ nó mày lập tức quỳ xuống cho ông, cầu xin tao ** mày, nếu không hôm nay tao sẽ khiến mày và người phụ nữ đằng sau lưng mày sống không bằng chết!”
Hai mắt Lam Chu hơi nheo lại, lông mi trắng khẽ rung động, yếu ớt đến mức khiến người ta đau lòng, ít nhất Tưởng Hành Xuyên cho là như vậy.
Và có lẽ chỉ có bản thân Lam Chu biết, trong những năm tháng dài đằng đẵng và nhàm chán, lần đầu tiên hắn có ý nghĩ giết người.
Tuy nhiên, ý nghĩ giết người vừa nảy sinh đột ngột dừng lại, bởi vì Vân Đào đã nắm lấy tay hắn.
Vân Đào nắm tay Lam Chu, cô nhanh chóng kéo người ra sau lưng, sau đó đá mạnh vào háng Tưởng Hành Xuyên, “Con mẹ nó mày muốn ăn cái rắm!”
Một cú đá này của Vân Đào tất nhiên rơi vào không trung, nhưng không sao, cô cũng không nghĩ có thể đá trúng. Cô kéo Lam Chu giẫm lên gió bỏ chạy, nhưng sự khác biệt giữa cấp bốn và cấp năm chính là vực sâu. Cô đã dùng phần lớn dị năng để sông đào bảo vệ thành, vì thế hai người không chạy được bao xa đã bị bắt được.
Bọn họ bị Tưởng Hành Xuyên lần lượt nhốt trong khối đất cứng, chỉ lộ từ phần cổ trở lên, thành củ cải mặc cho người ta cắt.
Tưởng Hành Xuyên giẫm lên cát lún, từ trên cao lao xuống, nhìn hai người bị thương chật vật, “Chạy tiếp đi.”
“Chỉ cần anh thả cô ấy đi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.” Lam Chu bị một vết thương trên đầu, máu nhuộm đỏ gần hết mái tóc ngắn màu trắng, tóc mai dính vào gương mặt trắng nõn của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần xinh đẹp yếu ớt cho hắn.
Cổ họng Tưởng Hành Xuyên khô khốc, một ngọn lửa từ bụng dưới xông lên, không thể kìm nén được.
Không hổ là hệ người cá, yêu tinh trời sinh, họa thủy trời sinh.
Hắn nuốt nước bọt, thậm chí dương v*t còn bắt đầu có phản ứng, đẩy quần thành một cái lều nhỏ.
Hắn tới gần Lam Chu, vỗ nhẹ vào chiếc lều nhỏ căng phồng, “Khẩu giao cho tao bắn ra, tao sẽ thả cô ta đi.”
Lam Chu mỉm cười, ác ý lan tràn, “Để cô ấy đi trước, nếu không anh dám nhét vào, tôi sẽ cắn đứt nó, tôi không nghĩ anh muốn thử vết cắn của người cá.”
Nói xong, Lam Chu nhe răng với hắn, hàm răng vốn trắng nõn ngăn nắp như vỏ sò biến thành răng cưa sắc bén, nhìn thôi cũng thấy đau.