Lam Chu vừa vào nước liền biến thành hình dạng người cá, đuôi cá to lớn và thon dài, vươn thẳng ra ngoài bồn tắm. Sau khi bị ướt, các vảy dần chuyển màu tỏa sáng rực rỡ.
Mái tóc trắng dài xõa xuống dưới nước, cùng với chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình gần như bao bọc hoàn toàn hai người.
Trong lúc Vân Đào hôn hắn, hai tay nóng rực của cô luồn vào từ cổ áo choàng rộng thùng thình, dễ dàng cởi ra, sau đó áp cơ thể nóng bỏng của mình vào, khoảnh khắc khi da thịt dán vào nhau, cô cảm thấy dễ chịu đến mức bật khóc, nước mắt rơi xuống dòng nước bắt đầu nóng lên.
Vân Đào không biết mình đã cởi đồ lót từ lúc nào, lúc này đang bám vào cơ thể Lam Chu, khiến Lam Chu không nhịn được vuốt ve tấm lưng mịn màng và nóng loáng của Vân Đào, dần dần tiến về phía trước chạm vào bộ ngực căng tròn và mềm mại của cô.
Sau khi nhận được phản hồi, Vân Đào càng hôn hắn mạnh hơn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, vào trong miệng thăm dò, sau khi bắt được lưỡi Lam Chu liền bắt đầu mút, nhưng cô lại quên mất đang ở dưới nước, thế là bị sặc nước.
Lam Chu ôm Vân Đào đứng dậy, cùng Vân Đào ngoi lên khỏi mặt nước.
“Khụ khụ khụ…” Vân Đào ho một lúc mới bình tĩnh lại, cô ôm lấy cổ Lam Chu, hai chân quấn quanh eo Lam Chu, cô biết dương v*t của Lam Chu giấu ở chỗ này.
Môi âm hộ mở ra, miệng âm đ*o cọ xát qua lại lên vảy lạnh lẽo.
Sao còn chưa ra, cô rất muốn.
“Lam~Chu…”
Kết quả của việc cưỡng chế phản phệ là phản ứng càng dữ dội hơn.
Cô khó chịu sắp chết rồi.
“Lam Chu~ ư ~ giúp tôi…” Cơ thể Vân Đào đỏ bừng bất thường, cả hốc mắt cũng vậy, như thể cô ấy đã khóc rất nhiều, vô cùng tủi thân.
Lam Chu ôm eo Vân Đào, ngón tay chạm vào làn da mềm mại, hắn bị Vân Đào cọ đến mức khó chịu, tiếng thở dốc vang lên, “Vân Đào, em… không hối hận chứ?”
Ánh mắt Lam Chu Đôi mắt, rất khác so với thường lệ. Vân Đào không còn tâm trí để ý đến những chi tiết vụn vặt này, cô tiến lên, mút xương quai xanh trắng trẻo và gợi cảm của Lam Chu, “Sẽ không, tại sao… anh lại hỏi như vậy?”
“Không có gì.” Lam Chu siết chặt hai tay, ôm Vân Đào chặt hơn, hắn cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, biên độ rất nhỏ có lẽ chỉ có hắn mới biết.
Vân Đào, hãy nhớ kỹ những gì em nói hôm nay. Không hối hận.
Các lớp vảy tách ra, dương v*t được phóng thích, quy đầu chống lên miệng âm đ*o, từ từ đi vào.
Không giống như trong giấc mơ, lúc này Vân Đào có thể cảm nhận rõ ràng được niềm vui trên cơ thể, cô không thể không rời khỏi xương quai xanh bị mình mút ra mấy quả dâu tây nhỏ, ngồi thẳng dậy, để cho mình có thể thuận lợi tiếp nhận dương v*t của Lam Chu.
Thật thoải mái. Như kiểu hạn hán lâu ngày gặp mưa dào.
“Ư ưm~” Vân Đào nhẫn nhịn đã đến cực hạn, chủ động vặn vẹo mông, để dương v*t bành trướng trong cơ thể, thịt mềm bị kéo căng ra, những điểm mẫn cảm bị đỉnh liên tục, d*m thủy động tình tuôn ra ngoài, nóng đến mức khiến Lam Chu không ngừng thở dốc.
Vân Đào bị Lam Chu làm lên xuống nhấp nhô, cô cúi đầu, hai tay lướt qua vành tai vây cá của Lam Chu, chống ở mép bồn tắm nhìn Lam Chu.
Có giấc mộng kia, khi đối mặt với hình dạng người cá của Lam Chu, Vân Đào không đến mức lại quên hít thở, cô thậm chí có thể đi ngắm hắn.
Cô rất thích nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt trái của Lam Chu.
Nốt ruồi đỏ quyến rũ dường như là phép thuật mà tạo hóa tạo ra, kéo Lam Chu đẹp không gì sánh được xuống phàm trần.
Cô nhẹ nhàng hôn lên.
Lông mi Lam Chu khẽ run, cọ vào môi cô, ngứa ngáy.
“Vân Đào.”
Giọng nói của Lam Chu tràn ngập sự thống khổ bị đè nén, như thể đang chịu đựng cái gì đó. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
“Hả?” Vân Đào không hiểu, chẳng lẽ nốt ruồi đỏ này là điểm mẫn cảm của hắn sao? Cô nghịch ngợm, thè lưỡi liếm nốt ruồi đỏ một cái.
Cơ thể Lam Chu rõ ràng trở nên cứng ngắc, hắn ngửa ra sau, tránh lưỡi Vân Đào, chủ động hôn cô, ngăn chặn đôi môi đang làm loạn, sau đó đột nhiên xoay người đè lên người Vân Đào.
Mái tóc dài màu trắng xõa tung xuống, vừa vặn che đi tầm mắt Vân Đào, thế cho nên cô không nhìn thấy nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt Lam Chu lóe lên một chút, lấy nốt ruồi đỏ làm trung tâm có hai vệt nhỏ, lan tràn trên gương mặt trắng nõn sáng bóng của hắn, hoa văn ngoằn ngoèo dữ tợn, giống như vết nứt trên đất khô cạn, thoáng qua rồi biến mất.
Hệ thống trong ý thức Vân Đào cảm nhận được một luồng năng lượng dao động mãnh mẽ, đến từ bầu trời, từ sâu trong lòng đất và từ mọi phương hướng ở rất xa, ngay cả nó cũng không thể chạm tới. Với sức mạnh hủy diệt trời đất, khiến nó vô thức co lại thành một con chim cút.
Nhưng không đợi hệ thống có thể cẩn thận kiểm tra nó, các dao động năng lượng đó chợt dừng lại và biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Nói cách khác, đó là một hệ thống và dữ liệu, nếu không chưa chắc có thể cảm nhận được sự dao động năng lượng chỉ trong một phần nghìn giây.
Thật đáng sợ.
Hai người triền miên trong nước dường như không hề hay biết, vẫn hôn nhau và quấn lấy nhau như cũ.
Lam Chu đặt Vân Đào ở mép bồn tắm, một tay bảo vệ lưng cô, tay còn lại giữ sau đầu cô,, đuôi cá cường tráng có lực lắc lư, dương v*t va chạm vào hoa huy*t Vân Đào, quy đầu phá vỡ cửa tử cung, thăm dò vào bên trong càng thần bí và mềm mại.
Vân Đào bị tra tấn mạnh mẽ bởi những cú thúc đột ngột và dữ dội của Lam Chu, đến nỗi môi lưỡi của cô bị bị hắn chiếm giữ hết lần này đến lần khác, ngay cả thở dốc rên rỉ cũng bị cắt đứt.
“Ư~ ưm ~ưm ~”
Làm tình trong nước, bên tai Vân Đào tràn ngập âm thanh môi lưỡi của hai người, và tiếng nước bắn tung tóe trên mép bồn tắm, âm hưởng vang lên bên tai, so với âm thanh bạch bạch làm tình còn khiến người ta mặt đỏ tai hồng hơn.
Dần dần, Vân Đào dường như lại bước vào giấc mộng xuân đó, không có trời đất, cô làm tình với Lam Chu ở một nơi trắng xóa.
Mỗi một lần va chạm của đối phương đều xâm nhập vào tận linh hồn cô, khoái cảm tới quá mức mãnh liệt, ý thức của cô bắt đầu tán loạn. Cô nhất thời không biết hôm nay là hôm nào, không biết đã trôi qua bao lâu, trong lúc mê muội Vân Đào mơ hồ nghe thấy Lam Chu gọi tên của cô.
Như thể dung nham được rót vào trong âm đ*o, nóng quá, cô không ngoài dự liệu lại cao trào.
“Đào Đào, tóc của em…”
Vân Đào cố gắng tỉnh dậy sau cơn cực khoái, theo ánh mắt Lam Chu nhìn về phía đầu vai, phát hiện mái tóc đen bóng ban đầu đã biến thành màu trắng từ lúc nào.
“Còn có lỗ tai…”
Vân Đào sờ vào thì phát hiện những chiếc xúc tu rất kỳ lạ, hình dáng cũng kỳ lạ, hơi giống một chiếc vây cá.
Lam Chu bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Vân Đào, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “Đào Đào, đôi mắt của em biến thành màu xanh giống anh. Anh nghĩ, em cũng có dị năng hệ người cá. ”
Như để chứng minh lời nói của Lam Chu, Vân Đào vốn đang ngồi bỗng mất đi chỗ dựa, đột nhiên trượt vào trong nước, hóa ra đôi chân của cô đã không còn, thay vào đó là một chiếc đuôi cá xinh đẹp.
Nó hơi khác so với đuôi cá của Lam Chu, màu xanh ở phần cuối vảy của cô pha với một chút màu hồng, số lượng vảy nhiều hơn, làm cho chiếc đuôi tỏa ra một màu xanh hồng phấn mềm mại và ấm áp.