Vân Đào và Lam Chu ở lại phố thương mại cho đến ngày hôm sau mới rời đi, ừm nguyên nhân là thấy Lam Chu, cô liền mềm nhũn chân. Vân Đào nhất quyết đi đằng trước, bắt Lam Chu đi đằng sau đừng đến gần cô.
Lam Chu bị ghét bỏ, cảm thấy mình rất vô tội, cô rõ ràng rất thích, rất thoải mái mà.
Buổi chiều ngày thứ tư sau khi bị bắt vào Hải Châu, hai người Vân Đào đang đi ở trong trung tâm thành phố bỗng nghe thấy một âm thanh ầm ầm rất lớn ở bên phải từ xa truyền đến.
Vân Đào ôm Lam Chu bay lên nóc nhà cao nhất gần đó, nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng đổ nghiêng về một hướng như thể bị một cú va chạm rất lớn, những tòa nhà nhỏ gần đó, cây cối trên đường phố và các phương tiện ùn tắc đều bị đè bẹp, thậm chí một số chiếc xe còn phát ra tiếng còi chống trộm đinh tai nhức óc, ngay cả Vân Đào đang đứng ở xa cũng có thể nghe thấy.
“Là đoàn trưởng.” Tim Vân Đào đập thình thịch, cô cảm nhận được luồng khí tức tử vong từ bên kia truyền đến, rất quen thuộc.
Có bất ngờ, nhưng nhiều hơn là lo lắng.
Động tĩnh này quá lớn, các xúc tu đang ngủ say bị đánh thức, cuồn cuồn lao về phía tòa nhà sụp đổ.
“Lam Chu, anh tìm một chỗ an toàn gần đây chờ em, em đi xem một chút.”
Nàng không thể đưa Lam Chu đến đó, có quá nhiều xúc tu thức tỉnh, hơn nữa phạm vi còn đang mở rộng, cô cũng không rõ tình huống bên kia lắm, nên không thể đảm bảo an toàn cho Lam Chu.
Lam Chu nắm lấy tay Vân Đào, rất chặt. Hắn muốn nói đừng đi, nhưng câu ra khỏi miệng lại biến thành, “Em nhất định phải trở về.”
“Tất nhiên rồi.” Vân Đào ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn, trong ý thức dặn dò hệ thống, “Hệ thống, theo dõi số liệu sinh mệnh của Lam Chu.”
Hệ thống: [ Được rồi, ký chủ~ Nếu có điều gì bất thường xảy ra, tôi hứa sẽ lập tức thông báo cho cô.]
Vân Đào buông Lam Chu ra, đồng thời dùng dị năng hệ lôi và dị năng hệ gió, cả người như một tia sét, lao về phía phát ra động tĩnh.
Lam Chu lẳng lặng nhìn, cho đến khi bóng dáng của Vân Đào biến mất cũng chưa từng thu hồi tầm mắt.
Ở trung tâm tòa nhà đổ sập, Tề Tĩnh nằm nghiêng trong đống đổ nát, sương đen tử vong bao phủ lấy hắn, nuốt chửng nửa cơ thể còn sót lại của hắn.
“Cậu rất mạnh.” Tề Tĩnh nhìn Sùng Minh đứng cách đó không xa, chân thành khen ngợi một câu, hắn nhìn những xúc tu đang múa loạn trên không trung, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Ninh Nghiên đã chết cách đó không xa, “Cậu cũng nuốt Nghiên Nghiên đi, đừng để cô ấy lẻ loi treo ở trên đó, coi như tôi cầu xin cậu.”
Trả lời hắn là sương đen chậm rãi phủ lên thi thể Ninh Nghiên.
“Cảm ơn.”
Trên đời này không còn Tề Tĩnh và Ninh Nghiên nữa.
“Phụt!” Một ngụm máu đen đỏ phun ra từ miệng Sùng Minh. Đôi chân đã không thể chống đỡ nổi cơ thể mỏng manh không chịu nổi này của hắn nữa, hắn không thể không quỳ một gối xuống đất, nhưng dù vậy, cơ thể hắn vẫn run rẩy.
Cùng lúc đối phó với một hệ triệu hồi cấp sáu và một hệ cá mập hổ đại dương cấp bảy là quá miễn cưỡng.
Cánh tay trái của Sùng Minh đã bị Tề Tĩnh hóa thành cá mập hổ cắn từ khuỷu tay trở xuống, miệng vết thương chưa xử lý, máu vẫn chảy không ngừng, hắn cảm thấy chóng mặt vì mất máu quá nhiều.
Cho dù không mất quá nhiều máu, hắn cũng khó có thể cầm cự được nữa. Tác dụng phụ của dị năng hệ bóng tối mà hắn đã áp chế suốt ba năm vào lúc này đã lên đến đỉnh điểm. Mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều đau đến mức khiến hắn gục ngã, nhẫn nại thì có ích gì, kiên trì thì có ích gì, không bằng chết quách một phát cho xong.
Chết rồi thì sẽ không còn đau đớn nữa.
Ngay cả quỳ bằng một đầu gối cũng không thể đỡ được hắn, thân thể Sùng Minh ngã nhào về phía trước, trong đôi mắt đang dần nhắm lại chợt lóe lên một tia sáng, cơ thể được người ta ôm lấy, chống đỡ, ánh sáng trắng ấm áp lập tức bao phủ toàn thân, cơn đớn trong cơ thể lập tức biến mất, như bóng tối bị ánh sáng xua tan.
Vì cơn đau kéo dài quá lâu, mắt hắn nhìn không rõ lắm, nhưng hắn ngửi được mùi thơm của người tới, “Đào Đào?”
Vân Đào hai má ướt đẫm nước mắt, nhưng lại cố nén khóc nức nở, “Là em.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Sùng Minh dường như đã hoàn thành tâm nguyện, đầu nghiêng về phía cổ Vân Đào, hoàn toàn bất tỉnh.
Tiếp cận được mục tiêu nhiệm vụ, hệ thống lập tức bổ sung thông tin về Sùng Minh, lúc này Vân Đào mới biết Sùng Minh không phải bị xúc tu cuốn vào Hải Châu, mà là hắn đuổi theo cô nên mới chủ động đi vào.
Chỉ là xúc tu quá nhiều quá loạn, Sùng Minh ở giữa chừng bị mất phương hướng của cô, khi đang tìm kiếm cô thì gặp Tề Tĩnh và Ninh Nghiên.
Một chọi hai, Sùng Minh thắng, lại thắng thật tàn khốc.
Vân Đào cõng Sùng Minh lên lưng, vừa né xúc tu vừa lao ra bên ngoài.
Cũng may tòa nhà sụp đổ và tiếng còi ô tô đã thu hút sự chú ý của các xúc tu nên không có nhiều xúc tu đuổi theo, Vân Đào đã xử lý xúc tu hai lần nên cũng không tốn quá nhiều sức lực mang theo Sùng Minh chạy thoát khỏi khu vực xúc tu.
Hệ thống: [ Ký chủ, không thể chạy về tìm Lam Chu, tìm một chỗ chữa trị cho Sùng Minh trước đã.]
Sùng Minh là nhân vật phản diện mà chết ở chỗ này, Thiên Đạo không trực tiếp giáng sấm sét đánh chết ký chủ mới là lạ.
“Ừ.”
Vân Đào biết được tình trạng thân thể Sùng Minh từ hệ thống — rất tệ.
Cánh tay bị cắn đứt vẫn còn nhẹ, dị năng hệ bóng tối đang ăn mòn cơ thể rất nghiêm trọng. Có một cách miêu tả chuẩn xác hơn, thân thể Sùng Minh giống như một cái cây bị kiến khoét rỗng, mục nát, có thể chết bất cứ lúc nào.
Vân Đào tùy tiện chọn một khu dân cư, tìm một căn phòng, đặt Sùng Minh lên chiếc giường được mang đến từ không gian Lam Chu, cô quỳ xuống bên cạnh Sùng Minh, dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay cụt của Sùng Minh, kích hoạt dị năng ánh sáng cấp năm, bao phủ hoàn toàn Sùng Minh.
Các vết thương trên cơ thể Sùng Minh được cải thiện với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỗ cụt tay cũng được cầm máu kết vảy, nhưng sự tàn phá bên trong cơ thể hắn chỉ có thể thuyên giảm chứ không thể dừng lại.
Vân Đào không dám dừng việc điều trị, vừa dừng lại, tốc độ ăn mòn cơ thể Sùng Minh càng nhanh hơn, cô rất sợ mạng sống của Sùng Minh sẽ tuột khỏi tay mình.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô tiếp tục như vậy không được. Trong nguyên tác, Tô Bình Trắc cũng chữa trị không ngừng như vậy cho Sùng Minh, cuối cùng chết. ]
“Vậy phải làm sao?” Vân Đào sắp không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cô bắt lấy hệ thống như một cọng rơm cứu mạng, “Với tuổi thọ bây giờ của tao, chẳng lẽ mi chưa mở khóa được tính năng mới à?”
Hệ thống: […]
Hệ thống trầm mặc khiến Vân Đào nhìn thấy hi vọng, “Quả nhiên có có đúng không, mi mau nói đi!”
Hệ thống: [ Đúng là có, nhưng cái phải trả hơi đắt. ]
“Chỉ cần có thể cứu Sùng Minh, bất cứ giá nào tao cũng trả.” Vân Đào không muốn nghe hệ thống nói nữa, “Nếu Sùng Minh chết, mi cho rằng tao còn có thể rời khỏi Hải Châu sao? Vì thế, nếu muốn ăn năng lượng thì phải giúp tao cứu anh ấy!”
Hệ thống quả nhiên dứt khoát: [ Phương pháp rất đơn giản, dùng toàn bộ thời gian tuổi thọ của cô làm cái giá, sau đó chuyển dị năng ánh sáng mà cô đã sao chép sang cơ thể Sùng Minh qua phương thức làm tình.]
[ Có dị năng ánh sáng, Sùng Minh không những không còn bị ảnh hưởng bởi dị năng bóng tối, thậm chí có thể chữa lành cơ thể đã bị ăn mòn suốt ba năm. ]
[ Nhưng ký chủ, sau khi chuyển dị năng ánh sáng sang cho Sùng Minh, cô sẽ không còn dị năng ánh sáng nữa. Hơn nữa dị năng tương tự sẽ không thể được sao chép lần thứ hai, điều đó có nghĩa sau này cô không thể sao chép dị năng ánh sáng nữa. ]
[ Điều quan trọng nhất là cô phải chịu sự ăn mòn cơ thể của dị năng bóng tối, mặc dù tác dụng phụ khi sao chép rất nhỏ, nhưng chắc chắn vẫn sẽ gây tổn thương cho cơ thể. ]
[ Cho nên ký chủ à, cô nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.]