Sùng Minh đột nhiên bị mất gần hết cánh tay trái, chưa quen và hơi bất tiện, vì thế hắn điều khiển sương đen ngưng tụ ở chỗ cánh tay cụt, từ từ ngưng tụ phần còn thiếu.
Hình dạng của cánh tay mới ‘mọc’ giống với cánh tay ban đầu, ngoại trừ việc nó có màu đen tuyền, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một lớp sương mỏng bám trên bề mặt.
“Anh có thể sờ không?”
“Ừm.”
Vân Đào duỗi đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay hắn, sau đó xòe năm ngón tay ra nhét vào giữa các khe hở ngón tay hắn, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, nhưng Vân Đào không cảm nhận được hơi ấm.
“Lành lạnh. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của em không?”
“Không.”
“Không sao.” Vân Đào cười rộ lên, an ủi Sùng Minh, “Bao giờ dị năng ánh sáng của anh lên tới cấp mười, anh có thể mọc ra cánh tay mới, lúc đó anh có thể cảm nhận được thôi.”
Trong thiết lập ban đầu, dù là dị năng giả hay là zombie, khoảng cách giữa cấp mười và cấp chín không chỉ là một khoảng cách rất lớn, mà sức mạnh của cấp mười dường như tăng lên một chiều không gian, mạnh đến mức thái quá, làm cho không ít fan sách châm chọc sau khi vua zombie cấp mười xuất hiện, hệ thống chiến đấu đều sụp đổ.
Sùng Minh siết chặt tay Vân Đào, bàn tay tạo từ sương đen không cảm nhận được nhiệt độ của Vân Đào, nhưng lại có thể chế trụ cô truyền sức mạnh sang cho hắn.
Tim hắn đập mạnh.
Sùng Minh không muốn buông cô ra, nắm tay cô đặt lên giường, cúi người hôn cô.
Nụ hôn của Sùng Minh bị kiềm chế, đầu lưỡi cạy mở hàm răng thò vào trong miệng Vân Đào, giống như người thám hiểm xông vào thế giới mới, tỉ mỉ và cẩn thận.
Vân Đào chủ động dùng đầu lưỡi chạm vào hắn, hắn dừng một chút, dường như hiểu được bản chất của nụ hôn, bắt đầu môi lưỡi triền miên với Vân Đào.
Nước bọt giữa miệng và lưỡi phong phú, triền miên ra tiếng nước kéo dài hòa lẫn với tiếng thở dốc của Sùng Minh và tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Vân Đào, vừa lãng mạn vừa dâm đãng.
âm đ*o của Vân Đào ướt đẫm, miệng âm đ*o đóng mở vì ngứa ngáy. Cô không nhịn được mở rộng chân để lộ âm đ*o, cọ xát lên xuống với dương v*t cương cứng của Sùng Minh, chà xát miệng âm đ*o cùng hột le.
d*m thủy quá nhiều, miệng âm đ*o quá trơn, quy đầu vốn đã bị cọ đến ướt sũng từ lâu vô tình chui vào miệng âm đ*o.
“Ư ưm~!”
Vân Đào thoải mái run lên, hai chân nhân cơ hội quấn lấy eo gầy nhưng có lực của Sùng Minh, để dương v*t vào sâu hơn.
Sùng Minh bắt đầu động đậy.
Kích thước khủng khiếp của dương v*t ở trong cơ thể cô tiên phong mở rộng lãnh thổ, sau khi không còn ưu thế thể chất của dị năng giả ánh sáng, lúc đầu Vân Đào cảm thấy đau, nhưng phần đau đớn này nhanh chóng bị khoái cảm thay thế.
Chẳng bao lâu Vân Đào nhận ra mọi va chạm của Sùng Minh ở trong cơ thể mình mỗi một lần va chạm cũng đều là khắc chế, cường độ vừa vặn, tốc độ vừa vặn, quy đầu vừa chạm tới cửa tử cung sẽ lập tức lui trở về, tuyệt không tiến thêm một bước.
Vân Đào nhìn những giọt mồ hôi mịn trên trán Sùng Minh vì kiềm chế, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Sùng Minh mất mẹ khi mới ba tuổi, năm tuổi đã có một cặp em sinh đôi. Từ đó trở đi, hắn không thể cười to khi vui, và không thể khóc to khi buồn, vì điều đó sẽ làm phiền em trai em gái. i. Chính từ lúc đó, hắn học được cách kiềm chế bản thân.
Sự kiềm chế này kéo dài 25 năm.
Vân Đào ôm cổ Sùng Minh, dương v*t vẫn rong ruổi trong âm đ*o, cô nói chuyện có chút khó khăn, “Đoàn trưởng, anh, ha a~có thích, ưm~ động vật nhỏ không?”
“Ừm, mèo tuxedo.”
Mẹ kế bị dị ứng lông mèo lông chó, nên trong nhà chưa bao giờ nuôi thú cưng, hắn thích mèo tuxedo vì có một con mèo tuxedo hoang bốn chân giẫm trên tuyết đi tới khu biệt thự.
Con mèo đó thích hắn, sẽ cọ vào chân khi nhìn thấy hắn, hắn lén nuôi nó, nhưng sau một tuần không gặp, hỏi bảo vệ mới biết con mèo đó đã bị quản lý dọn đi.
Hắn còn chưa kịp đặt tên cho nó. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
“Vì sao lại hỏi cái này?” Ngay cả Sùng Minh cũng không hiểu tại sao Vân Đào lại hỏi hắn thích loại động vật nào trong tình huống này.
Vân Đào cười khúc khích hai tiếng, nụ cười giảo hoạt, trong ánh mắt đều là ánh sáng lấp lánh, cô ra hiệu bảo Sùng Minh ôm cô ngồi lên đùi hắn, hai người liền chuyển thành tư thế ôm nhau.
Vân Đào vẫn ôm cổ Sùng Minh, giọng nói có chút không xác định và tinh quái:
“Là như này sao?”
Chỉ nghe vang lên hai tiếng ‘Phốc phốc’, hai chiếc tai mèo đen lòi ra khỏi mái tóc đen dày của Vân Đào, khẽ run lên.
Hô hấp Sùng Minh cứng lại, sau đó cảm thấy ngứa ngáy trên cánh tay, hắn cụp mắt xuống liền nhìn thấy một chiếc đuôi mèo đen dài chui ra từ xương cụt Vân Đào, khẽ vuốt hắn, sau đó chậm rãi quấn quanh.
Là dị năng bóng tối của Vân Đào, là sương đen của Vân Đào.
Tay Sùng Minh run lên, giọng nói cũng run theo, hắn nhìn Vân Đào, “Đào Đào…”
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Vân Đào.
Vân Đào trốn sau lưng Úy Lý, mượn người Úy Lý che chắn cơ thể, chỉ lộ ra nửa cái đầu lén nhìn hắn. Vẻ mặt tò mò và hoảng sợ của Vân Đào lúc đó khiến hắn nhớ tới lần đầu gặp con mèo hoang đó.
Mà hiện tại, hình ảnh Vân Đào và con mèo chồng lên nhau, trùng khớp.
Vân Đào nghiêng đầu, hai má ửng hồng, cô cũng đã hai mươi mốt tuổi, làm ra vẻ dễ thương như vậy quá xấu hổ, cô thấp giọng gọi Sùng Minh:
“Đoàn trưởng, meo~”
Máu khắp người Sùng Minh lập tức sôi trào.
Hắn gầm nhẹ một tiếng hôn Vân Đào, cũng thuận thế đè Vân Đào xuống giường một lần nữa, hắn không còn kiềm chế nữa, lần nào cũng xâm nhập sâu vào âm đ*o Vân Đào.
Vân Đào hoàn toàn không thể đáp lại nụ hôn mãnh liệt của Sùng Minh, khoái cảm khi âm đ*o bị ** truyền đến khiến da đầu cô tê dại, chỉ có thể vô thức rên rỉ theo sự lên xuống của cơ thể, nhưng miệng lại bị chặn. Cô kêu không ra, hu hu ư ư một lúc rồi bắt đầu thở dốc.
Sùng Minh buông cô ra, cuối cùng tiếng rên rỉ mới thoát ra.
“Ha a~a~đoàn… Hừ ưm~đoàn trưởng~ha a~”
Cô muốn nói đoàn trưởng chậm một chút, nhẹ một chút, nhưng cô sợ Sùng Minh lại kiềm chế bản thân vì lo lắng làm đau cô, cô không muốn làm mất đi sự kích thích mà cô có được khi bất chấp khuôn mặt già của mình tỏ ra dễ thương trở thành công cốc.
Cô thậm chí còn tham khảo tiếng kêu rên trên giường mà hệ thống sưu tầm.
“Sâu quá~a~thoải mái~”
Vân Đào không hề nói dối, nó quá sâu. Nếu Sùng Minh kiềm chế bản thân mỗi lần chạm vào cửa tử cung không vào, thì Sùng Minh không kiềm chế sẽ không bỏ cuộc cho đến khi vào cửa tử cung.
Cảm giác thật tuyệt, quả thực rất sướng, chỉ là cơ thể mất đi dị năng ánh sáng thì không thể chịu được khoái cảm tình dục, thời gian trôi qua, cô không thể chịu đựng được nữa.
Tiếng rên rỉ thoải mái dần dần thay đổi mùi vị, cô rầm rì khóc. Nước mắt lăn từ khóe mắt đến thái dương, sự đụng chạm ấm áp dần trở nên kỳ quái.
“Đào Đào, nước mắt của em… ” Sùng Minh dừng động tác, hắn kinh ngạc nhìn thái dương Vân Đào, sau đó cầm lên hạt ngọc trai nhỏ màu trắng.
Vân Đào trừng mắt, không phải, trước đó cô không phải chưa từng khóc, lúc đó nước mắt rõ ràng vẫn là nước mắt, không biến thành hạt ngọc trai mà, chuyện gì thế này?
Cũng không thể… Cũng không thể là bị làm phát khóc thì nước mắt mới có thể biến thành ngọc trai đấy chứ?