Sau đó, Vân Đào kể cho Sùng Minh toàn bộ quá trình từ khi tỉnh lại cho đến khi gặp hắn, về chuyện với Lam Chu, cô nói với Sùng Minh là vì muốn giải trừ cắn trả của dị năng nên nửa ép buộc nửa cầu xin Lam Chu.
“Em muốn đưa cậu ta theo vì cảm thấy áy náy à?”
“Áy náy chỉ là một phần thôi.” Vân Đào nhớ lại từng khoảnh khắc ở chung với Lam Chu.
“Lam Chu chỉ là hệ người cá, có thể tự bảo vệ mình trong đội thợ săn nhất định phải là một người có mưu mô và thủ đoạn, nhưng anh ta chắc chắn không phải là người xấu. Em nghĩ vậy, không chỉ vì anh ấy đã bảo vệ em trước Tưởng Hành Xuyên mà em có thể cảm nhận được anh ấy thật lòng quan tâm em, suy nghĩ cho em.”
Sau khi sao chép dị năng của Lam Chu, Lam Chu liệt kê rất chi tiết ưu điểm và nhược điểm của hệ người cá, đồng thời nói cho cô biết một số kỹ năng sinh tồn của hệ người cá. Mặc dù sức chiến đấu của hệ người cá không đủ mạnh, nhưng nếu sử dụng hợp lý, chúng có thể mang lại tác dụng kỳ diệu vào những thời điểm nhất định, đặc biệt là với người có nhiều loại dị năng như Vân Đào.
Nếu Lam Chu không thật lòng đối xử tốt với cô thì hắn cần gì phải nói với cô những điều này.
“Em xuất phát từ ích kỷ, cho rằng anh ấy không nên ở lại đội thợ săn, lại càng không nên một mình ở lại Hải Châu.” Vân Đào cúi đầu, “Xin lỗi đoàn trưởng, chưa được sự đồng ý của các anh, em đã tự mình quyết định mời anh ta đi cùng chúng ta.”
“Có thể thấy rằng việc mời cậu ta là quyết định sau khi em đã bình tĩnh suy nghĩ, điều này không sai.” Sùng Minh nắm lấy bàn tay Vân Đào đang tự véo ngón tay cái của mình, “Em không cần phải tự trách mình, em là một thành viên trong đội, có quyền mời những người khác gia nhập.”
“Ừm.” Vân Đào sợ mình bật khóc nên chỉ ừ một tiếng.
Những người trong đội Bạch Sư đoàn đều quá tốt, bọn họ luôn vô cùng bao dung cô. Cô được che chở và yêu thương, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi theo con đường trở thành nhân vật phản diện.”
Đào Đào, cô phải cố lên, cố thêm chút nữa, cô đã cướp được mạng của Kỷ Hàm và Khúc Vô Dạng từ trong tay nguyên tác, những người khác nhất định cũng có thể.
Vân Đào dẫn theo Sùng Minh trở lại nơi cô đã tách ra với Lam Chu.
Lam Chu vẫn luôn chờ ở đó, vừa nhìn thấy Vân Đào, bước chân vội vã của hắn chậm lại khi nhìn thấy Sùng Minh, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, “Sao em đi lâu vậy? Anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì đó.”
Vân Đào rời đi vào buổi chiều và bây giờ đã là ban đêm.
Hai má Vân Đào đỏ đừng, cô không thể giải thích lý do đến muộn nên đành chuyển chủ đề giới thiệu với Lam Chu, “Đây là đoàn trưởng Sùng Minh của bọn em. Lam Chu, đoàn trưởng đã đồng ý cho anh gia nhập đội Bạch Sư.”
Ánh mắt Lam Chu hỏi thăm nhìn Sùng Minh, hắn khẽ gật đầu ra hiệu, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt hắn (LC) lại không hề e dè.
“Cám ơn.” Lam Chu cười, ánh mắt xanh thẳm.
Vân Đào: “Hệ thống, mi nhìn xem, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, tương lai rất đáng mong chờ có phải không?”
Sùng Minh có được dị năng ánh sáng, từ nay về sau không còn bị dị năng bóng tối tra tấn nữa, thậm chí dị năng còn thăng lên đến cấp tám, sau này cánh tay bị đứt cũng có thể mọc ra lần nữa.
Dị năng ánh sáng cấp tám có thể áp chế dị năng bóng tối cấp năm, Vân Đào chỉ cần nhờ Sùng Minh giúp cô áp chế chúng ba ngày một lần. Trong lúc đó không sử dụng dị năng bóng tối thì cô sẽ không cần phải chịu sự ăn mòn của dị năng bóng tối.
Cô còn từ trong miệng Sùng Minh biết được, những người khác trong đội Bạch Sư không bị xúc tu kéo vào Hải Châu nên họ chỉ cần xuyên qua bức tường xúc tu ở rìa Hải Châu là có thể tụ họp được với những người khác.
Mà Sùng Minh cấp tám có thể dẫn bọn họ xuyên qua bức tường xúc tu, không phải việc khó.
Hệ thống: [ Đúng vậy, ký chủ cố lên! ]
Tuổi thọ quá 24 giờ, hệ thống phiên bản em gái dễ thương liền login trở lại, nhưng các chức năng phụ trợ đã bị thu hồi chỉ có thể tích góp tuổi thọ để mở.
Đúng vậy, cố lên! Đào Đào, cô nhất định có thể thay đổi vận mệnh của Bạch Sư!
Tại sao sứa mũ hoa zombie cấp chín lại đột nhiên từ trên trời Hải Châu chạy đến vành đai đường cao tốc, tại sao sứa mũ hoa sau khi bắt được cô lại bay về Hải Châu. Vân Đào chỉ có thể nghĩ ra một lý do, đó là Thiên Đạo muốn mượn sứa mũ hoa để đưa cô rời khỏi đội Bạch Sư.
Đáng tiếc Thiên Đạo lại không ngờ Sùng Minh sẽ đuổi theo cô, còn chủ động tiến vào Hải Châu.
Hệ thống nói, Thiên Đạo cũng phải tuân theo quy tắc của thế giới này.
Ngài là vị thần tối cao của thế giới này, muốn một người chết hoặc toàn bộ nhân loại bị diệt vong cũng được, nhưng Ngài không thể để họ biến mất trong hư không, Ngài phải có một sự kiện hợp lý để đạt được mục đích, chẳng hạn như thiên tai và thảm họa.
Nếu như thiên đạo vi phạm quy tắc thế giới, vậy thì hắn cũng sẽ bị cắn trả.
Biết ký chủ nhà mình đã quyết tâm đấu với Thiên Đạo đến cùng, hệ thống ngoại trừ hỗ trợ còn có thể làm sao bây giờ.
[ Ký chủ, lúc trước tôi đã nói với cô, Thiên Đạo có tính cách của mình, vui buồn của mình, có thể bát mãn hoặc không với việc cô thay đổi nội dung cốt truyện. Hiện giờ từ chuyện sứa zombie, có vẻ như Thiên Đạo không chỉ bất mãn mà còn thực sự tức giận.]
[ Kỷ Hàm và Khúc Vô Dạng là bia đỡ đạn trong số các bia đỡ đạn, cô thay đổi vận mệnh của bọn họ, không ảnh lắm tới Thiên Đạo. Nhưng cô bảo đội Bạch Sư thay đổi lộ trình ban đầu đi về phía đông để tránh chạm trán và xung đột với nhóm nhân vật chính, đây chính là động vào cấu trúc cốt truyện chính của tiểu thuyết, cũng chính là động vào gốc rễ của Thiên Đạo. ]
Vân Đào: “Gốc rễ?”
Hệ thống: [ Đây là một cuốn tiểu thuyết. Thiên Đạo được hình thành dựa trên tiểu thuyết. Cấu trúc chính của tiểu thuyết là xương sống hỗ trợ cho sự tồn tại của Thiên Đạo, cấu trúc sụp đổ thì tương đương với Thiên Đạo sụp đổ. ]
Vân Đào nhướng mày, “Thiên Đạo sụp đổ? Nói cách khác, không phải không thể chiến thắng Thiên Đạo?”
Hệ thống nhấc chân: [ Ký chủ, suy nghĩ hiện tại của cô đang rất rất rất nguy hiểm đấy! Cô có thể dừng lại được không, làm ơn! ]
“Được, tao dừng lại.” Vân Đào dừng một giây, “Thiên Đạo sụp đổ thì sẽ ra sao?”
[ Ký chủ!!!] Hệ thống hét lên.
“Nói mau, Thiên Đạo sụp đổ thì sẽ ra sao?”
[ Sẽ biến mất.] giọng nói của hệ thống tràn đầy tuyệt vọng, [ Sau khi Thiên Đạo biến mất, thế giới sẽ vận hành bình thường, một Thiên Đạo mới sẽ được tái sinh. Khi đó, thế giới nhỏ này sẽ không còn liên quan gì đến tiểu thuyết gốc.]
[ Không! Không tốt đâu! Rất không tốt!] Hệ thống quả thực chính là gà tinh thét chói tai, [ Để thay đổi vận mệnh của Bạch Sư, cô lại điên cuồng muốn đấu với Thiên Đạo. Nếu Thiên Đạo biết cô muốn giết hắn, hắn sẽ làm như thế nào, cô có biết không? Không, cô không biết, tôi cũng không biết, nghĩ cũng đừng dám nghĩ được không? ]
Vân Đào thở dài một tiếng, “Hệ thống, mi có cảm thấy tao không biết lượng sức không?”
[ Đâu chỉ là không biết lượng sức, hoàn toàn là cuồng vọng vô tri, tự tìm đường chết.]
Vân Đào nghe hệ thống nói mà buồn cười, cô cười cười, “Hệ thống à, có những con đường dù biết rõ là đường chết nhưng vẫn phải đi.”
Hệ thống: […]
[ Ký chủ, tôi hối hận rồi, tôi không nên để cô trở về đội Bạch Sư.]
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Vượt qua bức tường xúc tu ra khỏi Hải Châu rất thuận lợi, khi Vân Đào đi ra từ Hải Châu âm u, bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, mắt cô tiếp xúc từ tối sang sáng, nên nhìn không rõ trong giây lát.
Còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mặt trời, Vân Đào đột nhiên bị ai đó ôm lấy, mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc xộc thẳng vào mũi, mái tóc mát lạnh lướt qua trên mặt.