Mặt hồ khác với đáy hồ, nước trên mặt hồ trong vắt, Vân Đào tưởng mình đang trốn trong nước, nhưng thực ra cô đang giấu đầu hở đuôi, những người đứng trên bờ có thể thấy rõ bộ dáng của cô,
Lam Chu nói, Vân Đào trong hình dạng người cá có mái tóc dài như tuyết, ánh mắt xanh thẳm và đuôi cá màu xanh hồng phấn, giống như trong lòng một nghìn độc giả có một nghìn Hamlet*, họ có những tưởng tượng riêng về Vân Đào.
*Hamlet: tên một vở bi hài kịch của nhà văn người anh.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Ngôn ngữ cằn cỗi, Lam Chu miêu tả không bằng một phần mười của Vân Đào.
Nếu phải miêu tả, Vân Đào chính là nàng tiên cá xinh đẹp bước ra từ trong cuốn truyện cổ tích mà họ đọc khi còn nhỏ. Bởi vì họ không thể quay lại tuổi thơ, và cũng vì đã lâu như vậy nên nàng tiên cá mà họ tưởng tượng khi còn nhỏ trở nên mơ hồ, không thể diễn tả bằng lời. Họ chỉ có một cảm giác mơ hồ:
Nàng tiên cá xinh đẹp, có một không hai, gặp một lần là khó quên, xa không thể với tới.
Bây giờ, nàng tiên cá lại đang ở ngay trước mặt, có thể với tới.
“Đào Đào, lại đây.” Diệp Hào ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Vân Đào.
Vân Đào buông cổ tay Lam Chu ra, tay lại bị Lam Chu nắm lại, nhưng chẳng bao lâu, Lam Chu lại buông cô ra, như thể việc nắm tay vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện.
Vân Đào bơi về phía bờ, một tay chống lên tảng đá bên bờ, nửa cơ thể nổi ngoi lên mặt nước chạm vào tay Diệp Hào.
Diệp Hào chủ động vươn người ra đón lấy cô, sau đó dùng sức kéo Vân Đào từ trong hồ nước ra ôm vào trong ngực.
Vân Đào kinh hô một tiếng ôm lấy cổ Diệp Hào, cô không dám biến trở về hình dạng con người, chỉ có thể bám ở trên người Diệp Hào.
Hệ người cá không phải là yêu quái trong tiểu thuyết tiên hiệp, họ có thể biến đổi giữa hình dạng con người và người cá, đồng thời có thể tự do chuyển đổi trang phục của mình. Nhưng nếu bây giờ cô trở lại hình dạng con người, phần thân dưới của cô sẽ trần trụi.
Nhưng tình huống hiện tại cũng không khá hơn gì việc lộ nửa thân dưới, cô thực sự xấu hổ khi nhìn thấy người khác, vùi mặt vào cổ Diệp Hào, lừa mình dối người làm một con đà điểu.
Diệp Hào cười khẽ một tiếng, Vân Đào kề sát cổ Diệp Hào nghe được rõ ràng. Cô thậm chí còn cảm nhận được dây thanh quản rung lên khi Diệp Hào cười khẽ.
Cô có chút mềm nhũn.
Tiếng gió đột nhiên vang lên bên tai, Vân Đào không cần nhìn cũng biết là Diệp Hào cưỡi gió mang cô đi.
Vừa hợp ý cô, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô thật sự cảm thấy mỗi một giây trôi qua dài như một năm.
Diệp Hào đưa Vân Đào bay đi rất cao rất cao, Vân Đào duỗi tay là có thể chạm tới tầng mây. Bàn tay trắng nõn xuyên qua những đám mây như sương mù mà không có nhiều cảm giác, tính trẻ con của cô dần dần nổi lên, “Trên mây sẽ có cung điện và người khổng lồ sao?”
Diệp Hào đưa cô xuyên qua tầng mây, đi tới trên đỉnh tầng mây. Phóng tầm mắt ra, phía trên là bầu trời xanh, phía dưới là mây trắng, tất cả đều mênh mông bát ngát.
“Không có cung điện, cũng không có người khổng lồ.” Vân Đào bị ý nghĩ của mình chọc cười, “Hơi lạnh, ha ha ha.”
“Chúng ta đi xuống đi.” Diệp Hào loại bỏ dị năng, ôm Vân Đào tự do rơi xuống, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, mái tóc dài buộc cao của hắn và mái tóc trắng của Vân Đào dây dưa trong gió mạnh, hòa vào làm một.
“Sợ không?”
“Không sợ.” Vân Đào bám vào vai Diệp Hào, cô lại gần hôn hắn, cô nói,” Diệp Hào, em rất thích anh.”
Điều đó diễn ra một cách tự nhiên nhưng cũng khó có thể kiểm soát được bản thân.
Họ đáp xuống một cánh đồng cỏ dại tươi tốt. Trong đồng cỏ dại nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng có kích thước bằng hạt đậu. Những bông hoa mỏng manh, tỏa ra hương thơm tươi mát thanh nhã.
Diệp Hào dựa vào Vân Đào hôn cô, mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập môi lưỡi hai người, nước bọt tràn ra theo khóe môi hai người, tiếng mút cùng tiếng thở dốc hòa quyện với nhau, vừa gợi tình vừa mỹ lệ.
Tay Diệp Hào vuốt ve từ trên xuống tới eo Vân Đào, từ làn da mềm mại nhẵn nhụi, xuống đến lớp vảy bóng loáng lạnh lẽo.
“Ư ưm~” Xúc cảm kỳ diệu khiến Diệp Hào không kìm được thở dốc.
Không người đàn ông nào có thể từ chối được nàng tiên cá xinh đẹp, hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ cần nghĩ một mình mình đang ôm hôn Vân Đào, là Vân Đào trong hình dạng người cá, hắn đều nhanh bắn.
Nụ hôn trở nên mãnh liệt, tiếng thở dốc cũng trở nên mãnh liệt. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
“Đào Đào.” Diệp Hào sờ đến chỗ ẩn nấp của âm đ*o, Vân Đào hiểu ý, mở vảy ra, để lộ hoa huy*t đã động tình từ lâu.
Ngón tay không vội đi vào, đầu ngón tay vòng quanh hột le cương cứng, thỉnh thoảng lại cọ xát từ dưới lên trên.
Vân Đào bị hắn sờ đến ngứa ngáy không chịu nổi, cô vặn vẹo đuôi cá, chiếc đuôi vỗ nhẹ xuống bãi cỏ, những cánh hoa nhỏ màu trắng bay lên, từ từ rơi xuống người hai người.
“Ha a~ưm~” Vân Đào ôm lấy eo Diệp Hào, không ngừng áp sát vào hắn, muốn tiếp xúc da thịt với hắn nhiều hơn, muốn hấp thu càng nhiều mùi thơm và sự ấm áp trên người hắn, muốn hắn tiến vào vào trong mình.
Khi ngón tay Diệp Hào cắm vào trong âm đ*o lập tức đã bị hút chặt, hắn hôn vào môi Vân Đào cười, “Gấp không thể chờ được như vậy sao? Hửm?”
Âm cuối giương lên để lộ rõ niềm vui của hắn, khác với lần trước chính là, lần này có thêm chút kiềm chế và áp lực.
Vân Đào dục cầu bất mãn vô cùng ủy khuất, khóe mắt đỏ bừng, đôi mắt xanh biếc phủ một tầng hơi nước mỏng, “Em muốn, cho em được không?”
“Hừ~” Diệp Hào rên một tiếng, “Đào Đào, đừng nhìn anh như vậy, cũng đừng dùng giọng điệu như vậy nói với anh.”
Hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, kiềm chế bản thân không lập tức cắm vào trong Vân Đào, ** cô thật mạnh. Vân Đào đã không còn dị năng ánh sáng, không nới rộng khi tiến vào sẽ đau.
Chuyện xảy ra như đêm đầu tiên, hắn không muốn lặp lại lần nữa.
Diệp Hào hôn Vân Đào, ngăn chặn lời cầu xin của cô, sau đó cắm ngón tay thứ hai vào. Hắn cắm rút ngón tay, từ chậm đến nhanh, hắn làm cho đến hoa huy*t đủ khả năng tiếp nhận dương v*t hắn mới dừng.
dương v*t của Diệp Hào đã cương đến phát đau từ lâu, dương v*t vốn đẹp đẽ và trắng nõn xinh đẹp nay đã trở nên dày đặc các đường gân dữ tợn vì ẩn nhẫn quá lâu.
Hắn cầm dương v*t, quy đầu trượt lên trượt xuống miệng hoa huy*t, thỉnh thoảng ấn vào âm vật nhạy cảm, khiến đuôi Vân Đào càng lắc lư dữ dội hơn.
“Ngoan, đừng vội.” Diệp Hào ấn vào miệng hoa huy*t, thẳng eo, cuối cùng cũng tiến vào bên trong Vân Đào.
“Ưm~” Diệp Hào sướng đến nỗi da đầu tê dại, sự kiềm chế trong lòng hắn giờ phút này đã bị khoái cảm phá vỡ, giống như tro tàn.
Eo dường như không còn chịu sự khống chế của hắn, dương v*t đi vào đến cùng, sau đó bắt đầu co giật dữ dội và mãnh liệt.
“A~Đào… Đào~” Diệp Hào chôn ở cổ Vân Đào, khó có thể khắc chế tiếng rên rỉ gầm nhẹ, “Anh~ha a~ sướng quá, ư~ha~”
Vân Đào… Vân Đào thật muốn che miệng Diệp Hào.
Sự thật chứng minh, cô sẽ không bao giờ quen được tiếng thở và tiếng rên rỉ của Diệp Hào, bất luận lúc nào, chỉ cần vừa nghe thấy hắn cố ý cố tình hạ giọng, gần như thở dốc ưm ưm, cho dù ngắn ngủi chỉ có một giây, cô cũng sẽ lập tức mềm nhũn.
“A~Đào Đào, bên trong của em đang run rẩy, em cũng rất sướng, đúng không? Hửm?” Diệp Hào thấp giọng cười khẽ bên tai cô, tiếng cười lọt vào ốc tai, không chỉ màng nhĩ của cô đang rung động mà cả người Vân Đào đều đang run rẩy.
Cô ấy lên đỉnh rồi.
“Haha…” Diệp Hào càng cười lớn hơn, cố ý thổi vào tai Vân Đào, “Đào Đào, em lại cao trào rồi, thích giọng của anh đến vậy sao?”