Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 3: Món nợ kếch xù



Editor: ChieuNinh

Tô Nhược Hàm vừa đi theo Lý thẩm nhi từ phòng bếp ra, liền nhìn thấy vài người đang đứng ngoài cửa. Mà lúc này vẻ mặt Lý đại thúc phẫn nộ trừng mắt nhìn người cầm đầu đám người kia một cái, Đại Thạch râu xồm bị Lý thẩm nhi nói là da mặt mỏng, lúc này là vẻ mặt phẫn nộ níu chặt vạt áo trước của người cầm đầu.

Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?

Ngoài cửa tổng cộng có năm người đến đây, trong đó người cầm đầu bị Đại Thạch níu chặt vạt áo trước bị nhấc lên rồi. Nhìn ánh mắt Lý đại thúc phẫn hận, vừa rồi là ông ấy rống giận kêu đối phương lăn đi, hẳn là người này rồi.

Liếc mắt nhìn người nọ một cái, Tô Nhược Hàm âm thầm may mắn, cũng may vừa rồi còn chưa kịp ăn bữa sáng, bằng không nhìn thấy người này nàng nhịn không được vị chua trong bụng mà phun ra thì lãng phí lương thực rồi.

Kỳ lạ... Người nọ hơn bốn mươi tuổi, để hai hàm râu thành chữ bát (八) trên mép, vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt.

Nhưng lại mặc một thân trường bào màu vàng tục khí, cao chừng 1m5, hiển nhiên là phiên bản của Võ Đại Lang hơn nữa là phiên bản thăng cấp. Còn có thể trọng của người nọ hoàn toàn tuyệt đối còn nặng hơn so với con lợn xề (heo mẹ) vừa rồi khi Tô Nhược Hàm đi ra không cẩn thận nhìn thấy ở trong hàng rào nhà Lý thẩm nhi. Một đống vàng rực... thứ kia giống như cái gì ấy nhỉ?

Ngươi nói thằng nhãi này đều đã ú thành như vậy, lại có thể còn dám ra ngoài đi dạo. Cũng may vị trư huynh này không phải sinh ra ở hiện đại, phải biết rằng hiện đại thịt heo cũng sang quý nha, hơn mười đồng tiền một cân đó, cắt hết thịt thằng nhãi này cũng có thể bán được không ít tiền đâu!

Còn có nha... Đại Thạch huynh, lão nhân gia nhà ngươi cũng thực uy vũ...

Tuy nói ngươi là một người thực cao lớn khỏe mạnh, nhưng mà ngươi tay không xách một con "heo mập" nặng gần hai trăm cân chẳng lẽ sẽ không mỏi sao? Tay của lão nhân gia ngài không mỏi, Tô Nhược Hàm nàng ngắm nhìn cũng cảm thấy trong lòng cấp bách.

Về phần bốn người phía sau "heo mập" kia, Tô Nhược Hàm cũng không cần đi phỏng đoán thân phận, chỉ vì thời điểm Đại Thạch túm "heo mập" kia, thì đối phương cuồng loạn the thé mắng lên: “Ngu xuẩn... Các ngươi còn đứng ở nơi đó làm dáng hả, còn không mau tới hỗ trợ?”

Nghe vậy kia thì bốn vị nam tử mặc quần áo thô một màu xanh đồng nhất, trực tiếp khẩn trương không ngớt xông lên phía trước đoạt lấy con heo của bọn họ trong tay Đại Thạch... ặc, chủ nhân.

"Con heo" kia vừa được giải cứu xuống dưới liền xanh cả mặt sẵng giọng mắng tới Đại Thạch: “Ngươi là vương bát dê con, lại dám động thủ đụng tới Lão Tử, có tin ta đốt nhà của ngươi hay không?”

Thấy "con heo" bị đối phương cướp đi từ trong tay của mình, thậm chí còn xuất ngôn đe dọa đốt nhà, Đại Thạch tức giận đến mặt đỏ lên, cả người run run hai tay nắm chặt thành quyền, từng bước nặng nề xông lên muốn động thủ "con heo" kia.

Mà "heo mập" mới phát ngôn tìm về mặt mũi của mình, nhìn thấy Đại Thạch đi tới phía mình, nhất thời sợ tới mức trốn ra phía sau bốn tên gia đinh.

Ngay tại lúc thấy quả đấm của Đại Thạch sắp đập lên đầu đối phương, Lý đại thúc vội vàng lớn tiếng quát ngăn cản: “Đại Thạch... Dừng tay!” Nhóm người đó vốn là đám lưu manh, nếu Đại Thạch động thủ đả thương bọn họ lần nữa, chỉ sợ đến lúc đó sự tình sẽ càng ngày càng phiền toái.

Cả người Đại Thạch buộc chặt khắc chế quả đấm của bản thân, hung hăng trừng mắt người đang trốn ở sau gia đinh. Nhìn vẻ mặt a cha nhà mình đứng ở một bên, cuối cùng hắn không cam lòng lui trở về. Kỳ thật trong lòng a cha nhà mình nghĩ cái gì, làm sao Đại Thạch lại không hiểu? Mặc dù hắn thành thật hàm hậu, nhưng cũng không là người phải si ngốc. Chỉ là —— súc sinh trước mắt này thật sự là khinh người quá đáng.

Thấy Đại Thạch bị cưỡng chế không được ra tay, tên mập kia lại kiêu ngạo đi ra từ sau lưng gia đinh, thuận tiện hung hăng trừng mắt liếc Đại Thạch một cái: “A phi... Còn muốn đánh ta, cẩn thận Lão Tử cho ngươi chịu không nổi.”

”Ngươi...” Đại Thạch tức giận trừng mắt nhìn qua.

Lý đại thúc gắt gao túm chặt quả đấm nắm chặt của Đại Thạch, âm thầm áp chế sự phẫn nộ dưới đáy lòng, trên mặt mang theo vài phần cứng ngắc mở miệng: “Hoàng lão gia... Con ta làm hỏng cái bình hoa của ngươi, thỉnh cho chúng ta một ít thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm bạc bồi thường cho ngươi. Nhưng mà vườn trái cây phía sau núi của nhà ta... Chúng ta tuyệt đối sẽ không bán!”

Nghe đến đó, Tô Nhược Hàm coi như là hiểu được mọi thứ liền nhíu mày, làm sao kiểu cách này lại quen thuộc tới như vậy?

Cho nên nói xem tivi nhiều, nhìn thấy tình tiết gì đều cảm thấy tương tự, người cũng rất xoắn xuýt.

Giống như hiện tại, Tô Nhược Hàm cũng có thể lý giải được, Đại Thạch làm hư cái bình hoa của tên mập chết bầm kia mà không có tiền đền. Sau đó đối phương liền đề xuất muốn dùng vườn trái cây sau nhà của Lý đại thúc làm bồi thường chứ gì?

Chỉ là... Cái bình hoa gì đó, lại có thể yêu cầu một vườn trái cây làm bồi thường?

Tên mập kia sau khi nghe Lý đại thúc nói xong, nháy mắt cười nhạo một tiếng, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy xếp gấp, đi đến trước mặt Lý đại thúc, khóe miệng chứa nụ cười lạnh quơ quơ tờ giấy nói: “Hừ... Ngươi nói không bán vườn trái cây, muốn bồi thường bạc cho ta đúng không? Tốt thôi... Ngươi nhìn rõ ràng đi... Trên tờ giấy nợ này lại có dấu tay con ngươi đóng lên, trên đó hắn cũng thừa nhận làm bể cái bình hoa cổ của ta. Như vậy hiện tại trả tiền đi, ta mua bình hoa kia ở Tụ Bảo trai, không nhiều không ít, chính là vừa vặn một trăm hai mươi lượng bạc... Ngươi lấy tiền ra đi, không có tiền, hôm nay Lão Tử liền báo quan, cho con ngươi đi ăn cơm tù!”

Mà bên kia Đại Thạch và Lý đại thúc đồng thời thay đổi sắc mặt, đến ngay cả Lý thẩm nhi đi ra theo cũng biến sắc.

Làm sao có thể là một trăm hai mươi lượng? Lúc trước không phải nói hai mươi lượng sao?

Huống chi hai mươi lượng, đối với một gia đình nghèo khó như bọn họ mà nói cũng đã là một con số kếch xù, huống chi là một trăm hai mươi lượng đây? Phải biết rằng bọn họ tân tân khổ khổ làm ruộng một năm, sau khi giữ lại lương thực trong nhà mình ăn, lương thực còn thừa lại thì bán lấy tiền, cũng chỉ được hai lượng bạc mà thôi... Hoàng lão gia để cho bọn họ bồi thường một trăm hai mươi lượng bạc, không phải dồn ép một nhà bọn họ đi tìm chết sao?

”Ngươi gạt người... Lúc trước rõ ràng nói là bồi thường hai mươi lượng bạc, vì sao lại biến thành một trăm hai mươi lượng bạc?” Đại Thạch tức giận trừng to mắt, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu phẫn nộ đi lên phía trước từng bước, nhìn Hoàng lão gia đã không giấu được chột dạ lùi ra sau hai bước.

”Ngươi, ngươi muốn thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi nha... Đây là giấy nợ ngươi tự mình ấn dấu tay lên. Về phần một trăm lượng kia chẳng qua là bồi thường tổn thất tinh thần cho ta mà thôi.” Mặc dù Hoàng lão gia có chút e ngại Đại Thạch, nhưng vẫn hùng hồn giơ giơ giấy nợ trong tay lên.

Lý thẩm nhi đột nhiên nghe con trai thiếu một trăm hai mươi lượng bạc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người liền ngã ra sau. Phía sau Tô Nhược Hàm cả kinh chạy nhanh tới đỡ lấy bà.

Đại Thạch thấy mẫu thân của mình té xỉu, cuống quít vọt đi qua đỡ lấy Lý thẩm nhi từ trong tay Tô Nhược Hàm, vô cùng khẩn trương lắc lắc bà nói: “A nương... a nương ơi... Người tỉnh lại đi, đừng dọa Đại Thạch!”

Bị Đại Thạch lắc lắc, Lý Thẩm Nhi yếu ớt tỉnh lại, chỉ là phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là lớn tiếng khóc nức nở hô lên với viên ngoại đứng ở bên kia: “Hoàng lão gia... Đây là ngươi muốn ép một nhà ba người chúng ta đi tìm chết sao... Ngươi kêu chúng ta đi đâu tìm một trăm hai mươi lượng bạc cho ngươi đây?” Nếu trong nhà có tiền, sẽ không ngay cả tiền giúp Tô Nhược Hàm thỉnh thầy thuốc cũng lấy trong bao quần áo của nàng rồi.

Vẻ mặt Hoàng lão gia kia chua ngoa hừ lạnh nói: “Hừ... Ai cho các ngươi không biết tốt xấu, ta có lòng tốt để cho các ngươi dùng vườn trái cây kia gán nợ, kết quả còn không cảm kích, một lần hai lần đuổi ta ra cửa... Nếu muốn thường tiền cho ta, thì nhanh chóng đưa tiền đây.”

Tô Nhược Hàm ở một bên nghe mơ hồ, lúc này nghe được trong miệng Hoàng lão gia nhắc tới vườn trái cây, trong đầu hiện lên một vài thứ. Đột nhiên giống như nghĩ thông suốt cái gì, hai mắt híp lại nhìn về phía đối phương. Nhìn thấy trên cái mặt tai to mặt lớn mang theo một chút tính kế, cùng với gian trá khó nén dưới đáy mắt là lúc, nàng nghĩ sắp xếp lại mọi chuyện được bảy tám phần.

Tuy rằng mọi người cũng chưa nói ra chân tướng, nhưng vốn Tô Nhược Hàm sinh hoạt bên trong chảo nhuộm lớn thời hiện đại, những âm mưu loạn thất bát tao này nàng cũng đã gặp qua không ít, loại tình huống trước mắt này trong TV diễn không tới một ngàn thì cũng tám trăm lần.

Nhưng mà một nhà Lý thẩm nhi là nông hộ nghèo khó, con hep mập trước mắt này lại là phú hào nông thôn, người ta còn cầm giấy nợ Đại Thạch ấn dấu tay, chỉ sợ nếu gặp quan, Đại Thạch bên này cũng không có biện pháp nào!

Chỉ là không nghĩ ra là... vì sao Hoàng lão gia lại muốn vườn trái cây của nhà Lý thẩm nhi đây?

Lý đại thúc ở thời điểm đối phương nói ra con số trên trời đó, thì đã ngây người ở tại chỗ rồi. Lúc này vẻ mặt của ông là tuyệt vọng nhận mệnh nhìn về phía Hoàng lão gia kia, ông không thể để cho đứa con trai còn sót lại đi ngồi tù. Đã mất đi một đứa con gái rồi, không thể ngay cả Đại Thạch cũng mất đi...

Tô Nhược Hàm đứng ở một bên từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, trầm mặc giống như không tồn tại. Thấy biểu cảm trên mặt Lý đại thúc, cũng đã đoán được có lẽ ông phải thỏa hiệp rồi.

Chỉ là chuyện xảy ra trước mắt này, thực rõ ràng chính là người khác thiết kế một cái bẫy, mà mục đích cuối cùng chẳng qua là mong muốn đạt được cái gọi là vườn trái cây mà thôi. Dù một nhà Lý thẩm nhi biết đó là cái bẫy, nhưng hiện tại lại một chút biện pháp cũng không có. Suy cho cùng hiện tại không lấy ra tiền, Đại Thạch sẽ bị Hoàng lão gia báo quan bắt đi.

Một nhà Lý đại thúc cứu chủ nhân thân thể này, hơn nữa biết rõ trong bao quần áo của nàng có bạc và ngân phiếu, lại cũng không có lấy đi, nếu đối phương lấy hết bạc đi, nàng tỉnh lại cũng không biết.

Hiện tại nàng vẫn không đành lòng nhìn cả nhà này bị người bắt nạt thảm như vậy.

Nghĩ đến bản thân nàng tỉnh lại nhìn thấy ngân phiếu một trăm lượng trong bao quần áo, cùng với vài mảnh bạc vụn kia, cuối cùng nàng thở dài một hơi, cũng không biết mấy mảnh bạc vụn có mấy lượng. Chỉ hy vọng con heo mập trước mắt này thư thả một chút thời gian, để cho bọn họ tìm biện pháp mới được.

”Được... Ngươi muốn một trăm hai mươi lượng, chúng ta liền đưa cho ngươi một trăm hai mươi lượng... Nhưng mà hy vọng ba ngày sau ngươi lại đến lấy!” Tô Nhược Hàm thấy Lý đại thúc đã muốn mở miệng thỏa hiệp, nhất thời bước lên trước một bước cướp lời mở miệng nói.

Tô Nhược Hàm thình lình bước ra, làm cho ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn qua, nhất là Hoàng lão gia, giống như là lúc này mới chú ý tới nàng.

Nhìn khuôn mặt Tô Nhược Hàm kiều diễm như hoa, trong nháy mắt trên mặt heo của Hoàng lão gia liền lộ ra biểu tình mê đắm, một cái móng heo liền đưa tới khuôn mặt Tô Nhược Hàm: “A... Đây rốt cuộc là tiểu nương tử ở đâu tới... Xem khuôn mặt này... A... Đau quá, buông tay, ngươi mau buông tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.