Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 42: Sắc đẹp hại người



Cái dạng đại giới gì?

Tầm mắt Liễu Phong Liệt khóa chặt ở trên mặt mang theo ý cười của Phượng Vân Cẩm. Khi thấy hắn nhíu mày nhìn sang, Liễu Phong Liệt mím chặt môi, hồi lâu sau thần sắc ngưng trọng mở miệng: “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

“Có phải ta muốn cái gì các ngươi đều cho hay không?” Khóe miệng Phượng Vân Cẩm lộ ra ý cười có vài phần khiêu khích nhìn qua.

Trên mặt Liễu Phong Liệt hiện lên vẻ nguy hiểm, mà Liễu Phong Viêm ở bên cạnh hắn lại phẫn nộ không thôi. Rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, bản thân hắn và Phượng Vân Cẩm còn có chút khúc mắc trước đó, lúc này nghe đối phương nói lời khiêu khích, Liễu Phong Viêm lập tức mở miệng quát lên: “Họ Phượng kia, hôm nay chúng ta không có nhàn hạ thoải mái lãng phí thời gian với ngươi ở trong này, có tin tức hay không thì nói một câu.” Ngay tại lúc này một câu trả lời thuyết phục xác thực Phượng Vân Cẩm cũng không nói, vậy mà cứ ở đây hỏi Liễu gia có thể trả giá đại giới gì, thấy thế nào cũng không giống như là biết tin tức của nhị tỷ và Mặc nhi. Ngược lại giống như là ghi hận chuyện lần trước hai huynh đệ hắn đoạt một khoản làm ăn của hắn ta ở Phượng Lan quốc.

Liễu Phong Viêm vừa mới gào xong, Liễu Thiên Nguyên ở một bên vẫn nghiêm nét mặt già nua, giọng điệu cảnh cáo mở miệng: “Phong Viêm câm miệng...” Sau khi nói xong, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc nhìn về phía Phượng Vân Cẩm nói: “Phượng thiếu gia... Mặc kệ ngày xưa ở trên thương trường giữa Liễu gia chúng ta và ngươi có ân oán gì, cũng xin ngươi tạm thời đặt ở một bên. Nếu ngươi thực sự có tin tức của người trong bức họa, mời ngươi nói ra điều kiện đi.” Chẳng sợ hắn Phượng Vân Cẩm nói ra yêu cầu mình rút buôn bán khỏi Phượng Lan quốc, Liễu gia hắn cũng sẽ đồng ý...

Cũng bởi vì lời nói của Liễu Thiên Nguyên, Phượng Vân Cẩm nhẹ nhàng lạnh nhạt nở nụ cười.

Nhìn thần sắc nghiêm túc của phụ tử ba người Liễu gia ngồi đối diện, tươi cười trên mặt hắn không thay đổi, chỉ là trong đôi mắt cụp xuống đã có vẻ hiểu rõ, xem ra mẫu tử Tô Nhược Hàm cùng Liễu gia này giống như có quan hệ sâu xa.

Khi biết được đối thủ đã hơn một năm trên thương trường, trình độ yêu tiền của huynh đệ Liễu gia hắn cũng có chút nghe thấy, người có thể làm cho tính tình bọn họ mà cam lòng xuất huyết nhiều như vậy, thậm chí là để cho mình đặt điều kiện, chỉ sợ... quan hệ này...

Ha ha... Làm sao bây giờ? Hắn thật sự là có chút động tâm.

Chuyện này giống như càng ngày chơi càng vui, tuy rằng phụ tử Liễu gia để cho hắn ra điều kiện là có vẻ làm cho người ta động tâm. Nhưng mà nghĩ đến giao dịch của nữ nhân kia và mình, tròng mắt của Phượng Vân Cẩm híp lại thành hình trăng khuyết, ý cười trên mặt mang theo vài phần tiếc nuối mở miệng: “Ài, thật sự là đáng tiếc a! Khó có khi được nhìn thấy huynh đệ Liễu gia cũng cam lòng xuất huyết nhiều như vậy, cũng không phải ta không muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích, chỉ đáng tiếc là ta lại không có tin tức các ngươi muốn, thật sự là ngượng ngùng... Nhưng mà xin Liễu lão gia yên tâm, nếu ta có được tin tức của người trong hình vẽ, ta nhất định sẽ phái người thông báo cho các ngươi, à... hơn nữa còn là miễn phí.”

Phượng Vân Cẩm nói xong, trên mặt Liễu Thiên Nguyên liền có vẻ thất vọng.

Tuy rằng trong lòng cũng biết đại khái phần lớn Phượng Vân Cẩm này là đến xem náo nhiệt, nhưng hắn lại vẫn ẩn ẩn ôm một tia chờ mong, kết quả sau chờ mong cũng là thất vọng.

Vẫn không có ai biết được tin tức mẫu tử Mặc nhi sao?

Ở dưới ánh mắt mất mát của Liễu Thiên Nguyên cùng với lạnh như băng của huynh đệ Liễu gia, Phượng Vân Cẩm cười nhẹ một cái đứng dậy nói một câu cáo từ rồi rời đi.

Không nghĩ tới tùy ý ra ngoài đi dạo lại còn có thể biết, thì ra nữ nhân kia còn có quan hệ với Liễu gia. Hiện tại ngẫm lại, giao dịch giữa mình và Tô Nhược Hàm, giống như mình lại thiệt thòi không ít nha... Vừa rồi vì sao mình lại nhất thời nhịn không được giấu diếm thay nữ nhân kia đây?

Quả nhiên có vài phần hối hận... Thiệt thòi, thiệt thòi!!!

Được... đưa tay lấy ra Phượng Bội tùy thân thưởng thức một lát, Phượng Vân Cẩm nhìn xong thì trong mắt sáng lên vẻ khôn khéo tính kế, khóe miệng tươi cười có vài phần ngấm ngầm mưu tính. Nhất định phải khai thác càng nhiều thêm vài thứ ở trên người nữ nhân Tô Nhược Hàm mới được, hôm nay mình là vì nàng mà cự tuyệt một điều kiện của một đối thủ bậc nhất trên thương trường đấy!

Cũng may hôm nay tên Phượng Thiên không ở bên cạnh, bằng không chỉ sợ hắn lại muốn nhảy ra gào thét đây không giống mình trong ngày thường, bày đặt chỗ tốt đưa lên tới cửa cũng không cần, thật đúng là... Ai nha, thật là có chút đau lòng.

Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người à... Hơn nữa sắc đẹp này lại là quả phụ mang theo con riêng...

Cũng không biết Phượng Thiên làm việc thế nào rồi?

Bên phía Tô Nhược Hàm có mặt nạ cánh ve mình đưa cho, chỉ cần nàng đủ thông minh, nên sẽ không làm ra cái yêu thiêu thân gì mới đúng. Chỉ là con trai nàng... nghĩ tới đứa nhỏ có tâm tư thành thục kia, khóe miệng Phượng Vân Cẩm tươi cười có thêm chút hứng thú.

Ha ha, chỉ sợ lấy tâm tư cổ quái của nữ nhân kia, không muốn người khác nhận ra được con trai nàng, cũng cực vì dễ dàng đi?

Đợi cho sau khi Phượng Vân Cẩm xuống lầu, lúc này trên lầu hai sắc mặt Liễu Phong Viêm khó coi ngồi xuống, chau mày nhìn Liễu Phong Liệt ở bên cạnh hỏi: “Đại ca... ca nói rốt cuộc Phượng Vân Cẩm là có ý tứ gì? Thật sự có chút quá đáng, lại cố ý chạy tới khiêu khích chúng ta.” Tuy rằng trên thương trường có kết thù kết oán, nhưng mà trước kia sao hắn không hề biết, Phượng Vân Cẩm người này sẽ là một người nhàm chán như vậy?

Liễu Phong Viêm không có trả lời, ngược lại là trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc nhìn sang phương hướng Phượng Vân Cẩm xuống lầu, hồi lâu sau mới lạnh giọng mở miệng nói: “Đệ cảm thấy... Phượng Vân Cẩm là một người thế nào?”

Nghe xong đại ca nhà mình thình lình đặt ra vấn đề, vốn còn đang nói thầm lúc này đột nhiên Liễu Phong Viêm im miệng, nghiêng đầu bắt đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói: “Khôn khéo giảo hoạt như hồ ly, còn có chính là... Phúc hắc thích vơ vét của cải.” Lúc nói xong ba chữ cuối cùng thích vơ vét của cải, Liễu Phong Viêm có chút buồn bực mím môi. Cũng không rõ rốt cuộc cái đầu Phượng Vân Cẩm được sinh thế nào, tốc độ kiếm tiền một mình hắn lại có thể vượt qua hai huynh đệ nhà mình. Từ năm trước sau khi bọn họ đi Phượng Lan quốc đoạt một cuộc làm ăn của hắn, Phượng Vân Cẩm lại đột nhiên có hứng thú đối với kiếm bạc ở Thương Lan quốc, lại có ý đồ chậm rãi mở rộng công cuộc làm ăn sang biên giới Thương Lan quốc. (thích vơ vét của cải trong tiếng Hoa chỉ có ba chữ này: 爱敛财)

Liễu gia thân là đầu lĩnh của Thương Lan quốc, đương nhiên đối với đối thủ xuất hiện như xương cá mắc ở cổ họng. Nhưng mà thế lực tài lực của đối thủ này lại ngang sức ngang tài cùng nhà mình, nên cái gai này nhổ mãi không được, quả thực là vô cùng bực bội.

Thật sự không có cách nào, nếu Phượng Vân Cẩm có thể phát triển tới Thương Lan quốc để lấy bạc, vậy Liễu gia hắn đương nhiên cũng có thể phát triển tới Phượng Lan quốc lấy bạc, ngươi tranh ta đoạt, nhà giàu nhất hai nước so đấu, trái lại cứ như vậy chậm rãi giằng co xuống.

Nhưng mà... một người như vậy, sẽ giống như là người nhàm chán đến nỗi tự dưng tìm tới cửa khiêu khích người khác?

Lúc này tinh tế nghĩ lại, Liễu Phong Viêm mới thầm nghĩ, hôm nay Phượng Vân Cẩm tìm tới cửa thật sự là có chỗ cổ quái, nhưng mà nhất thời lại không hiểu vấn đề ở đâu. Nếu nói hắn có tin tức của nhị tỷ và Mặc nhi, với bản tính gian thương của hắn nhất định sẽ lộ ra, dùng để giao dịch cùng Liễu gia kiếm một khoản không lỗ vốn mới đúng, nhưng mà vừa rồi hắn lại mở miệng nói cũng không biết tin tức... vậy...

Không hiểu ra sao Liễu Phong Viêm nghĩ mãi không xong, nặng nề ngồi ở đó, hồi lâu sau trong phòng yên tĩnh mới vang lên giọng nói trầm ổn của đại ca nhà mình: “Phái người giám thị Hương Phiêu Trai ngày đêm, chú ý chỗ Phượng Vân Cẩm đi, còn có người có tiếp xúc qua với hắn, kiểm tra xem có tin tức về mẹ con Mặc nhi hay không.”

Liễu Phong Viêm nghe xong thì đồng ý gật gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao bố cáo treo giải thưởng đã đưa đi ra ngoài rồi, bên khách điếm chính là chờ tin tức, bên Phượng Vân Cẩm trước phái người nhìn chằm chằm rồi nói sau, nếu có thể tra được một chút tin tức cũng không còn gì tốt hơn.

Nghĩ tới hôm nay là mùng một đầu năm, khi Liễu Phong Liệt thấy phụ thân ngồi ở một bên trên mặt mang theo mỏi mệt ủ rũ mày khẽ chau không thể nhận ra, giọng điệu có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Phụ thân... Hôm nay là mùng một đầu năm, ngài ăn tạm một chút gì rồi đi nghỉ ngơi một chút đi, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ chịu không nổi, nơi này có con và Phong Viêm canh chừng.” Hắn và tiểu đệ là hai người tuổi trẻ thật ra thì chịu đựng được, nhưng mà cục xương già của ông...

Lời nói của hắn vừa mới mở miệng, Liễu Thiên Nguyên đã mất mát lo lắng lắc đầu cự tuyệt: “Lúc này Nhị muội của con và Mặc nhi một chút tin tức cũng không có, bảo ta làm sao mà ăn vô, làm sao mà nghỉ ngơi được?”

“Nhưng mà không ăn cái gì không nghỉ ngơi, vạn nhất người ngã xuống, nhị tỷ và Mặc nhi trở lại, sau khi biết ngài như vậy chẳng phải là làm cho mẫu tử bọn họ tự trách và lương tâm bất an sao?” Lúc này Liễu Phong Viêm trấn an lấy ra danh nghĩa của nhị tỷ và cháu nhỏ tới khuyên.

Vậy mà lời này lại có chút hiệu quả, Liễu Thiên Nguyên nghe xong hết than lại thở dài sau đó cũng đồng ý cơm nước xong thì đi nghỉ ngơi.

Ở lầu ba trong khách điếm bậc nhất, một bóng dáng kính cẩn đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Trong phòng lập tức một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra: “Vào đi!”

Đẩy cửa đi vào, một bóng dáng màu trắng lạnh nhạt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống bên ngoài, mà phía dưới đúng là ngã tư đường đối diện khách điếm.

Đi vào phía sau Mạc Tử Khanh, Hàn Lệ lạnh lùng không gợn sóng mở miệng: “Liễu gia đã phát ra bố cáo treo giải thưởng số tiền lớn, trừ bỏ Phượng Vân Cẩm đã tới khách điếm, còn lại vẫn chưa có những người khác đến.”

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Tử Khanh lạnh lùng nhìn trên đường phía dưới, lúc Hàn Lệ đề cập ba chữ Phượng Vân Cẩm, tầm mắt rơi xuống một bóng dáng sắp biến mất ở trước ngã tư đường đối diện, môi mỏng khẽ mở nói: “Hắn mang đến tin tức gì?” Nếu như không có nhớ lầm, Phượng Vân Cẩm này là đối thủ của Liễu gia ở trên thương trường...

Hôm qua lúc Hàn Lệ mang theo hai bức họa đi Hương Phiêu Trai, lúc ấy khi đối phương nhìn thấy bức họa thì hơi nhíu mày, sau đó trực tiếp nói đáp án phủ định của mình, nói là vẫn chưa gặp qua nữ tử và đứa nhỏ trên bức họa, kêu để lại địa chỉ liên hệ cho hắn, nói là nếu như nhìn thấy liền phái người thông báo.

“Không có!” Hàn Lệ không có chút ngừng lại rồi mở miệng.

Trên tuấn nhan hoàn mỹ như điêu khắc của Mạc Tử Khanh khẽ cau lại, khí tức lành lạnh trên người càng phát ra nồng đậm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Lệ: “Ngươi bên kia có tin tức?”

Hàn Lệ lắc lắc đầu sau lại gật gật đầu, thấy Mạc Tử Khanh mày lại cau chặt hơn, hắn nhếch môi mở miệng: “Tạm không có tin tức của nàng và tiểu thiếu chủ, nhưng mà tối hôm qua người nọ đến Lâm Lan thành...”

Người nọ...

Trong đôi mắt lạnh lùng của Mạc Tử Khanh hơi nheo lại, đột nhiên lông mày cau chặt. Vì sao hắn đến Lâm Lan thành? Hay là nói... thật sự mọi chuyện có liên quan với hắn?

“Một người?” Mạc Tử Khanh hơi hơi quay đầu.

“Mang người đi theo, hơn nữa... Ám Tinh, Quỷ Túc bên người hắn đều tham gia, cũng đang tìm kiếm nàng.” Hàn Lệ ngưng trọng mở miệng.

Tìm nàng??

Không phải Thanh Nguyên nói, ngày đó đã vứt nàng ở Lâm Lan thành, vì sao hiện tại lại phái người tìm nàng?

Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?

Mạc Tử Khanh nhẹ phẩy ống tay áo, ngồi vào trước bàn gỗ tròn, khẽ gạt sương khói bay trên chén trà trên bàn. Cuối cùng tình bằng hữu giữa Thanh Nguyên và mình giống như nước tuyết pha trà ngắm hoa mai ngày trước đã không thể trở về được, từ khi Thanh Linh chết, chấp niệm trong lòng hắn (TN) mọc thành bụi, hết thảy đều đã mất đi rồi.

Hơi hơi thở dài, lạnh nhạt mở miệng nói với Hàn Lệ sau lưng: “Phái người theo dõi hắn, điều tra Mặc nhi có ở trong tay của hắn hay không, về phần nữ nhân kia... nếu như tìm được nàng trước, ngươi liền mang nàng đi tìm phụ tử Liễu gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.