Theo lời chất vất của Liễu Thiên Nguyên, đối phương chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó vẻ mặt vô vị mở miệng: "Đúng thì thế nào?"
"Ngươi muốn chết..." Liễu Thiên Nguyên vừa nghe đối phương nói, dưới chân hắn đã chợt lóe, cả người mang theo đầy phẫn nộ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Thanh Nguyên, ngón cái và ngón trỏ hơi cong đánh tới phần cổ của hắn.
Khóe miệng Thanh Nguyên giương lên vẻ khinh thường, hơi ngửa người ra sau, dễ dàng tránh đi tập kích, lại trở tay đánh trả một chưởng đi qua Liễu Thiên Nguyên. Tuy rằng Liễu Thiên Nguyên tiếp được chưởng kia, nhưng cả người cũng lùi về phía sau vài bước.
Đối với phản ứng của Liễu lão cha nháy mắt hóa thân thành bạo long, Tô Nhược Hàm cũng hơi hơi sửng sốt một chút. Dù sao từ khi gặp mặt thì mỹ đại thúc này liền lôi kéo nàng khóc lóc một phen nước mắt nước mũi, cứ giống như tiểu thụ vạn năm. Lúc này đột nhiên hóa thân bạo long đi phun lửa, nàng lại có chút khó có thể chịu nổi.
Nhưng mà thời điểm nhìn thấy khóe miệng Liễu lão cha có tơ máu tràn ra, sắc mặt nàng vẫn đổi đổi, có chút lo lắng nghênh đón nhỏ giọng hỏi: "Liễu lão... Ách, ngươi, ngươi không sao chứ?" Vốn muốn hỏi Liễu lão đầu, ngươi không sao chứ? Nhưng mà khi nói ra miệng lại cảm thấy xưng hô như vậy là không đúng, nhưng bảo nàng gọi hắn là phụ thân, chính nàng lại cảm thấy có chút không gọi ra được.
Tuy rằng ba người phụ tử Liễu gia vừa rồi có nói qua tiền căn hậu quả mọi chuyện cho nàng, nhất là Liễu lão cha lại nói biết vậy thì hắn chẳng phạm sai lầm. Còn nói qua lúc trước khi biết Liễu Hương bị hưu về nhà, hắn vì bức Liễu Hương về Mạc gia mà khi đó hắn đã nói ra lời ngoan độc mới dẫn đến nàng luẩn quẩn trong lòng mà đi thắt cổ. Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào... Cho dù mục đích lúc ban đầu của Liễu lão cha là vì tốt cho Liễu Hương, nhưng mà Liễu Hương chân chính lại ở lúc trước bởi vì hành vi bức bách của hắn đã hồn về địa phủ, hiện tại hắn hối hận như thế nào cũng có chút chậm.
Nhưng mà hắn thật sự là thật lòng yêu thương Liễu Hương, mà vừa khéo nàng vì Mặc nhi lại cần hậu thuẫn Liễu gia này, cho nên cho dù nàng không phải là Liễu Hương chân chính, nhưng vẫn ngầm thừa nhận quan hệ thân nhân giữa người Liễu gia thân thể mình.
"Khụ... Khụ khụ... Không, không có việc gì! Hương nhi chớ sợ, có phụ thân ở đây, hôm nay phụ thân sẽ không để cho hắn lại đối với con như vậy nữa." Liễu Thiên Nguyên đượcTô Nhược Hàm đột nhiên nâng đỡ, có chút kích động ho khan.
Từ hôm nay sau khi nhìn thấy Hương nhi, hắn liền phát hiện ánh mắt của nàng thực xa lạ, cho dù vừa mới bắt đầu đã nói qua mọi chuyện trước kia với nàng, lại nói qua mình chính là phụ thân của nàng, nhưng mà thái độ của nàng còn vô cùng lạnh nhạt... Lúc này đột nhiên thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, nhất thời trong lòng Liễu Thiên Nguyên có một trận kích động, mặc kệ Hương nhi của mình biến đổi như thế nào, nàng vẫn sẽ quan tâm mình, vẫn là nữ nhi bảo bối của mình... Ô ô... Hoàn hảo Hương nhi không có nhớ chuyện lần trước mình bức bách đuổi nàng ra khỏi nhà rồi trách mình.
Huynh đệ hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Phong Liệt không có dự đoán được lão cha nhà mình sẽ đột nhiên ra tay, càng không dự đoán được người mang mặt nạ không biết bộ mặt thật này lại có võ công lại cao như vậy. Mãi cho đến lão cha nhà mình sau khi tiếp được chưởng kia bị nội thương mới phản ứng kịp, hai người đồng thời đã đi đến trước mặt Liễu Thiên Nguyên.
Nhìn bộ dáng phụ thân nhà mình lúc này kích động dùng sức ho khan, khóe miệng không ngừng tràn ra tơ máu, Liễu Phong Liệt nhíu mày thấp giọng hỏi nói: "Phụ thân... Người không sao chứ?"
"Ách... Khụ, khụ khụ... Không... Ách, có, có việc... A... Ta thật là khó chịu... Các con đi giúp ta bắt tên kia lại." Liễu Thiên Nguyên ho khan một chút, vốn muốn nói chính mình không có việc gì, nhưng mà phát hiện Tô Nhược Hàm đang dìu đỡ mình lặng lẽ ở thu hồi tay, hắn nhất thời lại vội vàng nói rằng mình có sao, thuận tiện còn làm ra vẻ suy yếu không thôi ngã tới nàng. Sau khi phát hiện Tô Nhược Hàm lại nâng đỡ mình, hắn mới ngừng tiếng ho khan chột dạ hạ mí mắt. Thật vất vả Hương nhi mới nguyện ý lại để ý mình quan tâm mình, nhất định không bỏ qua cơ hội như vậy...
Ánh mắt Liễu lão cha lóe tinh quang lại mang theo chột dạ để cho Liễu Phong Viêm đang ở đối diện vừa vặn nhìn thấy, nhất thời có chút hắc tuyến khóe miệng run rẩy, phụ thân thật sự là... Nếu không phải hiểu biết võ công phụ thân nhà mình, cùng vẻ mặt vừa rồi lộ ra dấu vết, hắn thật đúng là muốn bắt đối phương lại rồi đánh hắn bị thương nghiêm trọng không thôi đâu!
Chẳng qua vừa rồi lão cha nhà mình khi tiếp được một chưởng kia của đối phương, tuyệt đối không có làm bộ mới đúng... Hơn nữa hắn bị nội thương cũng là thật sự... võ công của nam nhân mang theo mặt nạ trước mắt này thực lợi hại như vậy?
Ánh mắt huynh đệ hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Phong Liệt ngưng lại, trong lòng bàn tay hơi dùng sức, lắc mình một cái đã muốn công kích đối phương, nhưng đúng lúc này...
Mạc Tử Khanh vẫn trầm mặc ngồi ở bên kia mở miệng nói: "Đợi chút..."
Trong lòng Tô Nhược Hàm có chút ưu tư nhìn chăm chú vào Liễu lão cha ở bên cạnh đang giả vờ suy yếu, lại liếc mắt nhìn Mạc Tử Khanh đột nhiên mở miệng một cái, nàng có chút tự giễu cười rộ lên.
Với hắn nàng vốn tương đối có ý kiến, mặc kệ là thân phận của bản thân hắn hay là hắn thân là chồng trước của mình thì nàng đều cực vì bài xích. Hiện tại cái tên Ám Tinh lúc trước bắt nàng đi có nói trước đó hắn bắt nàng đi là có quan hệ với hắn (MTK), hơn nữa hắn lại còn ngăn cản người Liễu gia động thủ với Ám Tinh.
Chẳng lẽ thật sự là Mạc Tử Khanh sai khiến hay sao?
Căn cứ theo hai ngày gần đây chung sống cùng Mạc Tử Khanh mà nhìn nhận, người này vừa mở miệng liền mắng mình là tiện nhân, động một tí thì dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, có lẽ thật sự là có khả năng sẽ kêu người bắt nàng quăng đến cái thành biên cảnh bên này.
Mặc kệ chuyện lúc trước có quan hệ gì với hắn hay không, nàng vẫn nên cự tuyệt lui tới với Mạc Tử Khanh thì tốt hơn.
Về phần Mặc nhi...
Tô Nhược Hàm nàng nhất định sẽ không buông tay, dù sao hiện tại nàng lại có Liễu gia làm hậu thuẫn.
Liễu Phong Liệt nhíu mày, hơi dừng lại bộ pháp dưới chân, ánh mắt cực kì phức tạp quay đầu nhìn hắn. Mà bên kia Liễu Phong Viêm cũng không để ý ngăn cản của hắn, trước đó không nói hắn hưu bỏ nhị tỷ của mình sau đó biết được nàng thắt cổ thì vẻ mặt lạnh lùng, lại nói luận theo lời nói vừa rồi của cái tên mà nhị tỷ kêu Ám Tinh kia, Liễu Phong Viêm liền dứt khoát sẽ không mua khoản nợ của hắn.
Liễu Phong Viêm phẫn nộ đánh tới Thanh Nguyên, lúc phát hiện Mạc Tử Khanh lắc mình một cái lại đây ngăn cản, hai mắt hắn mở to phẫn nộ nhìn Mạc Tử Khanh chất vấn: "Mạc Tử Khanh... Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói... lúc trước người này bắt nhị tỷ ta đi, thật sự có liên quan hệ với ngươi, là ngươi sai khiến hay sao?" Nếu nói không phải, vậy hành vi hiện tại của hắn lại có ý tứ gì?
Mạc Tử Khanh ngay sau khi đón đỡ một kích của Liễu Phong Viêm, khẽ cau mày một chút, thân hình hơi lung lay không thể nhận ra, thần sắc lạnh lùng mở miệng: "Không phải... Ngươi trước đợi chút, ta có chuyện muốn hỏi hắn..."
"Ngươi..." Liễu Phong Viêm phẫn nộ không thôi.
Không để ý ánh mắt Liễu Phong Viêm tức giận trợn trừng, Mạc Tử Khanh lạnh lùng xoay người nhìn về phía nam nhân đang mang mặt nạ màu bạc ở trước mặt mình. Rất lâu sau giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương hỏi: "Thanh Nguyên... đến tột cùng ngươi muốn phải như thế nào? Hay là nói... Ngươi cố ý muốn tiếp tục sai thêm nữa?" Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, khi nào thì ngươi đã đi đến nông nỗi như vậy?
Thanh Nguyên???
Phụ tử ba người Liễu gia, khi cái tên Thanh Nguyên được thốt ra từ miệng Mạc Tử Khanh thì đều sửng sốt một chút, có chút không dám tin nhìn về phía người mang mặt nạ, hắn... là Thanh Nguyên??
Tô Nhược Hàm nghi hoặc nghiêng đầu nhìn qua, không phải kêu Ám Tinh sao?
Phượng Vân Cẩm không biết khi nào thì đã đứng ở bên cạnh nàng đột nhiên nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Mặc nhi đâu?"
Mặc, Mặc nhi??
Sắc mặt Tô Nhược Hàm nhất thời đổi đổi, đột nhiên nhớ lại, vừa rồi thời điểm nói chuyện với người Liễu gia ở thiên thính (phòng bên), nàng kêu Mặc nhi ra phía sau viện đi chơi cùng Tiểu Bạch. Lúc này đột nhiên lại lòi ra một tên không biết kêu là Ám Tinh hay là kêu Thanh Nguyên, hơn nữa hắn còn có địch ý với mình... Mặc nhi không sao chứ??
Nghĩ đến đây, nàng bất chấp trước mắt diễn tuồng gì, trực tiếp mạnh mẽ buông tay đang dìu đỡ Liễu Thiên Nguyên ra, cả người lo lắng không thôi lao ra khỏi phòng khách chạy tới hậu viện...
"A... Hương, Hương nhi... con đang đi đâu?" Liễu lão cha đột nhiên bị buông ra, cả người thiếu chút nữa té ngã xuống đất, vẫn là Phượng Vân Cẩm ở một bên hiểu rõ cười giúp đỡ hắn một phen nhỏ giọng nói: "Liễu lão gia... Ngươi không muốn Nhược Hàm nàng biết vừa rồi ngươi là giả bộ đi? Hơn nữa... Ngươi không biết là, để nàng rời khỏi nơi này là tốt nhất sao? Dù sao nam nhân trước mắt gọi là Thanh Nguyên này... Các ngươi hẳn là nhận biết đi?" Nếu hắn không có nhìn lầm, vừa rồi vẻ mặt phụ tử ba người Liễu gia đều có chút phức tạp cùng khiếp sợ.
Giữa nam nhân kêu là Thanh Nguyên này... và Liễu gia, còn có Mạc Tử Khanh kia... Ừ, rốt cuộc là quan hệ như thế nào đây?
Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, nhưng cũng làm cho Phượng Vân Cẩm hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị...
Mà Liễu Thiên Nguyên bởi vì Phượng Vân Cẩm nói mà đột nhiên câm miệng, nháy mắt thu hồi lại bộ dáng suy yếu trên mặt ở trước mặt Tô Nhược Hàm, thần sắc có vài phần xa cách lạnh lùng nói với Phượng Vân Cẩm: "Ngươi biết cái gì?"
"A... Liễu lão gia ngươi cảm thấy ta có thể biết được cái gì?" Phượng Vân Cẩm buồn cười lắc lắc đầu, hắn đúng là nhìn không hiểu ra sao. Nhưng mà nắm chắc năng lực quan sát dù rất nhỏ, nhận thấy được một việc mà thôi.
Liễu Thiên Nguyên trầm mặc xuống, sau khi liếc mắt một cái nhìn Mạc Tử Khanh và người kêu Thanh Nguyên bên kia, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phượng Vân Cẩm nhíu mày nói: "Tiêu Dao tiểu vương gia... Ngươi không thích hợp với Hương nhi. Mặc kệ là thân phận của ngươi, hay là bản thân ngươi, ta đều cảm thấy ngươi không thích hợp với Hương nhi, cho nên ta hy vọng ngươi đừng trộn lẫn vào chuyện này. Về phần Bạch Ngọc Phượng Bội trong tay Hương nhi, ta sẽ kêu nàng lấy ra, ta sẽ phái người đến Hương Phiêu Trai trả lại cho ngươi."
Phượng Vân Cẩm nghe Liễu Thiên Nguyên đã muốn làm rõ ngăn cản mình và Tô Nhược Hàm, khóe miệng giương lên, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng: "Ta không biết là có cái gì không thích hợp, hơn nữa... nếu ngươi đã biết hàm nghĩa mà Bạch Ngọc Phượng Bội đại biểu cho, cũng nên biết được thái độ của ta."
"Ngươi..." Liễu Thiên Nguyên nhíu mày mở miệng, lại bởi vì đột nhiên nghe được đối thoại của Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên bên kia thì đột nhiên im miệng, sắc mặt đại biến nhìn qua.
"Ha ha... chỉ như vậy đã phẫn nộ rồi? Nếu ta lại nói cho ngươi biết, ta đã gieo xuống tử mẫu cổ ở trên thân thể của nàng... có phải ngươi sẽ càng thêm phẫn nộ hay không đây?" Thanh Nguyên rét lạnh nở nụ cười trào phúng, giọng điệu có vài phần khiêu khích nhìn Mạc Tử Khanh chậm rãi nói.
Tử mẫu cổ??
Sắc mặt của người ở đây đều ngưng lại...
Phượng Vân Cẩm nhíu chặt chân mày, mặc kệ phản ứng của mấy nam nhân ở đây, xoay người chạy tới phương hướng hậu viện vừa rồi Tô Nhược Hàm rời khỏi, muốn đi kiểm chứng tính chân thật của lời này.
Mà lúc này khi Liễu Thiên Nguyên bởi vì nghe được ba chữ tử mẫu cổ, đã mất đi bình tĩnh vọt tới giận dữ hét: "Thanh Nguyên... Ngươi biết rõ Hương nhi đã cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi lại còn gieo xuống tử mẫu cổ với nàng, đến tột cùng ngươi muốn thế nào? Cho dù lúc trước là Hương nhi không đúng, một ít hành vi của nàng làm ra đã gây thương tổn đối với muội muội ngươi, nhưng mà nàng đã nhận được trừng phạt thống khổ trong năm năm qua, không phải sao?"
Nghe được Liễu Thiên Nguyên nói, đột nhiên Thanh Nguyên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng cao, càng ngày càng điên cuồng, thật lâu thật lâu sau đó hắn mới ngừng lại được, chậm rãi đưa tay lấy đi mặt nạ màu bạc mang theo trên mặt, trên tuấn nhan tuyệt mỹ có lạnh lùng trào phúng nhìn Liễu Thiên Nguyên gằn từng chữ: "Nàng ta còn sống... Nhưng Thanh Linh đã chết..."