Có lẽ là bản thân Liễu Phong Viêm cũng đã nhận ra Tô Nhược Hàm xấu hổ, trên bắp chân bị lão cha nhà mình đá một cái nên cũng bị đau đớn nóng rát một trận, hắn nhăn mặt cau mày ngượng ngùng cười nói lảng sang chuyện khác: "Ách... Nhị tỷ, tỷ muốn ăn đặc sản Phượng Dương thành không? Muốn ăn thì đệ gửi thư cho đại ca, để cho thời điểm hắn về đây thì mang một ít lại đây cho tỷ."
Tô Nhược Hàm nghi hoặc ngẩng đầu: "Lại đây?? Không phải hắn trở về Phượng Dương thành sao? Vì sao còn muốn lại đây?" Hơn nữa nàng muốn nói, Liễu tiểu đệ bao giờ ngươi mới cùng Liễu lão cha cũng về Phượng Dương thành hả? Cả ngày cứ chạy sang nhà nàng như vậy, chỉ sợ người chung quanh không biết thân phận của bọn họ sẽ có không ít nhàn ngôn toái ngữ (nói xấu)?
Có lẽ là vẻ mặt nghi hoặc trên mặt Tô Nhược Hàm đã lấy lòng hắn, khi Liễu Phong Viêm còn chưa mở miệng, Liễu lão cha ở một bên đã cười tủm tỉm nhìn Tô Nhược Hàm hưng phấn nói: "Hương nhi... con nói con không muốn trở về Phượng Dương thành cùng chúng ta, nhưng mà phụ thân thật sự lo lắng cho mẫu tử hai người các con một mình ngốc ở đây, cho nên... Cho nên phụ thân đã mua tòa nhà ở đây, tính mang theo đại ca còn có tiểu đệ của con cùng nhau chuyển đến định cư ở Lâm Lan thành này, nói như vậy phụ thân có thể thường xuyên nhìn thấy Hương nhi và Mặc nhi... Hương nhi, con vui không?" Sau khi nói xong thì vẻ mặt tươi cười kích động nhìn Tô Nhược Hàm tranh công.
Tô Nhược Hàm vô cùng kinh ngạc nhìn Liễu lão cha, nhìn bộ dáng hưng phấn tranh công của ông, trên mặt là vẻ mặt khen ngợi ta đi khích lệ ta đi. Nếu Liễu gia lão cha có cái đuôi, chỉ sợ lúc này cái đuôi của hắn nhất định là đang vung qua vung lại bán manh.
Nàng thật sự thật không ngờ, bởi vì nàng cự tuyệt trở về Phượng Dương thành cùng bọn họ, Liễu lão cha lại mang cả nhà chuyển tới đây. Đây, đây thật sự là làm cho nàng thật không biết nói cái gì cho phải, nếu cự tuyệt, nàng thật sự là rất không biết tốt xấu.
Nhưng mà... Mua tòa nhà?
Nghĩ tới lúc trở về nghe đối thoại chủ nhân của tòa nhà cách vách kia, đột nhiên Tô Nhược Hàm dồn sức vỗ vỗ cái trán, Mặc nhi trong lòng nàng sợ tới mức ngẩng đầu nhìn nàng, Tô Nhược Hàm một bộ dáng chứng thực mở miệng: "Cho nên người mua tòa nhà bên cạnh sẽ không phải chính là các ngươi chứ?"
"Oa... làm sao mà Hương nhi biết?" Liễu lão cha ngạc nhiên trợn to mắt.
Trán Tô Nhược Hàm rớt hắc tuyến, nhà giàu mới nổi... Không nghĩ tới cái nhà giàu mới nổi kia, người có đầu không bình thường lại là Liễu lão cha...
Một vạn lượng bạc a... a a a, thật sự là thật nhiều tiền, sớm biết rằng Liễu lão cha sẽ tốn nhiều tiền như vậy để mua tòa nhà, còn không bằng nàng kêu bọn hắn trực tiếp đến ở trong nhà mình cho rồi, đưa một vạn lượng bạc cho nàng thì tốt biết bao nhiêu?
Một lúc sau Tô Nhược Hàm có chút buồn rầu ngẩng đầu nhìn Liễu lão cha: "Người có biết... hôm nay chủ nhân tòa nhà kia người ta còn tưởng rằng người mua tòa nhà của hắn là đầu có vấn đề, tiền nhiều cũng không có chỗ xài, một vạn lượng bạc a... tòa nhà này ta mua xong cũng mới có một ngàn bốn trăm lượng."
Liễu Phong Viêm vừa nghe được phụ thân của mình lại có thể mua tòa nhà tốn hết một vạn lượng, hắn vơ vét của cải như mạng nhất thời giơ chân hét lên: "Cái gì? Tòa nhà nhị tỷ mới một ngàn bốn trăm lượng? A... Tức chết ta rồi, phụ thân, ngươi lại phá sản, ta lại không biết ngươi mua tòa nhà phải dùng hết một vạn lượng, ôi không được, lòng ta đau quá, đau lòng chết ta."
Thấy con trai bão nổi, Liễu lão cha vội vàng nói sang chuyện khác hỏi Tô Nhược Hàm: "Bên trong Mai Lâm của con có một bộ bàn ghế cẩm thạch thật không tệ, ai làm ra vậy? Hai ngày trước lúc ta tới thì không có mà, cái thứ đồ này lại là thứ tốt nha, nhất là chạm trổ và kiểu dáng thiết kế kia, chỉ sợ trong vòng tam quốc (ba nước) ít có cái nào có thể so sánh được."
Vốn Tô Nhược Hàm đang có chút xấu hổ, lúc này bị Liễu lão cha mang theo đề tài khác lại chuyển dời lực chú ý, nàng có chút ngoài ý muốn nhíu mày hỏi: "Ngươi nói cái bàn kia là Bạch Ngọc điêu khắc?" Ách... Nàng còn tưởng rằng chỉ là tảng đá.
"Ừ, đúng vậy! Hương nhi không biết sao? Con còn chưa nói làm sao có được đấy, ngày khác ta cũng làm một bộ đi." Liễu lão cha ho nhẹ gật đầu nói, vừa vặn mua tòa nhà bên cạnh, thật đúng là có thể đi làm một bộ bày ra ở trong đình viện.
Lúc này Tô Nhược Hàm không hé răng, ngược lại là trầm mặc nhíu mày.
Buổi chiều thời điểm Phan Địch của Hương Phiêu Trai đưa tới, nàng còn tưởng rằng không đáng giá tiền, chỉ cho là Phượng Vân Cẩm thay đổi toàn bộ gia cụ tửu lâu mới, vừa vặn thừa ra một ít thứ không có biện pháp xử lý, cho nên mới tặng một bộ đến cho nàng. Lúc ấy vốn nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hẳn là không đáng giá bao nhiêu tiền nên mới nhận.
Hiện tại nghe ý tứ trong lời nói của Liễu lão cha, bộ bàn ghế này còn giống như có vẻ rất trân quý, nàng cứ nhận như vậy, giống như có chút không thể nào nói nổi... Chẳng lẽ lại trả trở lại cho Phượng Vân Cẩm? Nhưng mà phải lấy cớ gì để trả lại đây, giống như có chút ý tứ quét sạch mặt mũi của người ta vậy. Xem ra thứ này không thể trả về, cũng chỉ có thể về sau ở trên phương diện hợp tác có thể tận lực hoàn trả lại một ít lợi ích cho tên Phượng Vân Cẩm kia.
Lúc Tô Nhược Hàm ở bên này đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thì ở bên kia Liễu Phong Viêm cũng đang nhíu mày chờ đáp án, nhưng thật ra Liễu lão cha thấy lúc này nữ nhi bảo bối của mình đang nhíu mày có vẻ phiền lòng, có chút quan tâm hỏi: "Làm sao vậy Hương nhi? Có cái gì không ổn?"
Bị Liễu lão cha mở miệng đánh gãy, nàng đột nhiên hoàn hồn lại, thản nhiên lắc lắc đầu nói: "Hả? Không có gì... Chỉ là cái bàn kia lúc buổi chiều Phượng Vân Cẩm gọi người đưa tới đây, ta chỉ nghĩ nó là đồ vật bình thường, cho nên liền nhận. Hiện tại nghe ngươi nói vậy, mới biết được nó thật quý giá, hiện tại ngẫm lại thật sự cảm thấy mình có chút qua loa rồi." Hơn nữa quả thực nàng cũng không ngờ tới Phượng Vân Cẩm lại sẽ đưa cho nàng một bộ bàn ghế điêu khắc bằng cẩm thạch. Quá đáng nhất là, bây giờ khi biết được nó là Bạch Ngọc, hiện tại ngẫm lại viền tay vịn cái ghế được mạ vàng, nàng nhịn không được hoài nghi... sẽ không phải là vàng thật chứ?
"Cái gì? Tỷ nói nó là do cái tên Phượng Vân Cẩm đưa tới?" Liễu Phong Viêm giơ chân lớn tiếng hỏi. Sao hắn lại không hề biết, cái tên trước kia cùng lão ca nhà mình tranh giành sinh ý (làm ăn), lại hào phóng với nhị tỷ nhà mình như vậy? Nếu nói hắn không ý đồ với nhị tỷ nhà mình, thì nhất định rất kỳ quái, nhất là cái tên Phượng Vân Cẩm kia mấy ngày gần đây thời điểm nhìn thấy mình lại còn cười chào hỏi, có lầm hay không chứ? Tên này trước kia mỗi lần nhìn thấy mình thế nào cũng phải nói chuyện làm cho mình tức chết đi được, hiện tại lại bắt đầu khách khí như vậy. Nếu không phải bộ dạng cũng như thế, Liễu Phong Viêm cũng cho rằng hắn không phải là Phượng Vân Cẩm.
Lúc này Liễu lão cha có vẻ muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn Tô Nhược Hàm một cái sau lại mở miệng nói: "Hương nhi à... Lại nói tiếp, giữa con và Phượng Vân Cẩm rốt cuộc là..."
Liễu lão cha còn chưa có nói xong, Liễu Phong Viêm ở bên cạnh thần sắc khẩn trương đã giành trước mở miệng nói: "Nhị tỷ... đệ nói với tỷ, trăm ngàn lần tỷ không được có ý tứ kia với Phượng Vân Cẩm đó. Trước không nói đến chuyện tên đó và nhà chúng ta đối nghịch ở trên thương trường, tỷ đừng quên tên kia còn có một thân phận là Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc. Thân phận của hắn như vậy cùng nhà chúng ta tuyệt đối không tương xứng, nếu tỷ thích hắn mà nói, đó là tuyệt đối tuyệt đối sẽ ăn thiệt thòi, nhất là tỷ phải suy nghĩ cho Mặc nhi, đúng không?" Hiện tại hắn đang khẩn trương muốn chết, nghĩ đến bộ dáng điên cuồng trước kia của nhị tỷ nhà mình khi yêu Mạc Tử Khanh, mặc dù hiện tại nàng đã mất đi trí nhớ rồi hình như là không có một chút hảo cảm nào với Mạc Tử Khanh nữa.
Nhưng mà hiện tại lại nhảy ra một tên Phượng Vân Cẩm, vạn nhất nhị tỷ nhà mình lại điên cuồng yêu thích Phượng Vân Cẩm, sau đó lại biến trở về cái bộ dáng trước kia. Trước tiên mặc kệ lão cha nhà mình, đại ca cùng với Mặc nhi có thể nhận hay không, chỉ là Liễu Phong Viêm hắn là người đầu tiên không thể nhận. Cho nên hiện tại hắn nhất định phải nghĩ biện pháp bóp chết hảo cảm vừa manh nha của nhị tỷ đối với Phượng Vân Cẩm.
Tuy rằng Liễu lão cha bị con trai giành nói trước thì không vui, nhưng mà sau khi nghe xong lời của nó nói. Thật ra thì ông cũng không có phản bác, chỉ vì ông cũng hiểu được đúng là Phượng Vân Cẩm cũng không thích hợp với Hương nhi nhà mình, Hương nhi bị khổ năm năm... Hiện tại ông thầm nghĩ chỉ cần nữ nhi bảo bối của mình mang theo tiểu ngoại tôn của mình có cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt, cho dù để cho ông nuôi dưỡng mẫu tử bọn họ cả đời, ông cũng nguyện ý. Nếu Hương nhi thích Phượng Vân Cẩm, chỉ là thân phận của nàng còn kéo theo Mặc nhi, vậy người hoàng thất Phượng Lan quốc há có đạo lý nào không đi ra ngăn cản?
Lúc này lông mày của Tô Nhược Hàm cũng có thể kẹp chết con muỗi, nàng không có nghĩ tới mình chỉ thu nhận đồ của Phượng Vân Cẩm đưa tới, lại làm cho Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ có phản ứng lớn như vậy, lại còn nói nàng thích Phượng Vân Cẩm? Chẳng lẽ bọn họ thực sự để ở trong lòng những lời nói của Phượng Vân Cẩm mấy ngày trước đây?
"Kỳ thật ta cùng với Phượng Vân Cẩm chính là quan hệ hợp tác, ngày ấy Phượng Vân Cẩm chỉ là nói giỡn mà thôi, các ngươi cảm thấy hắn đường đường là một tiểu vương gia, sẽ để ý tới ta một người bị chồng ruồng bỏ còn mang theo đứa nhỏ sao?" Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dù sao nàng không coi lời của Phượng Vân Cẩm là thật.
Đáng tiếc là, lời của nàng nói ra, ánh mắt hai người phụ tử Liễu gia ở đối diện trừng to lên, thần sắc nghiêm túc liếc nhau, bọn họ tuyệt đối cho rằng Phượng Vân Cẩm có ý đồ với nàng... Bằng không làm sao hắn có thể ngay cả ngọc bội kia cũng đưa ra?
Nhưng mà nàng không cho là thật thì cũng tốt, bọn họ sẽ không ngốc mà đi vạch trần chuyện này.
Lúc này Mặc nhi đang làm tổ ở trong lòng Tô Nhược Hàm, nghe mẫu thân nhà mình đang nói chuyện về tên quỷ chán ghét kia với ngoại công và tiểu cữu, bé bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm không thôi hỏi: "Ngoại công... Tiểu thế tử là cái gì vậy?"
Tiểu thế tử???
Phụ tử hai người Liễu gia trộm nhìn nhau, đột nhiên Liễu Phong Viêm nhẹ giọng hỏi Mặc nhi: "Vì sao đột nhiên Mặc nhi hỏi cái này?"
Mặc nhi phồng hai gò má trắng noãn mắt nhìn mẫu thân nhà mình, lúc thấy nàng cũng đang nhìn mình, thế này bé mới cúi đầu chơi đùa ngón tay của mình lầu bầu nói: "Là cái tên quỷ chán ghét kia ngày đó hỏi con, hắn hỏi Mặc nhi có muốn làm tiểu thế tử không, còn nói sau khi làm tiểu thế tử rồi thì không có ai dám ức hiếp mẫu thân và nói bậy về mẫu thân... Mẫu thân, rốt cuộc tiểu thế tử là cái gì vậy ạ?" Nếu có thể bảo vệ mẫu thân, làm cho mẫu thân hài lòng vui vẻ, thì tiểu thế tử gì đó cũng không tệ đi?
Theo vấn đề của Mặc nhi nói ra, sắc mặt ba người lớn ở đó liền khác nhau, phụ tử Liễu gia thì tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, mà lúc này Tô Nhược Hàm cũng là một đầu hắc tuyến, Phượng Vân Cẩm này lại chạy tới nói như vậy với Mặc nhi hồi nào vậy hả?
Mà còn lại phụ tử Liễu gia là âm thầm bực bội, hồ ly Phượng Vân Cẩm này thật gian trá giảo hoạt, thời điểm không lừa gạt được Tô Nhược Hàm, trước hết lại bắt đầu lừa gạt Mặc nhi, còn muốn lừa Mặc nhi đi làm con trai của hắn, cũng chính là cái tiểu thế tử gì kia... Thật tức chết phụ tử hai người...
Tô Nhược Hàm thấy sắc mặt hai người Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ có chút khó coi, mình vừa giải thích mình và Phượng Vân Cẩm không quan hệ gì, Mặc nhi lại tới một câu xuyên thủng lời nói của mình, nhất thời nàng có chút không biết giải thích như thế nào. Vốn nàng cảm thấy giữa mình và Phượng Vân Cẩm giống như thực sự không có quan hệ gì, nhiều nhất chính là bằng hữu hoặc là quan hệ hợp tác thôi.
Nàng lắc lắc đầu, đành phải thử nói sang chuyện khác nói: "Ta có chút mầm móng (hạt giống) muốn cho các ngươi, có chúng nó rồi, tửu lâu của Liễu gia chắc chắn nghênh đón phát triển rất tốt."