Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 73: Tự đưa tới cửa



Editor: ChieuNinh

Chuyện tửu lâu mới khai trương, nàng đã sớm giao cho Phượng Vân Cẩm đi để ý, cũng đưa qua vật phẩm cần cho tửu lâu. Bởi vì thình lình xảy ra chuyện hôn sự, hiện tại tửu lâu mới cũng để Phúc bá đi qua chủ trì đại cục, mà Phượng Vân Cẩm chính là sau khi tới cửa lừa gạt nàng một câu ở nhà chờ, thì người cũng không có xuất hiện.

Mấy ngày gần đây Tô Nhược Hàm vẫn im lặng ngốc ở nhà, bởi vì nàng mỗi ngày làm bạn cùng học bài nên Mặc nhi lại tiến bộ không ít, nhưng cũng bởi vì ngốc ở nhà, nàng mới biết được chuyện tốt hai đứa Mặc nhi và Tiểu Bạch này làm.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi đang nhăn nhó giống như cái bánh bao đứng trung bình tấn ở trong sân.

Mà Tô Nhược Hàm phía đối diện với bé thì lại ngồi trên cái ghế nhỏ ở chỗ kia, trước mặt của nàng còn bày ra vẻ một cái giá đỡ bằng gỗ, trên mặt trải ra một tờ giấy, lúc này nhìn thấy mẫu thân nhà mình đang cầm một cục than củi rất nhanh họa đến họa đi ở trên đó. Mặc nhi xoay chuyển tròng mắt, lặng lẽ nâng lên cằm, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trên tờ giấy trắng, kết quả vừa vừa động chợt nghe Tô Nhược Hàm ở đối diện đầu cũng không nâng một cái nhẹ nhàng nói: "Mặc nhi đừng nhúc nhích nha... Đừng tưởng rằng mẫu thân không phát hiện, lại động đậy thì buổi tối đầu sư tử kho tàu mẫu thân liền cho Tiểu Bạch ăn hết, con xem biểu hiện của Tiểu Bạch đều hơn con." Nàng vừa nói, động tác xuống tay lại chưa từng ngừng lại.

Mặc nhi nghe xong mẫu thân nhà mình nói, lúc này ủy khuất mím cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cực vì u oán nhìn lại bên phải của mình. Chỉ thấy tên Tiểu Bạch kia lúc này ngồi ở đó giơ hai chân trước đứng lên như vậy. Buồn bực không thôi nhất là, trên cái đầu lông xù của Tiểu Bạch còn đang đội một cái mâm đựng đầy trái cây. Thấy Mặc nhi nhìn sang, cái đầu lông xù của Tiểu Bạch lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mặc nhi một cái, trong cặp mắt xanh lam dựng thẳng là bộ dáng đầy đáng thương hề hề.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn mẫu thân cúi đầu ngồi ở đối diện một cái, Mặc nhi quay đầu mím cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại đáng thương hề hề mở miệng nói: "Mẫu thân... Mặc nhi sai rồi..." Phối hợp với tiếng Mặc nhi nhận sai, lúc này Tiểu Bạch ở bên cạnh cũng ngao ô hai tiếng, đầu đội mâm đựng trái cây cũng không dám có một cử động nhỏ nào.

Mặc nhi lại vội vàng thêm một câu nữa: "Mẫu thân... Tiểu Bạch nói nó cũng biết sai rồi."

Vốn đang nhanh chóng phác họa hình dáng của Mặc nhi và Tiểu Bạch ở trên tờ giấy trắng, Tô Nhược Hàm nghe được một người một sói Mặc nhi và Tiểu Bạch ở đối diện đang hát xướng đàm phán, đột nhiên tay nàng run lên một cái. Diendanlequydon~ChieuNinh Vừa bực mình vừa buồn cười ngẩng đầu nhìn hai vị ở đối diện này, nàng dùng sức ho khan, áp chế ý cười trên khóe miệng, vẫn cứ làm ra vẻ mặt nghiêm túc không thôi hỏi: "Thật sự biết sai rồi? Vậy con nói một chút xem sai ở chỗ nào?"

Mặc nhi bĩu môi, sai ở nơi nào hả?

Trừng mắt liếc nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh một cái, thấy móng vuốt tên Tiểu Bạch kia hung hăng dùng sức di chuyển vài cái, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, nhất thời bắt đầu nhỏ giọng lầu bầu nói: "Mặc nhi không nên vụng trộm chạy đi ra ngoài với Tiểu Bạch, không nên đi đào hầm với Tiểu Bạch, còn không nên đào hầm mà không lấp hố làm cho ngoại công rớt xuống trong hố, không nên..."

Tô Nhược Hàm vốn đang nghiêm trang nghe Mặc nhi phụng phịu nói nhỏ, vào lúc Mặc nhi nói câu đào hầm mà không lấp hố nhịn không được mà phá vỡ. Nàng tức giận buông than củi trong tay đi qua nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nói: "Mẫu thân không phải đang tức giận mấy thứ này, tức giận là con và Tiểu Bạch đi ra ngoài cũng không nói với mẫu thân, mẫu thân tìm khắp nơi không thấy con nên rất lo lắng." Nhất là mấy ngày gần đây, nàng cảm thấy ở bên ngoài căn nhà có vài người có cảm giác khả nghi, khi phát hiện không thấy Mặc nhi, nàng sợ tới mức hồn cũng muốn mất đi.

Mặc nhi vốn đang chu miệng, khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt nàng, nó nhu thuận chui đầu củng củng ở trong lòng nàng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, về sau Mặc nhi sẽ không lại cho người lo lắng nữa."

Ngày đại hôn của Tô Nhược Hàm nàng và Phượng Vân Cẩm đã ước định vào ngày mùng ba tháng ba. Mà sau cái ngày nàng đi Hương Phiêu Trai nói chuyện giao dịch với Phượng Vân Cẩm, nàng cũng không có gặp lại Phượng Vân Cẩm. Mà mấy ngày nay nàng chỉ gặp qua Phượng Thiên hai lần, một lần đó là hắn đến nói cho nàng chuyện của Liễu gia là gia thiếu nhà hắn đã bắt tay vào an bài xong, thậm chí là thiết kế toàn diện tình hình tốt lắm, chỉ còn chờ người sau lưng vào rọ thôi.

Còn có một lần đó là ngày hôm qua, Phượng Thiên tới nói cho Tô Nhược Hàm thời gian thành thân, còn có sính lễ... Diendanlequydon~ChieuNinh Sính lễ trong từng chiếc xe ngựa chuyên chở đến làm cho tầm mắt của tất cả mọi người trong Lâm Lan thành đều tụ tập ở trước hai tòa nhà thành tây. Lúc ấy Tô Nhược Hàm yêu cầu đưa sính lễ đến trong nhà chỗ mấy người Liễu lão cha, nói như thế nào thì thân phận thân thể của nàng cũng là nữ nhi Liễu gia, sính lễ nên đưa đến bên kia.

Cũng chính là như thế này, người trong Lâm Lan thành mới biết được, hiện tại toàn bộ người Liễu gia lại đều đang ở tại Lâm Lan thành, nhất là Liễu Hương sắp phải gả cho Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Vân Cẩm Phượng Lan quốc cũng ở Lâm Lan thành. Tất cả mọi người có chút tò mò, lại càng trông ngóng mong chờ, cũng muốn biết đến tột cùng Liễu Hương lớn lên là bộ dáng gì?

Cũng may sính lễ là đưa đi tới chỗ mấy người Liễu lão cha ở cách vách, cho nên tiêu điểm của tầm mắt mọi người đều quay chung quanh ở trên tòa nhà kia, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới Tô trạch bên cạnh này chính là địa phương Tô Nhược Hàm cư ngụ. Nhưng cho dù là như thế, căn nhà bên cạnh vẫn có nhiều thêm không ít người xa lạ, làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm có chút bất an, chỉ vì Mặc nhi... trừ bỏ Mặc nhi là con trai của nàng ra, nó vẫn là đứa nhỏ của Mạc Tử Khanh.

Từ sau lần đó, Mạc Tử Khanh cũng không có lại xuất hiện lần nào nữa, cũng không nói rốt cuộc hắn có mang Mặc nhi đi theo hay là không mang đi. Cũng chính bởi vì như vậy, Tô Nhược Hàm mới sợ hãi, sợ Mạc Tử Khanh đột nhiên xuất hiện tranh đoạt Mặc nhi với mình. Cho dù biết nàng như vậy thì rất ích kỷ, ít nhất Mạc Tử Khanh vẫn là phụ thân thân sinh của Mặc nhi. Mà tuy rằng nàng yêu thương Mặc nhi còn hơn đứa nhỏ thân sinh, nhưng linh hồn của nàng thủy chung cũng không phải là Liễu Hương sinh dục Mặc nhi, nàng tranh đoạt Mặc nhi như vậy, đồng thời trong lòng còn có thêm một ít áy náy.

Nếu Mặc nhi biết mình cũng không phải mẫu thân thật sự của nó, nó còn có thể lựa chọn đi theo mình, mà không phải đi theo Mạc Tử Khanh không?

Bởi vì những nguyên nhân này, cho nên đã nhiều ngày nay chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay, Tô Nhược Hàm đều cảm thấy run sợ trong lòng. Sợ Mạc Tử Khanh phái người đến bắt Mặc nhi đi mất, cho nên Mặc nhi và Tiểu Bạch lén chuồn đi chơi, dưới tình huống nàng tìm không thấy người thiếu chút nữa thì đã phát điên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cũng may cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch nghe được tiếng gọi của nàng, thế này mới mang theo Mặc nhi trở về, cho nên nàng mới có ý trừng phạt Mặc nhi và Tiểu Bạch ở đây.

Mặc nhi dính ở trong lòng Tô Nhược Hàm một hồi lâu sau, nó mới kinh ngạc không thôi hỏi: "Mẫu thân, vừa rồi người đang vẽ cái gì nha?"

Tô Nhược Hàm nhìn bộ dáng tò mò của nó, nàng cười cười nói: "Tự con đi nhìn..." Nói xong thuận tay lấy cái mâm đựng trái cây trên đầu Tiểu Bạch vẫn bắt nó đội để giải phóng nó, nàng thuận tiện răn đe một câu: "Tiểu Bạch, lần sau lại mang Mặc nhi chạy loạn nữa, có lẽ ta sẽ nghe theo Phong Viêm, cho ngươi giảm béo."

Lúc này Tiểu Bạch mệt đến quỳ rạp trên mặt đất le lưỡi, nghe được chủ nhân cảnh cáo mình, trực tiếp lấy hai chân trước ôm đầu mình quỳ rạp trên mặt đất, làm ra một bộ dáng đáng thương nhận sai, chọc cho Tô Nhược Hàm ở một bên cười lắc đầu.

Mặc nhi nhìn trên giấy Tuyên Thành màu trắng, trên đó có một nam đồng đáng yêu ủy khuất bĩu môi, một đôi mắt to đen nhánh lại trí tuệ không thôi lặng lẽ đánh giá nơi nào đó. Ở bên cạnh tiểu nam hài nhi còn có một Ngân Lang đầu đội mâm đựng trái cây, hai chân trước ôm lấy nhau ngồi ở đó. Thần sắc đáng thương hề hề trên mặt Ngân Lang cũng được miêu tả ở trong đó. Nhất thời kinh hỉ không thôi ngẩng đầu nhìn sang Tô Nhược Hàm kêu lên: "Mẫu thân... Đây là Mặc nhi sao? Đây là Mặc nhi và Tiểu Bạch đúng không?"

Khi Tô Nhược Hàm nhìn thấy Mặc nhi đang cầm kia bức họa ở đó hưng phấn chạy tới chạy lui, mà Tiểu Bạch cũng đi theo bên cạnh chạy tới chạy lui thì nàng cười nhẹ lắc lắc đầu. Trực tiếp bỏ lại một câu để cho bọn nó tự chơi đùa, nàng đi trước chuẩn bị cơm chiều, liền đi tới phương hướng phòng bếp.

Nhưng mà khi Tô Nhược Hàm đang ở trong phòng bếp lấy gạo bỏ vào nồi, bỏ thêm mấy cây củi vào trong lò, nàng đi về phía hậu viện chuẩn bị kiếm mấy cái trứng gà làm món trứng chưng cho Mặc nhi và Tiểu Bạch. Khi nàng vừa đến Mai Lâm hậu viện, đã thấy được một bóng đen trực tiếp đánh úp về phía nàng, chỉ nghe "bịch" một tiếng, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Tô Nhược Hàm trực tiếp ngã xuống mặt đất. Mà lúc này lại còn có một bóng dáng đang ngã trên người của nàng. Cho dù đối phương mang mặt nạ che mặt, nhưng nhìn đến đôi mắt phượng câu hồn đến cực điểm trước mắt, nàng vẫn là nhịn không được kinh sợ kêu lên thành tiếng: "Thanh Nguyên..."

Đúng vậy, người đột nhiên gục ở trên người nàng, sau đó tiêu cự trong mắt phượng mê mang nhìn nàng một cái, rồi nặng nề gục ở trên thân thể của nàng vẫn không nhúc nhích là Thanh Nguyên.

Tô Nhược Hàm không kịp đi cảm nhận sự đau đớn vì bị ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi đưa tay dùng sức đẩy Thanh Nguyên trên người mình ra. Sau đó xoay người bò lên từ trên mặt đất, quay người xông tới bên cạnh Thanh Nguyên, sau đó hai tay dùng sức tập kích lên cổ của hắn.

Thanh Nguyên đến đây... Hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nghĩ đến cái tên gia hỏa này hạ tử mẫu cổ với mình, lừa mình đến Lâm Lan thành, sau đó hắn còn tuyên bố muốn hủy diệt Liễu gia. Tuy rằng sau này lại không biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại ngừng chèn ép Liễu gia, nhưng hắn đột nhiên lại xuất hiện ở trong nhà của mình, tế bào toàn thân Tô Nhược Hàm đều đang kêu gào nguy hiểm, tên gia hỏa này hận mình hận muốn chết, hắn xuất hiện ở trong này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Dùng sức kẹp lên cổ Thanh Nguyên rồi, lúc này Tô Nhược Hàm mới phát hiện, đối phương không chút phản kháng nào, nhìn kỹ thì lại gắt gao nhắm mắt lại, môi trắng như quỷ. Càng cổ quái là, nàng vì kẹp cổ Thanh Nguyên, cả người gục ở trên người hắn, nàng cảm giác trên bụng truyền đến một cảm giác ấm áp ẩm ướt, cúi đầu vừa thấy, nàng dồn sức buông tay xoay người đứng lên.

Phía trên kiện áo bằng lông cáo màu trắng nhỏ lại dính vào máu đỏ tươi, mà nàng lại không có bị thương, máu chính là ở trên người Thanh Nguyên...

Đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, Tô Nhược Hàm có chút mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thanh Nguyên không biết sống hay chết nằm trên mặt đất, làm sao hắn có thể mang vết thương trên người xuất hiện ở trong nhà mình?

Nhìn Thanh Nguyên nằm trên đất vẫn không nhúc nhích, phát hiện y bào màu đen ở trên người hắn hoàn toàn nhìn không ra tổn hại, nhưng mà lại làm cho trên người mình bị dính vết máu, vậy có lẽ cũng không phải vừa bị người khác thương tổn mới đúng. Vào lúc bị nàng đẩy ra, mặt nạ trên mặt Thanh Nguyên đã sớm rớt xuống dưới, trên tuấn nhan yêu mỵ quá đáng lúc này lại tái nhợt vô sắc, trên môi cũng đang dần dần biến mất huyết sắc.

Nhíu nhíu mày, Tô Nhược Hàm vẫn xoay người đưa tay đến chóp mũi của hắn thăm dò. Khi phát hiện còn có hơi thở nhàn nhạt, nàng tức giận hừ lạnh một tiếng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Trước kia người này đối với mình như vậy, hiện tại thì ngã quỵ trong tay mình, cứ để cho hắn cứ đổ máu đến chết sau đó chôn ở hậu viện này làm phân bón đi, hay là trước cứu sống hắn rồi trói lại, chậm rãi ngược đãi đây?

Đang lúc nàng chưa có chủ ý, bên kia lại truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, là Mặc nhi mang theo Tiểu Bạch chạy đến hậu viện. Từ xa xa Mặc nhi nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, lập tức dẫn Tiểu Bạch thí điên thí điên chạy tới, hưng phấn không thôi hỏi: "Mẫu thân... Sao người này lại nằm ngủ ở trong viện chúng ta vậy?" Ủa... Người này nhìn thật quen mắt... Không phải lần trước khi phụ thân đến, người này nói chuyện với phụ thân sao?

Vốn Mặc nhi muốn nói, nhưng lại nghĩ đến mẫu thân không thích mình nhắc tới phụ thân, trái lại bé nuốt lời muốn nói trở vào, nhất thời có chút tò mò mở miệng: "Mẫu thân..."

Tô Nhược Hàm đang đắn đo cân nhắc, lúc này đột nhiên bị tiếng kêu của Mặc nhi mà bừng tỉnh, phát hiện Mặc nhi đã ngồi xổm trước mặt mình nhìn lên Thanh Nguyên, còn có cái mũi của gia hỏa Tiểu Bạch đã động đậy ngửi tới trên bụng tràn ra máu của Thanh Nguyên. Tô Nhược Hàm suy nghĩ một chút quay đầu nói với Mặc nhi: "Mặc nhi... con giúp mẫu thân đi lấy dây thừng lần trước mẫu thân dùng để buộc bó củi đến trong phòng mẫu thân đi."

Mặc nhi không hiểu ra sao, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đợi cho sau khi Mặc nhi rời khỏi, khóe miệng Tô Nhược Hàm mới nở nụ cười cổ quái nhìn chằm chằm Thanh Nguyên trên đất, vậy cũng đừng trách ta, là tự ngươi đưa mình lên cửa. Miệng nàng bất giác tươi cười, làm cho Tiểu Bạch ngồi xổm ở bên cạnh nàng kêu ngao ô một tiếng, thật là khủng khiếp, chủ nhân tươi cười thật là khủng khiếp.

"Tiểu Bạch... Nhanh chút lại đây kéo hắn tới trong phòng cho ta đi, dùng sức kéo cho ta, dù sao giữ lại cái mạng không chết là được rồi." Tô Nhược Hàm kéo một chút thì mệt không chịu được, vội vàng kêu Tiểu Bạch tới hỗ trợ.

Hết chương 73.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.