Sở Thu Nguyệt mở to đôi mắt khi tỉnh lại, đây là lần thứ hai nàng cảm nhận được cảm giác xuyên qua.
Chung quanh không phải là căn phòng quen thuộc của nàng, cũng không phải là Sở phủ mới tới ở chưa quen, mà là một căn phòng hoàn toàn mới lạ. Sở Thu Nguyệt mở to mắt, đối diện là cầu hương treo trên đỉnh đầu, tản ra khói trắng lượn lờ, mang theo một luồng không khí ấm.
Nơi này là chỗ nào. . . . . .
Sở Thu Nguyệt có chút cố sức lắc lắc đầu, nhất thời vẫn còn cảm giác ong ong giống như bị người ta quấy nhiễu trong đầu, phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm. (dời sông lấp biển – thế mạnh như nước)
“Hừ!”
Bỗng nhiên có một giọng nam bên cạnh vang lên, hơi thở trong giọng nói có phần bất mãn: “Ngươi đã tỉnh?”
“Ưm. . . . . .” Sở Thu Nguyệt cố sức trả lời lại, xoay người nhìn thì thấy Lâm Khang Dạ!
Phía sau hắn còn có vài thị nữ, Lâm Khang Dạ thấy Sở Thu Nguyệt tỉnh, liền phái các nàng đi gọi Sở Lưu Uyển đến.
Thấy Sở Thu Nguyệt trợn to mắt nhìn mình, Lâm Khang Dạ không có biểu tình gì chỉ cắn môi nói: “Ta đá xúc cúc không cẩn thận đá trúng đầu ngươi, cho nên ta hiện tại chỉ có thể chăm sóc ngươi.”
Sở Thu Nguyệt trong lòng thầm mắng, tiểu tử thối, rõ ràng là ngươi hại ta té xỉu lại còn kiêu ngạo, quả nhiên ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, cho dù có chuyện gì cũng là ăn chơi trác táng.
Nhưng nàng cũng lười gây thêm chuyện với Lâm gia, vì thế chỉ yếu ớt nói: “Đa tạ Lâm công tử. . . . . .”
Ai biết đối phương nghe xong lời này, chẳng những không xin lỗi, ngược lại càng tức giận: “Ta biết ngươi thấy ta đá tới, ta biết ngươi cố ý để bị đá trúng!”
Lâm Khang Dạ nghiêm mặt thở mạnh nói: “Ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội đá xúc cúc vào Sở Lưu Uyển, như vậy ta có thể chăm sóc nàng, ai biết được ngươi tự dưng xông tới chặn cầu của ta, làm hại ta chẳng những phải nghỉ trận đấu mà còn phải chăm sóc ngươi!”
Sở Thu Nguyệt gân xanh đều nổi lên, thầm muốn hất tên tiểu quỷ này xuống đất mà đánh cho một trận. . . . . .
Nàng cũng rất mong muốn người bị Lâm Khang Dạ đá trúng là Lưu uyển chứ không phải nàng!
Nàng giận dữ nói: “Lâm công tử, ngươi nói lời này là có ý gì, giống như nói ta muốn bị ngươi đá trúng ư?”
Lâm Khang Dạ khinh thường nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Quên đi, người nghĩ đến các biện pháp kì lạ tiếp cận ta cũng không ít, ngươi cũng không tính là đặc biệt, chính là ngươi làm mất một chuyện tốt của ta!”
Sở Thu Nguyệt kiên nhẫn nói: “Thật không dám giấu diếm Lâm công tử, ta lúc ấy đang cùng Lưu Sương nói chuyện, ai biết bỗng nhiên đại đường tỷ, cũng chính là Sở Lưu Uyển bỗng nhiên kéo ta xuống làm cho ta bị trúng nguyên quả cầu. . . . . . Bằng không hiện tại đúng như ý ngươi mong muốn, nằm ở chỗ này chính là đại đường tỷ!”
“Làm sao có thể? !” Lâm Khang Dạ đứng lên, cảm xúc kích động, “Ý của ngươi là Sở Lưu Uyển Sở tiểu thư không để ý đến an nguy của ngươi mà kéo ngươi chắn cầu thay?”
“. . . . . . Theo suy đoán của ta là vậy.” Sở Thu Nguyệt nói.
Nàng cũng rất tức giận, tuy rằng nàng biết Sở Lưu Uyển là người giả dối, nhưng vì sinh tồn nàng ta muốn được nổi tiếng, muốn mọi người vây quanh, điều này cũng không gì đáng trách. Ít nhất so với Sở Xuân Nguyệt, Sở Lưu Uyển còn dẫn nàng dạo phố. . . . . . Cho nên Sở Thu Nguyệt đối với Sở Lưu Uyển không có gì ghét bỏ.
Ai biết đối phương là một người ác độc, có thể trực tiếp đem mình làm bia chắn như tấm gỗ .
“Ngươi bớt ngậm máu phun người đi!” Lâm Khang Dạ cả giận nói, “Sở tiểu thư đã nói với ta, nàng lúc ấy vô cùng sợ hãi, là chính ngươi nguyện ý chắn thay nàng, nhìn ngươi té xỉu, nàng liền khóc, tự trách mình nhưng không được. . . . . . Kết quả ngươi lại ngậm máu phun người, nói xấu nàng, ngươi, ngươi còn có phải là đường muội của nàng, như thế nào một chút tính tốt của nàng ngươi cũng không học được? ! Chỉ biết dựa vào thủ đoạn nhỏ đến hấp dẫn người khác, lại còn nói xấu sau lưng. . . . . .”
“Ngay từ đầu Sở tiểu thư đã nói với ta lúc đó mọi người đều đã yên vị. Chỉ có Sở Lưu Sương tiểu thư có một chút kì lạ nói rằng không biết gì, còn những người khác thì không chú ý đến, khi nhìn sang thì thấy ngươi đứng chắn trước Sở Lưu Uyển tiểu thư. Nếu như ngươi nói nàng ta kéo ngươi xuống, người khác tại sao lại không nói? Cho dù người khác không nói, Tư Mã nhị tiểu thư cùng Sở đại tiểu thư luôn luôn bất hòa, vì cái gì nàng ta cũng nói không biết?” Lâm Khang Dạ nghĩ nghĩ, lại nói.
“Lúc ấy tất cả mọi người đang xem trận bóng, quả banh kia bỗng nhiên bay đến, mọi người khẳng định cũng không kịp phản ứng. Ta cùng Đường tỷ lúc ấy đều ngồi một chỗ, nửa thân mình bị che khuất, nàng ta kéo đai lưng cùng tay áo của ta, ta liền lập tức bổ nhào ra, người khác làm sao thấy được? Về phần Lưu Sương, nàng ngồi bên cạnh tất nhiên là thấy, nhưng vì sợ nên cũng chỉ có thể trả lời là không biết.” Sở Thu Nguyệt cười lạnh nói.
“Ngươi ít nói bậy đi, tất cả cũng chỉ là do ngươi suy tưởng ra chứ gì?”
Lâm Khang Dạ căm tức Sở Thu Nguyệt, giống như Sở Thu Nguyệt tội ác tày trời, xứng đáng bị mọi người phỉ nhổ, xứng đáng bị nhốt trong cũi. . . . . .
Sở Thu Nguyệt cũng rất tức, nhưng vẫn nói: “Ngươi thích nàng, nàng nói cái gì tự nhiên đều đúng, ta nói thì ngươi cãi lại .”
Dù sao Lâm Khang Dạ thoạt nhìn bộ dáng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn là đứa nhỏ, lại còn đang tư xuân, yêu mà không nói được, cãi nhau với hắn ta cũng chả ích gì. Nói cũng không nghe a.
“Ta ta ta. . . . . . Ta cái gì ta?” Sở Thu Nguyệt lắc lắc đầu, nói, “Được rồi, coi như ta nói lung tung. Lâm công tử, xin hỏi đây là đâu? Trận đấu đã xong chưa? Còn vị đường tỷ tâm địa thiện lương đâu? Ta có thể về Sở phủ chưa?”
Đang nói thì Sở Lưu Uyển bước vào, nàng ta thấy Sở Thu Nguyệt tỉnh lại, biểu cảm kinh ngạc, lại có chút khẩn trương, chạy nhanh tiến lên phía trước nói: “Thu Nguyệt, muội tỉnh đã bao lâu?”
Sở Thu Nguyệt nhìn bộ dáng bất an của nàng ta đành cười.
Lúc đó tình thế cấp bách, Sở Lưu Uyển Thuận tiện đem mình làm bia đỡ , sau lại sợ thanh danh bị hao tổn nên diễn lại càng diễn, hiện tại thì sợ mình nói rõ chân tướng cho Lâm Khang Dạ nên mới khẩn trương như vậy. Bằng không, câu hỏi đầu tiên phải là “Thu Nguyệt, muội cảm thấy như thế nào?” Như thế nào lại hỏi nàng tỉnh lâu chưa?
Đáng tiếc Sở Lưu Uyển tới chậm, chuyện gì không nên nói nàng đã nói hết , chính là đối phương không tin.
Sở Thu Nguyệt nói: “Cũng vừa mới tỉnh, ngồi chưa được bao lâu, đầu óc rất choáng.”
Sở Lưu Uyển nhẹ nhàng thở ra nói với Lâm Khang Dạ: “Lâm công tử, đã làm phiền chàng.”
Lâm Khang Dạ vẻ mặt vừa mới ngang ngược liền sửa thành ôn nhu thêm chút thẹn thùng, hắn lắc lắc đầu nói: “Không có, là lỗi của ta, không cẩn thận đá trúng đường muội nàng.”
Sở Thu Nguyệt nói: “Lâm công tử, lời xin lỗi đúng là phải nói với ta chứ không phải đại đường tỷ?”
Nàng tuy rằng không muốn trêu chọc người của Lâm gia, nhưng vì muốn một lời xin lỗi, dù sao Sở Lưu Uyển ở trong này, Lâm Khang Dạ vì hình tượng khẳng định cũng sẽ xin lỗi mình.
Lâm Khang da trộm trừng mắt Sở Thu Nguyệt một cái, không cam lòng nói: “Thực xin lỗi.”
“Không việc gì, dù sao cũng tại ta tự mình trúng cầu của công tử, tỷ nói phải không, đại đường tỷ?” Sở Thu Nguyệt cười cười, nói.
Sở Lưu Uyển trong chốc lát á khẩu không trả lời được, chạy nhanh nói: “Sao lại nói vậy, muội đỡ cầu giúp ta, ta còn rất muốn cảm tạ.”
“Không cần thiết tạ ơn.” Sở Thu Nguyệt đứng dậy, đỡ lấy đầu, “Đầu muội choáng quá, khi nào thì có thể về Sở phủ?”
“Ừ.” Sở Lưu Uyển gật gật đầu, nói, “Muội đi ra ngoài trước đi.”
Sở Thu Nguyệt biết Sở Lưu Uyển còn có việc phải nói cùng Lâm Khang Dạ, vì thế ôm đầu đi ra cửa, đóng cửa lại liền nghe thấy Sở Lưu Uyển nói với Lâm Khang Dạ: “Trời hôm nay lạnh, mà công tử thân lại toàn mồ hôi, xem ra là mệt mỏi, đây là khăn tay ta làm còn chưa dùng qua, nếu công tử không chê, liền nhận lấy. . . . . .”
Một thân đầy mồ hôi, đây không phải là do nóng, đó là do tư xuân tư!
Ra cửa, liền biết thật ra nơi này rất gần sân xúc cúc, chung quanh còn có nhiều phòng ốc, đại khái chỉ dùng để người tới chơi xúc cúc nghỉ ngơi, ngay cả phòng nghỉ cũng xa hoa như vậy, thật sự là. . . . . . Ai, đúng là sâu bọ đất nước!
Sở Thu Nguyệt mơ màng ngồi ở trước cánh cửa, bỗng nhiên có người nói: “Sở tiểu thư?”
Sở Thu Nguyệt ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương là Thượng Thanh Phong, mái tóc đen dài xõa xuống vai, một thân bạch nhung áo choàng, mờ ảo ẩn vào ánh chiều tà mùa đông, thoạt nhìn quả thực hồn bị bay đi một lúc mới trở về, vì thế “A” một tiếng, nói: “Chuyện gì?”
“Ngươi vừa mới bị Khang dạ làm hôn mê cả buổi chiều, sao lại ngồi xuống trước cửa vậy?” Thượng Thanh Phong khó hiểu nói, “Sở đại tiểu thư đâu?”
“Ở bên trong cùng Lâm công tử nói chuyện.” Sở Thu Nguyệt nhếch cằm nói.
“Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, còn để cho muội muội của mình ngồi ở bên ngoài, ” Thượng Thanh Phong buồn cười lắc đầu, “Sở đại tiểu thư danh chấn kinh sư, thì ra cũng chỉ như vậy.”
Sở Thu Nguyệt biết Thượng Thanh Phong là vì bất công mà buồn phiền, tuy rằng muốn cảm ơn nhưng đầu vẫn đang đau nên không ngẩng mặt lên nhìn hắn, Thượng Thanh Phong thở dài, đang chuẩn bị gõ cửa, Sở Lưu Uyển đã mở cửa đi ra .
Thấy Thượng Thanh Phong, nàng cũng ngẩn người, nói: “Thượng công tử.”
“Sở đại tiểu thư, ” Thượng Thanh Phong mỉm cười gật gật đầu, lập tức chỉ lên Sở Thu Nguyệt, “Không biết đường muội ngươi tại sao ngồi ở chỗ này.”
Sở Lưu Uyển vô cùng lúng túng, chạy nhanh tới Sở Thu Nguyệt nói: “Thu Nguyệt, Thu Nguyệt, đứng lên! Muội ngồi thế này thì ra bộ dáng gì?”
Sở Thu Nguyệt nghĩ thầm ngươi còn muốn ta giống bộ dáng gì nữa? Nhưng lại nói không nên lời, đành phải đứng dậy, chính là lúc nãy đang ngồi nên đầu đau đớn vô cùng, liền ngã xuống bên cạnh, Thượng Thanh Phong vừa lúc ở bên người nàng, liền bắt lấy tay giữ chặt Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt nhắm mắt lại, tuy rằng có thể cảm giác được hành động cùng lời nói người xung quanh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được, chớ nói chi là đứng thẳng thân mình .
Thượng Thanh Phong nhíu mày: “Sở đại tiểu thư, còn thất thần làm cái gì?”
Dứt lời liền ôm Sở Thu nguyệt lên, hắn đã mười bảy tuổi nên ôm lấy Sở Thu Nguyệt gầy yếu một cách dễ dàng, Sở Lưu Uyển sắc mặt không được tốt đi theo phía sau hắn, nhìn Thượng Thanh Phong đem Sở Thu Nguyệt hôn mê đưa vào xe ngựa, khuôn mặt mới tươi cười nói: “Đa tạ Thượng công tử, chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy, chỉ sợ sẽ làm khó Thu Nguyệt, cho nên chuyện này không cần nói ra.”
Thượng Thanh Phong nhìn nàng, nói: “Ta sẽ không nói, huống chi vừa rồi sự khẩn cấp, không có gì đáng trách. Chính là Sở đại tiểu thư cùng Khang dạ ở trong một phòng, không biết có gì gấp?”
Lâm Khang Dạ đã đi ra, nghe thấy lời Thượng Thanh Phong nói liền đáp: “Được rồi, Thanh Phong, đừng trách Sở đại tiểu thư , nàng cũng là không có ý gì.”
Thượng Thanh Phong cười cười, không hề nhiều lời, cùng Lâm Khang Dạ đi đến phòng nghỉ.
Đi phía trước, Lâm Khang Dạ có chút nhớ nhung quay đầu lại nhìn Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Uyển cố sức giơ cao khóe miệng cười hoàn mĩ, sau đó lên xe, mặt không chút thay đổi nói với xa phu: “Mau đánh xe, quay về Sở phủ.”
Xa phu lên tiếng, giơ roi giục ngựa, xe ngựa chậm rãi về Sở phủ.