Sở Thu Nguyệt một lần nữa vào đại sảnh, ngồi ở ghế trên, trong chốc lát, Sở Liên Đinh, Sở Liên Bình, Sở Triều Sinh đều đã trở lại, ba người một đường, ra vẻ là quan gia nào đó trở về.
” Nữ nhân Tư Mã gia, trái lại không tệ, Tư Mã Hà nhỏ hơn Triều Sinh hai tuổi, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bộ dáng cũng đoan trang, chỉ là xem ý tứ của lão cáo già Tư Mã kia, dường như là hi vọng Tư Mã Hà từ từ, cho dù lần này Triều Sinh không qua thi đình, cũng nguyện ý vì hắn chờ ba năm,ba năm sau, nếu thành , chính là quan chức mỹ nhân đều được đến, nếu không trúng, thì hai cái kai đều không có.”
Sở Liên Đinh cùng Sở Liên Bình nói chuyện, cũng không kiêng dè những người khác trong đại sảnh, Sở Triều Sinh theo ở phía sau, trên mặt thản nhiên, không có biểu tình gì.
Tư Mã Hà?
Sở Thu Nguyệt đầu óc vòng vo chuyển, nghĩ tới hôm nay gặp qua Tư Mã Liên đi về. Xem ra, Tư Mã Hà là tỷ tỷ của Tư Mã Liên.
Hà Tương Tư nghe mấy người đối thoại, vội vàng nói:” Tư Mã Hà? Chính là trưởng nữ của Tư Mã thái phó?”
” Không sai.” Sở Liên Đinh nói,:” Tư Mã thái phó đối với Triều Sinh rất là vừa lòng, ý tứ trong lời nói thực rõ ràng.”
Hà Tương Tư kinh hỉ nói:” Nếu có thể thành, thật sự là chuyện tốt!”
Sở Liên Đinh cười cười, nói với Sở Triều Sinh:” Triều Sinh, ta thấy cháu rầu rĩ không vui, chẵng lẽ không thích Tư Mã tiểu thư?”
Sở Triều Sinh mỉm cười:” Con chỉ xa xa nhìn một mặt mà thôi, ngay cả nói chuyện cũng không nói qua, nói cái gì thích hay không thích đâu?”
Sở Liên Đinh cười lắc đầu:” Ta biết tâm tư cháu, chỉ là nữ nhân Tư Mã gia không thể so với nhà khác, nữ nhân nhà khác, tất nhiên là có thể nhìn thấy, tùy vào cháu lựa chọn, nhưng nữ nhân Tư Mã gia lại khó có thể như thế. Huống chi hoàng thượng vốn ít công chúa, Tư Mã đại tiểu thư rất được lòng Thái Hậu nương nương, quả thực là giống như công chúa vậy.”
“Triều Sinh cưới vợ, đâu phải là chọn hàng? Nếu coi thê tử như vật phẩm, vậy còn ý tứ gì.” Sở Triều Sinh tuy là ngữ khí nhu hòa,nhưng thái độ lại kiên quyết, Sở Liên Đinh biết rõ hắn tuổi trẻ khí thịnh, tuy rằng thoạt nhìn có óc xét đoán, nhưng vẫn là còn không rõ đạo lý, vì thế cũng không nói thêm nữa, chỉ đưa mắt ra hiệu với Sở Liên Bình, cũng vào ngồi.
Sở Liên Bình lại không nói chuyện giúp cho Tư Mã Hà, chỉ thấp giọng nói với Sở Triều Sinh:” Chỉ cần con thích là được. Cha tuy rằng hi vọng con làm rạng rỡ tổ tông, nhưng……..bản thân cha cả đời tùy hứng làm bậy, cũng không có gì cần thiết yêu cầu con làm việc mình không thích.”
Sở Triều Sinh mừng rỡ nói:” Đa tạ cha.”
Sở Thu Nguyệt ở bên nghe rõ ràng rành mạch, trong lòng vui mừng, đợi người khác đều đi ra, mọi người liền cùng nhau bắt đầu ăn cơm, Sở Lưu Sương ăn đến một nửa, nhìn cái trán của Sở Thu Nguyệt, bỗng nhiên “A” một tiếng khiến cho tay Sở Lưu Uyển run lên, chiếc đũa nhanh chóng rơi xuống đất.
“Làm sao vậy, ăn một bữa cơm lại đột nhiên cả kinh vậy.” Hà Tương Tư nhíu nhíu mày, nhìn Sở Lưu Sương.
Sở Lưu Sương vừa cười nói:” Không có gì!”
Một lát sau, Tôn Sắt Tiêm bỗng nhiên đi vào, bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ cỡ hai ba tuổi, trên người mặc áo bông nhỏ màu đen, trên cổ treo một cái mệnh khóa dài, dưới chân đi một đôi hài đầu hổ bằng vải bông, cười tủm tỉm nhìn mọi người, miệng phát ra thanh âm y y nha nha, cả người giống quả cầu đáng yêu , chính là Sở Nguyên Sơ.
Sở Liên Đinh thấy con, trong lòng cao hứng, nhân tiện nói:” Đem Nguyên Sơ ôm lại đây để ta xem xem.”
Tôn Sắt Tiêm lên tiếng, cười nắm tay Sở Nguyên Sơ đi qua, Sở Nguyên Sơ ngoan ngoãn đi theo, sau đó bị Sở Liên Đinh ôm vào trong ngực, nó không khóc cũng không nháo, thoạt nhìn có chút ngơ ngác nhưng tiểu hài tử như vậy, cũng coi như ngây ngô đáng yêu. Sở Liên Đinh buồn cười nói:” Không gọi cha?”
Sở Nguyên Sơ nói không nhiều lắm, nhưng vẫn kêu được cha mẹ, hắn ngoan ngoãn nói:” Cha.”
Giọng nói mềm mại, hết sức đáng yêu.
Sở Liên Đinh cười cười, nói:”Nguyên Sơ không có học từ gì mới sao?”
Dứt lời lại lắc đầu:” Vừa tối qua mới gặp Nguyên sơ, làm sao có từ mới gì!”
Tôn Săt Tiêm cười nói:”Có, cả buổi chiều hôm nay, nó bỗng nhiên kêu một tiếng ” a tỷ”, không tồi đâu!”
Dứt lời bà vú ở phía sau cầm trống bỏi trong tay đi qua, gõ xao nói:” Kêu “a tỷ” xem nào?”
Sở Nguyên Sơ chỉ nhìn chằm chằm trống bỏi kia, cũng không nói chuyện.
Tôn Sắt Tiêm sợ Nguyên Sơ thật sự không nói lời nào, nhanh chóng chạy lại lắc lắc,nói:” Nguyên Sơ?”
Sở Nguyên Sơ lúc này mới thành thật nói: “A tỷ.”
Nhưng lại là nói với Sở Lưu Uyển.
Sở Lưu Uyển trong lòng mừng rỡ______ nữ diễn viên có khác, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngay cả tiểu hài tử cũng biết rõ mình tốt!
Nàng đang định “ôi chao” một tiếng đến hôn hôn Nguyên Sơ, lại thấy Sở Nguyên Sơ xoay đầu qua, đối với Sở Xuân Nguyệt kêu một tiếng “a tỷ.”.
Sở Xuân Nguyệt cũng cao hứng lên, nói:” Ôi chao, thật đáng yêu.”
Sở Lưu Uyển chưa kịp nói chuyện, mặt đen một nửa, nhìn Sở Nguyên Sơ nhu thuận lần lượt đối với từng người kêu một tiếng “a tỷ”, thậm chí, ngay cả Sở Triều Sinh cũng có phần, khiến cho mọi người cười rộ lên, rất náo nhiệt, trong lòng càng tức giận, chỉ cảm thấy tiểu quỷ này thật sự làm càn, nhưng vẫn là ăn theo người khác nói: “Thật sự là đáng yêu, Nguyên Sơ.”
Tôn Sắt Tiêm dựa vào sự nổi bật của Sở Nguyên Sơ, trong lòng vừa đắc ý, vừa vui sướng, sai hạ nhân ở bên người Sở Nguyên Sơ lấy ra một cái ghế khác, muốn cho Sở Nguyên Sơ ngồi lên trên, ai biết Sở Liên Đinh khoát tay áo nói:” Ôi chao, Nguyên Sơ có thể ngồi trên người ta, ghế dựa này……….nàng ngồi đi. Lát nữa nếu Nguyên Sơ có khóc lóc, nàng cũng có thể dỗ kịp.”
Đây chính là ban ân khó có được, Tôn Sắt Tiêm quả thật là vui như hoa nở, nàng liên tục nói “Đa tạ lão gia” , một bên nhanh chóng ngồi xuống, giống như nếu chậm một bước, ghế dựa kia sẽ biến mất không thấy đâu vậy.
Sở Liên Đinh sai hạ nhân mang thêm hai cái bát đũa, lại nói:” Về sau để Nguyên Sơ ăn ở đại sảnh đi, Nguyên Sơ cũng nên trông thấy người nhà nhiều, bằng không sẽ thấy lạ.”
Tôn Sắt Tiêm nói:”Cũng đúng, nhưng Nguyên Sơ dù sao cũng còn nhỏ, sợ hắn ngồi ở trên người lão gia, có đối khi khóc nháo, rất không tiện.”
Ý của nàng ta cũng thật rõ ràng, Sở Nguyên Sơ khóc nháo, vậy cần nàng, mà Sở Liên Đinh thích ôm Sở Nguyên Sơ ăn cơm, vậy Tôn Sắt Tiêm cũng nên ngồi bên người lão gia, tùy thời đều thuận tiện chiếu có Sở Nguyên Sơ.
Hà Tương Tư tức giận, phải biết rằng, chỗ ngồi này chính là vị trí vô cùng quan trọng.
Sở Liên Đinh ngồi ở chỗ cao nhất, bản thân ngồi bên phải người thứ nhất, đối diện người thứ nhất là Sở Liên Bình ( trước kia là Sở Triều Sinh, trước đó nữa là Sở Lưu Uyển), bên phải tiếp theo là Sở Lưu Uyển,Sở Lưu Sương,Sở Yên Ba, bên trái tiếp theo theo thứ tự là Giang Thiến Thiến, Sở Triều Sinh, Sở Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt, sau đó là Tôn Sắt Tiêm, có đôi khi Tôn Sắt Tiếm vì chiếu cố Sở Nguyên Sơ, nên sau khi bọn họ ăn xong mới đến.
Hiện tại Tôn Sắt Tiêm bỗng nhiên ngồi ở giữa chính mình và Sở Liên Đinh, này, lần này Sở Liên Đinh tâm tình tốt,đột nhiên hiếm thấy quyết định, nàng liền nhịn, nhưng Tôn Sắt Tiêm lại không biết tốt xấu không có chừng mực, còn muốn về sau đều như vậy?! Làm sao có thể?!
Vì thế Hà Tương Tư nhanh chóng đoạt lời Sở Liên Đinh: “Vậy cứ để bà vú canh giữ bên cạnh là được, huống chi nếu Nguyên Sơ đến đây, muội muội ngươi cũng nên ngồi ở phía sau ăn cơm, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ chiếu ứng —— hơn nữa, vô luận như thế nào, lão gia mới là cha Nguyên Sơ, chẳng lẽ còn đối với Nguyên Sơ không có biện pháp sao?”
Sở Liên Đinh gật đầu nói:” Đúng vậy!”
Tôn Sắt Tiêm bị lỡ chuyện tốt, vừa mới nhiệt tình tràn ngập bị Hà Tương Tư tạt xuống một thau nước lạnh, tâm lạnh một nửa, cũng không nói thêm nữa, kéo kéo khóe miệng liền vùi đầu ăn cơm.
Đại phòng cùng chi thứ hai tranh đấu gay gắt, tuy rằng không dọa người như trong cung đấu, nhưng vẫn là khiến cho người ta cảm thấy áp lực, mọi người trong lòng đều có cân nhắc, cũng không ai nói cái gì, mà Sở Liên Đinh, quen lăn lộn ở trong triều, loại trường hợp này thấy nhưng không thể trách, vì thế tươi cười hớn hở tiếp tục đùa với Nguyên Sơ, dường như căn bản là trong lúc đó không có Hà Tương Tư cùng Tôn Sắt Tiêm quấy rầy.
May mà cha mình không nạp thiếp, bằng không cũng đủ phiền. Giang Thiến Thiến thông minh thì thông minh thật, nhưng tính tình vẫn là rất nhu, nếu thực sự có người tranh giành với nàng, chị sợ rằng Giang Thiến Thiến tuy là vẫn sẽ chèn ép đối phương, nhưng sẽ không hạ ngoan thủ.