Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 24: Tâm sự



Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Sở Lưu Uyển rất mất hứng, cũng may mọi người đã chuyển chủ đề, nói tới việc hôn nhân của Sở Lưu Uyển.

Nghe những người lớn nói việc hôn nhân của Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Sương liền cười hì hì xem vào: “Con thấy là đại tỷ thì không cần lo lắng mà… Chúng ta mỗi lần đi xem giải đấu xúc cúc, cho dù tỷ ấy có đến muộn cũng vẫn còn chỗ ngồi, lại còn là chỗ ngồi tốt, mọi người nói xem là vì sao? Còn không phải bởi vì Ngũ Hoàng tử cố tình giúp tỷ ấy sao! Ngũ hoàng tử, ừ…”

Nàng một bộ tiểu đại nhân trầm ngâm, tất cả mọi người đều ha ha cười, Sở Liên Đinh cười xong lại lắc đầu: “Ngũ hoàng tử quả thật mà một nhân tài, ngài ấy trẻ tuổi, thông minh lại có năng lực, đương kim thánh thượng rất ưa thích ngài ấy, chỉ là chốn thâm cung quá sâu, ngài lại đã có hoàng phi, aiz, Lưu Uyển vẫn không hợp.”

Sắc mặt Sở Lưu Uyển không đổi, cười đẩy Sở Lưu Sương, nói với Sở Liên Đinh: “Cha, Lưu Sương chỉ đùa thôi, miệng cũng từng ngăn cản, cha còn tin nó sao? Con và Ngũ hoàng tử cũng chỉ ngẫu nhiên quen biết ở một yến hội, lúc ấy ngài ấy cải trang vi hành, con chỉ xem ngài là công tử gi bình thường, thấy ngài uyên bác, lại hiểu biết, vì thế mới nói chuyện với ngài ấy một lát, về sau mong có thể tri giao lẫn nhau. Ai ngờ ngài ấy lại là Ngũ hoàng tử chứ? Về sau con lại thường đi thi thơ văn, thường xuyên qua lại, cũng quen thuộc hơn, nhưng ngoài tình nghĩa tri kỉ, cái gì cũng không có.”

Nàng ta nói toàn ngôn từ chính nghĩa, nhưng chủ ý trong lòng lại hoàn toàn không phải như thế. Ngũ hoàng tử dù sao cũng là người thân phận cao quý nhất trong những người nàng ta quen. Bây giờ thái tử vẫn còn chưa lập vì hoàng thượng còn tương đối trẻ tuổi, muốn nhìn xem những đứa con của mình thế nào, vì thế chưa có ý lập thái tử. Nhưng bây giờ được ủng hộ nhất là Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử, thân phận của Ngũ hoàng tử lại cao hơn Bát hoàng tử một chút, có khả năng nhất. Tương lai có lẽ sẽ trở thành hoàng đế.

Chỉ là, Sở Lưu Uyển đương nhiên hiểu, Ngũ hoàng tử chỉ cảm thấy mình thú vị, nhưng vẫn cho rằng mình là nữ tử hào sảng thích tự do, cho nên vẫn một mực chưa dám thổ lộ. Mà Sở Lưu Uyển cũng muốn, nếu quả thật sau này gả cho hắn, vậy về sau nếu Bát hoàng tử lên ngồi, Ngũ hoàng tử và những người liên quan như mình đều không thể sống khá giả, nhưng nếu Ngũ hoàng tử trở thành hoàng đế, cuộc sống sau này của mình lại trở thành cung đấu. .. Huống chi Ngũ hoàng tử đã có chính thật, mình có gả qua đó cũng chỉ có thể làm lẽ, tuy làm lẽ của hoảng tử vẫn lớn hơn chính thất của người nàng, những tới cùng nàng ta vẫn không thể cam tâm.

Nam chính không phải nên khăng khăng một mực với nữ chính sao?

Đã có chính thất lại còn muốn tính toán gì?

Vì thế Sở Lưu Uyển từ trước đến nay mới vớn Ngũ hoàng tử không ngừng, hai người dẫu còn vương tơ lòng, dùng danh nghĩa tri kỷ đưa tình, nhưng lại khôn biết lề mề đến năm nào tháng nào.

Sở Lưu Sương nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Vậy còn Lâm Khang Dạ, nhị công tử Lâm gia? Tỷ và hăn cũng không phải tri kỷ mà, muội thấy hắn luôn nhìn chằm chằm tỷ, đôi má đỏ bừng!”

Lời này ngược lại lại có chút ghen tị bên trong.

Sở Lưu Uyển buồn cười lắc đầu: “Đừng đoán mò.”

Gì Tương Tư chen miệng nói: “Nói đến nhị công tử Lâm gia, ta liền muốn nói đến Lâm đại công tử, hắn khí khái hào hứng bừng bừng phấn chấn, tuấn lãng tiêu sái, tuổi trẻ tài cao… Chẳng qua lại là tướng quân, chiến tranh bên ngoài, khó tránh khỏi bị thương, thậm chí… luôn khiến ngươi khác lo lắng.”

Sở Lưu Uyển gắt giọng: “Mẹ, mọi người đứng nói nữa, nói cứ như đang chọn rể. Cho dù chúng ta vừa ý người khác, chắc gì người khác đã vừa ý con!”

Những người còn lại đều nghĩ trong lòng, thanh danh của Sở Lưu Uyển như vậy, tướng mạo như thế, làm sao có ngời chướng mắt chứ? Nhưng cũng nghĩ nàng ta khiêm tốn, vì thể chỉ mỉm cười không nói gì.

Trong lòng Sở Lưu Uyển thực ra cũng rất vừa lòng Lâm An Dạ, nhưng nàng ta hiểu, đệ đệ Lâm Khang Dạ của hắn khăng khăng với mình, chỉ sợ Lâm An Dạ này quả thật không có ý gì với mình.

Trước kia Sở Lưu Uyển cũng từng nhìn qua Lâm An Dạ mấy lần, dù thanh danh của nàng ta trong kinh thành rất lớn, nhưng suy cho cùng vẫn có người tự cao, chẳng muốn phản ứng trước nàng ta, nàng ta cũng không nên mở miệng trước, như thế mới biểu hiện mình lợi hại. Đụng tới người như vậy, Sở Lưu Uyển tất nhiên sẽ không thèm để tâm.

Lần gặp Lâm An Dạ kia, hắn nhìn thấy nàng mà vẫn lại như không thấy, người khác phải giứoi thiệu với hắn: Vị này là Sở tiểu thư danh chấn kinh thành!”

Sở Lưu Uyển nghĩ thầm, Lâm An Dạ này cũng là người cậy tài khinh người, chưa kể tướng mạo anh tuấn của hắn, rất nhiều thiếu nữ ưa thích, gia thế nhà hắn cũng đã khiến người ta nổi tâm tư muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Vì thế nàng ta đoán Lâm An Dạ tất nhiên cũng sẽ không để ý tới mình.

Ai ngờ Lâm An Dạ thoạt nhìn lạnh như băng, dùng lỗ mũi nhìn người, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng vẫn hữu lễ mà nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, danh tiếng Sở đại tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tuy đã đủ cấp bậc lễ nghĩ nhưng giọng nói lại không có chút sóng gì, trên mặt lại lãnh đạm, nhìn thế nào cũng không ra “ngưỡng mộ đã lâu”. Rõ ràng là nói qua loa!

Sở Lưu Uyển hơi tức giận, nhưng cũng biết không thể đắc tội với đối phương, vừa há miệng muốn đáp lại, nhưng đối phương đã khẽ gật đầu, sau đó đi ra chỗ khác.

Lúc ấy Sở Lưu Uyển đứng sững tại chỗ, trong lòng có chút buồn cười, về sau có gặp lại cũng chỉ chào hỏi, không có cơ hội nói chuyện với nhau. Sau đó hắn lại đi chiến đấu ở biên quan, thanh danh càng thêm hiển hách, Sở Lưu Uyển nghĩ tới chuyện đêm hôm đó cũng không nhịn được phỏng đoán trong lòng: hẳn hắn ta sẽ là phu quân của ta?

Nam chính băng sơn…

Sở Lưu Sương lại nói: “A, còn có, còn có Thượng công tử Thanh Phong! Danh sĩ phong lưu kia!”

Mọi người lại buồn cười.

Sở Lưu Uyển nghe tới tên Thanh Phong lại không nhịn được nhìn Sở Thu Nguyệt, thấy nàng đã cau mày, mím chặt môi, đầu lưỡi như nhúc nhích, không biết đang làm gì, cũng không chăm chú nghe mọi người nói chuyện. Vì thế cũng yên lòng nói chuyện tiếp.

Sở Thu Nguyệt thật ra đang bị mắc răng, răng nàng mọc không tốt nên vẫn có chỗ hở, vừa ăn sủi cảo, không biết có gì dắt vào, cả buổi không đẩy ra được. Nàng làm bộ như đang nghe chuyện, một bên dùng lưỡi đẩy ra.

Rốt cục cũng đẩy ra được, Sở Thu Nguyệt yên lặng quay đầu nhỏ trên đất, chỉ thấy một thứ không thành hình, nhìn kỹ lại là cánh hoa!

Sở Thu Nguyệt vừa bực vừa buồn cười, cánh hoa này lại hại mình cực sổ suốt buổi, nàng mới 12, lấy đâu ra đào hoa? Thời hiện đại bây giờ nàng cũng chỉ mới học cấp hai! Thật muốn kết hôn cũng phải sau lúc cập kê!

Nàng lập tức không thèm để ý, quay đầu chăm chú nghe các nàng nói chuyện.

Sở Xuân Nguyệt bên kia thấy mọi người trêu chọc hôn sự của Sở Lưu Uyển, hoàn toàn quên nàng ta, rõ ràng người vừa ăn được cánh hoa là nàng ta, chẳng lẽ bọn họ không nên thu xếp cho nàng sao?! Cái gì cũng Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Uyển!

Lại nghe Sở Lưu Sương liệt kê nhiều người như thế, tất cả đều khích lệ nghe Sở Lưu Sương nói, những người này dây dưa với Sở Lưu Uyển, còn bản thân nàng, nam nhân tốt mà nàng biết chỉ só Sở Triều Sinh.

Thật sự là giận điên người…

Nàng ta lập tức mất hứng đặt đũa xuống, ôm tay ngồi.

Đại gia đình nói chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng cũng tới giờ tý, đến giờ tỷ thực sự không thể lập tức nghỉ ngơi mà phải uống rượu. Bất kể lớn nhỏ già trẻ đều phải uống một ít, mừng năm mới, chúc năm với vui vẻ hạnh phúc.

Trước kia Sở Thu Nguyệt mừng năm mới ở Lễ thành cũng không chú ý nhiều như thế, cũng là lần đầu tiên uống rượu. Nàng chỉ là trẻ con, vì thế cũng uống ly rất nhỏ. Về phần Sở Nguyên Sơ cũng chỉ dùng đũa chấm một chút, sau đó để hắn lè lưỡi liếm một chút.

Sở Thu Nguyệt hơi nhấp một ngụm rượu, hàng không hiểu rượu, hoàn toàn không có hương thơn gì, chỉ thấy sặc nước mũi, nước mắt cũng sắp tràn ra, nhưng về sau trong miệng quả thật ngập hương thơm. Nhưng Sở Thu Nguyệt cũng chỉ uống một ngụm, không có ý định uống thêm, những người còn lại cũng thế, chỉ có ba người đàn uống là uống cạn.

Kế tiếp, trưởng bối phát “tiền tuế tuế” cho tiểu bối, chính là tiền mừng tuổi.

Rượu cũng đã uống, cấp bậc lễ nghĩ cũng đã xong, tiền mừng tuổi cũng đã phát, đêu mừng năm mới đã xong, mọi người nhao nhao nói lời cát tường rồi từng người trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.