Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 31: Phiền phức



Chuyển ngữ ♥ Gyanji

Beta ♥ Nhã Vy

Sở Lưu Uyển có ý tốt muốn giúp Lâm An Dạ, ai ngờ đối phương căn bản không cảm kích, ngược lại mình còn bị cự tuyệt nên có chút kinh ngạc, đành lúng túng giương giương khóe miệng làm bộ như không thèm để ý.

Sở Thu Nguyệt một mực đứng bên cạnh nhìn hai người Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt làm ầm ĩ, nếu bọn họ muốn nối bước Tiểu Lục chết vì Lâm An Dạ thì mình cũng sẽ không quấy rầy. Việc Tiểu Lục chết đi, trong lòng nàng đang rất khổ sở.

Từ lúc xuyên không nàng luôn được Tiểu Lục chăm sóc. Lúc Tiểu Lục làm nha hoàn, tuổi cũng còn rất nhỏ, vì gia cảnh nghèo nàn nên chỉ có thể học làm nha hoàn. Hai người ở chung nhiều năm như vậy, mặc dù chưa bao giờ có cái gì là “Tình cảm như tỷ muội” nhưng luôn ở bên nhau nên mối quan hệ cũng rất tốt.

Mặc dù vẫn còn ranh giới tiểu thư và nha hoàn nhưng cũng thật sự có tình cảm.

Lần trước Sở Xuân Nguyệt xuyên không nàng còn có thể tự an ủi mình có lẽ Sở Xuân Nguyệt phản xuyên đến trên thân người khác, nhưng lần này Tiểu Lục đã chết, là thật sự chết đi ngay trước mắt mình.

Sở Thu Nguyệt cắn chặt đôi môi, từ từ đi tới chỗ Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt cùng mọi người đang vây quanh cạnh Tiểu Lục, từ từ cúi thấp người lại gần Tiểu Lục.

“A, Thu Nguyệt, muội cũng ở đây sao.” Sở Xuân Nguyệt ngẩn người, dù sao lúc nãy nàng nói Tiểu Lục là nha hoàn của mình cũng là nói lung tung, nàng cho là Sở Thu Nguyệt đang không có ở đây, ai biết thì ra là nàng cũng đang ở bên cạnh, chẳng qua là không hiểu được mới vừa rồi cơ hội tốt như vậy để đến gần Lâm An Dạ sao nàng không đi ra ngoài.

Sở Thu Nguyệt trong lòng oán giận kẻ xuyên qua đến trên người Tiểu Lục—— người kia hẳn cũng là vì muốn hấp dẫn sự chú ý Lâm An Dạ nên mới khoe khoang sự “Thánh mẫu” của mình. Thằng bé trai kia căn bản cũng không có chút nguy hiểm nào, thế nhưng nàng ta lại tự dưng xông ra xô đẩy, căn bản chính là kẻ điên!

Bởi vì chuyện của Tiểu Lục, đối với kẻ xuyên không phiền toái kia Sở Thu Nguyệt cũng không biết phải nói gì, nhân tiện nghĩ đến việc làm não tàn của Sở Xuân Nguyệt, cũng không muốn để ý tới Sở Xuân Nguyệt nữa, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm tay khăn yên lặng lau nước mắt.

Tiểu Lục không lớn hơn nàng mấy tuổi, đúng hơn là một tuổi, lần trước Giang Thiến Thiến còn nói đã đến lúc nên giúp Tiểu Lục Thu xếp một ít chuyện hôn nhân đại sự rồi, Tiểu Lục còn vì vậy mà vui vẻ thật lâu.

Nhưng nàng còn chưa kịp hưởng thụ điều gì đã phải chết rồi.

Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển thấy hành động của Sở Thu Nguyệt, cũng hiểu được Sở Thu Nguyệt đang rất đau buồn, nghĩ thầm mình cũng không thể yếu thế, cho nên cũng bắt đầu nặn ra chút ít nước mắt cùng khóc nức nở nói: “Tiểu Lục là một nha hoàn không tệ, người tốt đẹp như thế mà lại. . . . . .”

Sở Thu Nguyệt mặc kệ các nàng, đứng dậy, nhìn phía bóng lưng Lâm An Dạ đang khuất dần.

Tiếng vó ngựa vọng lại, Lâm An Dạ đã đi thật xa, Sở Thu Nguyệt biết chuyện này căn bản không thể trách hắn, khoảng cách gần như vậy, Tiểu Lục lại bỗng nhiên xông ra, trừ phi Lâm An Dạ là thần tiên mới có thể trong nháy mắt kéo ngựa lập tức dừng lại.

Sự việc quán tính này nàng cũng có thể hiểu được .

Nhưng trong lòng Sở Thu Nguyệt vẫn không thể kiềm được một chút không thoải mái.

Lời nói, cử chỉ của Lâm An Dạ tất cả đều vô cùng hợp lẽ, đối với một tiểu nha hoàn không có danh tiếng gì, như vậy cũng đã là vô cùng hữu lễ —— dĩ nhiên ngoài việc đây là nha hoàn Sở phủ, hơn nữa trong đó còn có liên quan đến những chuyện rắc rối phức tạp trong triều đình.

Lâm An Dạ vô tri vô giác đi về phía trước, bóng lưng càng lúc càng xa, một chút cũng không giống như trong tiểu thuyết miêu tả: bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của nàng, sau đó ghìm ngựa ngoảnh đầu nhìn lại .

Hạ nhân của Lâm An Dạ mang theo tiểu Lục trở về Sở phủ, nhìn thấy thi thể Tiểu Lục, tất cả những người khác cũng rất kinh ngạc. Sở Liên Đinh đã sớm lâm triều đợi chúc mừng Phiếu An Giáo Úy chiến thắng trở về nên không có nhà.

Sở Thu Nguyệt vốn định giải thích, nhưng Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt đã tự giác làm việc này, chỉ thấy Sở Xuân Nguyệt sinh động như thật nói: “Ai da, chuyện này nhắc tới cũng thật là làm cho người kinh ngạc, Tiểu Lục bỗng nhiên xông ra ngoài cứu một thằng bé không gặp phải nguy hiểm gì, sau đó đúng lúc ngựa của Phiếu An Giáo Úy đi đến, nhưng không thể ghìm ngựa lại kịp cho nên liền một cước giẫm phải Tiểu Lục, Tiểu Lục cứ như vậy mà đi đời nhà ma.”

“Hả, tại sao có thể như vậy?” Hà Tương Tư nhíu mày, nói, “Tiểu Lục không phải là nha hoàn thiếp thân của Thu Nguyệt sao? Thu Nguyệt, lúc ấy đã có chuyện gì xảy ra?”

Sở Thu Nguyệt nói: “Con cũng không biết. Lúc đầu Tiểu Lục nói đầu nàng hơi choáng, sau đó lại bỗng nhiên chen vào đám người, muốn đi cứu thằng bé trai kia, con ngăn cản cũng ngăn không được.”

Giang Thiến Thiến nhìn thi thể Tiểu Lục ở bên ngoài, thở dài: “Đúng là chuyện xui ập vào người, Tiểu Lục thật đáng thương, cũng không còn thân nhân gì, đành an táng nàng cho tốt thôi.”

Hà Tương Tư gật đầu, phân phó hạ nhân chu đáo, Sở Thu Nguyệt liền thấy gia đinh bọc thi thể Tiểu Lục lại từ từ khiêng đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

“Nhưng như vậy cũng làm phiền Phiếu An Giáo Úy xui xẻo.” Hà Tương Tư lắc đầu, “Vốn là trở về vinh quang, phong phong quang quang, tự dưng lại đạp chết một người, việc này. . . . . .”

Sở Lưu Uyển cười cười nói: “Việc này thì đã là gì, dù sao nếu như hắn thật sự để ý chuyện này mà hỏi tội thì chúng ta cũng có thể lấy việc một bước chân của hắn chính là hàng vạn hàng nghìn tánh mạng người Mạt Tây để minh chứng nha.”

Sở Thu Nguyệt nhìn nàng một cái, nói: “Tiểu Lục không phải là người Mạt Tây, nói như vậy thật sự không đúng.”

“A!” Sở Lưu Uyển ngẩn người, gật đầu nói, “Đúng thật, tỷ quên mất.”

Sở Thu Nguyệt nói: “Tiểu Lục là nha hoàn của muội, là muội không quản giáo tốt nàng. . . . . . Nếu như Phiếu An Giáo Úy thật sự trách tội, muội sẽ gánh chịu.”

Dừng một chút, liền lắc đầu cười khổ: “Nhưng không biết muội có thể gánh nổi tội này không. Sợ rằng lại liên lụy bá bá thẩm thẩm, con thật xin lỗi.”

Hà Tương Tư lắc đầu: “Nói gì vậy. Chỉ là việc ngoài ý muốn, không quan trọng. Thẩm cũng vậy chẳng qua là thuận miệng than vãn một chút mà thôi.”

Sở Lưu Uyển chen miệng nói: “A, hai đường muội không cần phải lo lắng. Theo như tỷ thấy, Phiếu An Giáo Úy đối với chúng ta cũng rất tốt, không có chỗ nào mất hứng. Nếu không hắn cũng không cần phải phái hạ nhân của mình mang Tiểu Lục tới đây đâu.”

Sở Xuân Nguyệt cũng gật đầu: “Cũng là nhờ muội đi ra ngoài nhận Tiểu Lục trước.”

Sở Lưu Uyển cứng đờ, nói: “Là nhờ ta Phiếu An Giáo Úy mới biết được thì ra là Tiểu Lục là nha hoàn của Sở gia. Về phần đường muội, cũng là do nhanh chân hơn một chút —— việc này vốn là việc Thu Nguyệt làm.”

Lúc này rồi mà hai người còn tranh giành nhau chuyện không liên quan này, Sở Thu Nguyệt nghe cũng nghe không nổi nữa, nói với Hà Tương Tư cùng Giang Thiến Thiến: “Con hơi mệt, xin phép mọi người đi nghỉ ngơi trước.”

Giang Thiến Thiến quan tâm nói: “Tiểu Lục và con quan hệ cũng không tệ, hầu hạ con lâu như vậy nhất định là có tình cảm. Thu Nguyệt, trước đi xuống nghỉ ngơi đi, cũng đừng quá đau lòng.”

“Vâng.” Sở Thu Nguyệt đáp một tiếng, xoay người trở về phòng.

Sở Thu Nguyệt một ngồi ở trong phòng, suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện Tiểu Lục chết đi là một sự đả kích rất lớn với nàng. Trước kia đối với Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển, nàng quyết định để bọn họ thích làm gì thì làm, chỉ cần hai người không quá giới hạn nàng cũng sẽ làm bộ như không biết gì, còn có thể giúp đỡ đôi chút.

Ngoài nguyên nhân nàng chỉ là một người thân phận nhỏ bé , còn có nguyên nhân chính là nàng cảm thấy trừ lần Sở Xuân Nguyệt hại chết Tiểu Thần ra thì cũng không còn làm ra việc gì ảnh hưởng đến nàng cùng với mọi người trong nhà. Nhưng bây giờ Sở Thu Nguyệt phát hiện, mọi chuyện thật sự không đơn giản như vậy.

Cho dù bây giờ Sở Xuân Nguyệt nhìn như an phận rất nhiều, nhưng nàng ta thật sự sẽ an phận sao? Sợ rằng chưa chắc.

Chẳng qua là lúc này việc Tiểu Thần còn có chút uy hiếp với nàng ta, nhưng bây giờ nàng đã mở Dạ Tử quán, danh tiếng càng lúc càng lớn, sợ rằng trong người cũng càng ngày càng lâng lâng, nàng ta càng ngày càng cả gan tranh cãi với Sở Lưu Uyển.

Sở Thu Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ nàng là muội muội của hai người, nàng có thể làm cái gì? Nàng phải làm sao mới có thể khiến cho hai người họ thật sự ngồi yên một chỗ, nói đúng hơn là không thể làm ra được những chuyện loạn cào cào nữa? Nhất là chuyện họ mới vừa “Tranh đoạt nam chính” như vậy, hàng vạn hàng nghìn lần không nên xảy ra thêm nữa. Bọn họ cũng không cần biết người đó có thật sự là người hoàn hảo hay không, nàng cũng không hiểu được hai người họ đang nghĩ gì nữa, thật sự là hết sức nóng nảy.

Vừa tự vấn vừa hồi tưởng đến những chuyện lúc trước của Tiểu Lục, Sở Thu Nguyệt vô cũng rầu rĩ, thở dài, sau đó cũng nằm lên giường nghỉ ngơi.

Đợi đến giữa buổi trưa, Sở Liên Đinh trở về, vừa quay về liền nói: “Phiếu An Giáo Úy không cẩn thận giẫm phải Tiểu Lục sao?”

“Đúng vậy, ” Hà Tương Tư gật đầu, “Có chuyện gì, không lẽ là làm Phiếu An Giáo Úy mất hứng sao?”

“Không phải chuyện đó.” Sở Liên Đinh lắc đầu, “Hắn lén nói với ta, muốn tới Sở phủ tạ tội vì chuyện đã làm chết nữ bộc nhà chúng ta.”

Hà Tương Tư kinh ngạc nói: “Tạ tội? Tại sao lại dùng từ nặng nề như vậy, cũng chỉ là một nữ bộc mà thôi. . . . . . Này này, Phiếu An Giáo Úy không phải là nói mát chứ?”

Sở Liên Đinh lắc đầu nói: “Phiếu An Giáo Úy tuy còn trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, sẽ không nói đùa, cũng càng không nói mát, vừa nhìn liền biết là chân nam tử hán, huống chi hắn từ nhỏ tập võ, không ở nhiều trong triều không có nhiều kinh nghiệm trên quan trường, quanh năm chỉ ở biên cương đánh giặc, cũng sẽ không bận tâm những chuyện cỏn con này.”

“Vậy là tốt rồi.” Hà Tương Tư gật đầu, cười cười , “Không nghĩ tới Phiếu An Giáo Úy lại tốt như vậy. Lại bởi vì một nữ bộc mà nói cái gì tạ tội.”

“A, chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản như vậy.” Sở Liên Đinh lắc đầu, “Mặc dù Phiếu An Giáo Úy tâm địa thẳng thắn nhưng hắn cũng có thể hiểu được các bè phái thế lực. Cũng vì phụ thân nàng-Hà đại nhân cùng Lâm đại nhân và ta xưa nay giao hảo, Lâm gia cùng Sở phủ mặc dù địa vị cách nhau khá xa, nhưng cũng coi như là giao hảo. Mặc dù phía sau Phiếu An Giáo Úy kia có Lâm gia, bản thân hắn cũng lập nhiều chiến công, nhưng nhiều bằng hữu thì cũng sẽ có nhiều địch nhân. Huống chi còn có nàng ở đây nữa.”

“Ừ.” Hà Tương Tư gật đầu.

Hai người bọn họ nói lời nói này, bởi vì có chút cơ mật cho nên cũng chỉ nói ở trong lòng, trên bàn ăn chỉ nói Phiếu An Giáo Úy muốn tới Sở phủ, chỉ có vậy nhưng cũng đủ làm cho Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt hưng phấn không thôi. Sở Lưu Sương cũng lôi kéo Sở Thu Nguyệt hỏi lung tung này kia. Ngày đó lúc hoan nghênh Phiếu An Giáo Úy, nàng vì ngủ nướng cho nên không đi, vì thế cũng không trông thấy hắn.

“Thế nào, Phiếu An Giáo Úy rất tuấn tú sao.” Sở Lưu Sương cười hỏi, “Lúc trước khi hắn xuất chinh cũng từng thấy qua hắn, bây giờ không tưởng tượng được như thế nào.”

“Không thể nhìn rõ ràng nên giờ cũng rất muốn thấy phải không.” Sở Thu Nguyệt cười cười, đáp.

Sở Lưu Sương nhớ tới chuyện củaTiểu Lục, liền le lưỡi rồi cũng không hỏi nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.