Sở Xuân Nguyệt xuất giá không lâu, người Sở gia liền về Thủy Lễ thành, vốn sau tân hôn ba ngày, tân nương tử nên cùng chú rể lại mặt, nhưng ngày ấy chỉ có một hạ nhân Chu gia chạy đến, nói là Sở Xuân Nguyệt bệnh nhẹ, cho nên không tới.
Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình cũng có phần tức giận, biết rõ mới ba ngày mà thôi, sao Sở Xuân Nguyệt đã bệnh được? Đơn giản là không muốn đến mà thôi, nhưng đã gả con gái ra ngoài rồi, còn có cái gì để nói đâu? Bất đắc dĩ bắt đầu chuẩn bị trở về Thủy Lễ thành.
Đoạn đường này cực khổ bôn ba không cần phải nói, trở về từ Sở gia quen ở hơn nửa năm mới hiểu, Sở Thu Nguyệt nhìn rường cột chạm trổ kia quen thuộc, trong lòng thật sự là cảm khái muôn phần.
Từ phương Bắc về tới Thủy Thành, trong lòng Sở Thu Nguyệt lại vô cùng vui vẻ, nói cho cùng, mọi người đêu rất nhớ nhà, mặc dù người nhà đều bên người, nhưng vẫn ở quen địa phương làm cho lòng người an tâm nhất.
Lúc rời đi, hết thảy đều tựa hồ như mộng, tỷ tỷ tốt của mình kỳ kỳ lạ lạ trở thành người xuyên không, khi trở về, người xuyên không kia đã lưu lại kinh thành, mở cửa hàng, gả cho một Công Tử đào hoa làm thiếp.
Tiểu Lục cũng tự dưng thành người xuyên không, vui buồn thất thường, sau đó chết dưới móng sắt của ngựa của Lâm công tử.
Mình và Lâm Khang Dạ cũng coi như quen thuộc, hai người từ chán ghét nhau đến quen thuộc, Lâm Khang Dạ lại còn thích nàng.
…
Hết thảy cũng chỉ là chuyện trong nửa năm mà thôi.
Quả thật là thế sự vô thường mà…
Người một nhà trở về Sở gia, mọi người đều đang ngóng chờ. Thấy lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư, Đại công tử đều đã trở về cũng không khỏi vui vẻ vạn phần. Lại không thấy Sở Xuân Nguyệt, còn nhịn không được hỏi Sở Xuân Nguyệt đi đâu. Giang Thiến Thiến cười, kể lại chuyện Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu công tử, mọi người đương nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng bọn họ không biết trong đó cong thẳng thế nào, chỉ biết Chu gia là một gia đình không tồi, lại là trong kinh thành, cho nên đều cảm thấy vui mừng thay Sở Xuân Nguyệt.
Giang Thiến Thiến cười cười, tốt hay là không tốt, là nên vui mừng hay là nên khổ sở… Ai biết được?
Trở về Sở gia, sau khi chuẩn bị, mọi người cũng đều mệt mỏi, ngủ một giấc trước, ngày thứ hai mới bắt đầu…, Sở Thu Nguyệt còn có chút hoảng hốt, suýt nữa đi lầm đường, tiểu Lục vốn làm bạn bên cạnh mình cũng không thấy, bây giờ nha hoàn hầu hạ của nàng là Tiểu Trúc, vốn Tiểu Trúc là của hồi môn quá khứ, nhưng Sở Xuân Nguyệt nói không cần, Tiểu Trúc cũng muốn hồi Thủy Lễ thành, cho nên dứt khoát để Tiểu Trúc phục sức (hầu hạ về quần áo và trang điểm) cho Sở Thu Nguyệt.
Tiểu Trúc mặc dù không có quan hệ với Sở Thu Nguyệt tốt như Tiểu Lục, nhưng làm việc đều ổn thỏa hơn Tiểu Lục, Sở Thu Nguyệt cũng không có dị nghị gì.
Sở gia tuyệt đối không xa hoa bằng Sở phủ, cũng không có nhiều ấm lô để sưởi ấm, nhưng ngủ ở trong chăn ấm mà hạ nhân chuẩn bị, nhìn mặt trời chiếu lên từng nhành cây ngọn cỏ quen thuộc trong nhà, cảm giác lại tốt hơn nhiều.
Sở Triều Sinh lại bắt đầu khổ học, nhưng không chỉ là khổ học, rốt cục cũng đã từng quan hệ với bên ngoài nên Sở Triều Sinh thường xuyên ra ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhận được thư từ Tư Mã gia.
Từ sau Sở Triều Sinh thi rớt, Tư Mã gia quả nhiên đúng hẹn chờ Sở Triều Sinh ba năm, thật ra chờ hay không chờ cái gì cũng là nói dễ nghe, Sở Triều Sinh được thánh thượng thưởng thức, đương nhiên là thanh danh đại chấn, ba năm sau chắc chnứ có thành tựu, chưa chắc Tư Mã Hà đã chịu thiệt.
Hơn nữa Tư Mã Hà và Sở Triều Sinh cũng bắt đầu đã có thư vãng lai (thư qua lại nhưng không thường xuyên, không cố định), hai người cũng không đánh mắt đưa tình, nhưng chỉ là đàm thơ luận họa, Tư Mã Hà thuở nhỏ cùng nữ sinh đọc sách, tiểu thư khuê các, mặc dù không lợi hại như Sở Lưu Uyển, nhưng cơ sở tri thức mạnh hơn nàng ta.
Hai người ngay từ đầu chỉ nói thi từ, cũng không nói chuyện khác, về sau thỉnh thoảng cũng sẽ nói một chút hiểu biết gần đây, Sở Triều Sinh cũng dần dần có hảo cảm với Tư Mã Hà. Sở Thu Nguyệt qua chuyện kinh trập lần trước cũng cũng hơi có hiểu biết Tư Mã Hà, hiểu được nàng là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, mặc dù có tâm tư, lại cũng tài tình, hơn nữa tuyệt không như Sở Lưu Uyển, Sở Xuân Nguyệt, cũng không giống muội muội nàng là Tư Mã Liên, bởi vậy cảm thấy cũng không tồi.
Trở về Sở gia không bao lâu, hết thảy vừa mới đi vào quỹ đạo, Tưởng gia sát vách liền truyền đến tin tang.
Thì ra là Tưởng Tiểu Cường kia suốt ngày ở nhà tu sinh dưỡng tức, rốt cục nghỉ ngơi đã khá hơn chút lại có chút xao động tịch mịch, không nhịn được bên ngoài phồn hoa, rốt cục tìm một cơ hội, thừa dịp không người phát hiện chạy ra ngoài, vụng trộm mang theo một sợi dây thừng nhảy xuống sơn nhai.
Hắn còn lưu lại một phong thơ, nói là mình muốn đi tìm bí tịch, tu luyện nửa năm sau tất trở về.
Nhưng hắn không hiểu sợi dây leo kia sinh trưởng ở trên vách núi, thoạt nhìn kiên cố dị thường nhưng bám vào liền gãy…
Tưởng lão gia về sau trông thấy lá thư này liền vội muốn chết, vội dùng dây thừng buộc ngang lưng hạ nhân, bảo hạ nhân giữ rồi leo xuống. Cuối cùng thật đúng là bị bọn họ phát hiện dưới núi có một nơi nổi bật, nhưng chỗ kia đừng nói là bí tịch gì, ngay cả chút đồ ra dáng cũng chẳng có, chỉ có một miếng đất hơi lồi ra, ngay cả chỗ đứng còn không đứng nổi, dưới núi ẩm ướt, lộ rêu xanh cỏ dại, bên trên có một thi thể, chính là Tưởng Tiểu Cường.
Hạ nhân kia ôm thi thể Tưởng Tiểu Cường lên, thật nhìn thấy mà giật mình vô cùng, người bên ngoài nhìn đều rất không đành lòng, Tưởng lão gia càng khóc thiên đập địa, không biết làm sao, tuy từ khi Tưởng Tiểu Cường điên về sau, ông đã bắt đầu nạp thiếp, cố gắng cày cấy, tiểu thiếp cũng không phụ nhờ vả mang thai, nhưng chung quy ông sinh dưỡng Tưởng Tiểu Cường hơn mười năm, huống chi Tưởng Tiểu Cường lúc trước vẫn rất tốt, kết quả lại…
Tưởng lão gia người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, làm sao chịu nổi!
Tưởng lão gia cũng biết không thể làm gì, chỉ ôm thi thể con khóc rất lâu, sau đó hậu táng Tưởng Tiểu Cường.
Ngày ấy chôn cất Tưởng Tiểu Cường, Tưởng gia mời đội khóc tang đi phía trước, tiếng khóc cùng tiếng kèn vô cùng chói tai, vì Tưởng gia và Sở gia là hàng xóm nên Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến cũng đi tang, Sở Thu Nguyệt vì tuổi còn nhỏ lại là nữ hài tử cho nên không tiện đi, thế nên không đi. Chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn mấy lần, thấy khắp nơi đều là giấy màu trắng tròn, khiến người ta đau lòng.
Chuyện Tưởng gia xong rồi, Giang Thiến Thiến vẫn rất sợ hãi, một lần chợt nghe bà lơ đãng nói: “Thật ra ta cảm thấy Tưởng công tử thay đổi có phần giống Xuân Nguyệt… Cũng may Xuân Nguyệt không khoa trương như vậy.”
Sở Thu Nguyệt vội vàng an ủi Giang Thiến Thiến: “Mẹ, đừng lo lắng…, a tỷ đã lập gia đình, bây giờ cuộc sống cũng không tồi, bằng không thì sớm tới tìm chúng ta rồi, không phải sao?”
Giang Thiến Thiến cười cười nói: “Ừ.”
Sau khi bọn họ trở về, cũng đã lâu như vậy Sở Xuân Nguyệt cũng không viết thư lấy một lần. Bằng tính cách Sở Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt cảm thấy nếu nàng ta chịu chút xíu tủi thân thôi cũng đã oán giận số mệnh, làm không tốt còn có thể trốn về nhà mẹ đẻ để Chu Tử Giai đuổi theo, cho nên nếu như Sở Xuân Nguyệt không có động tĩnh gì thì nhất định là vui đến quên cả trời đất rồi, bây giờ Chu Tử Giai đoán chừng đang hầu hạ Sở Xuân Nguyệt ấy chứ.
Nói cách khác, bây giờ người vì Sở Xuân Nguyệt nỗi khổ, đã biến thành Chu Tử Giai, bất quá cũng là kết cục tương đối trọn vẹn ah.
Ước chừng là một hai tháng sau, Tiền Mộng mang Giang Thành Văn tới, nhưng Giang Phàm không tới, nói là Giang Phàm đi phía tây nghiên cứu y thuật rồi, đoán chừng còn lâu mới có thể trở về, Tiền Mộng và Giang Thành Văn dù sao cũng không có chuyện gì làm, nghe nói một nhà Sở Liên Bình đã trở về nên mới tới Sở gia.
Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình đương nhiên nhiên là vô cùng hoan nghênh, Sở Thu Nguyệt cũng rất vui mừng, nhìn thấy Sở gia như thế, nàng vẫn là thích tiểu gia đình như vậy, ít nhất nhìn thật ấm áp.
Sau khi biết Sở Xuân Nguyệt xuất giá, Tiền Mộng vội vàng tỏ vẻ chúc mừng, lại trêu ghẹo nói mình không có chia bánh hỉ, thật đáng tiếc.
Hơn nửa năm không thấy, Giang Thành Văn lại có phần khác hơn, cường tráng đường cong của nam nhân càng bắt đầu lộ rõ…, chỉ là vô luận thế nào cũng chỉ giống thư sinh, không lợi hại được như Lâm An Dạ.
Giang Thành Văn thấy Sở Thu Nguyệt cũng rất vui vẻ, hàn huyên xong còn len lén vẫy tay với nàng, giống như có chuyện gì muốn nói với nàng.
Sở Thu Nguyệt cười cười, theo hắn đi hậu viện liền thấy Giang Thành Văn lấy ra một quyển họa, hắn cười cười, vẫn ngại ngùng nói: “Biểu muội, lần trước ta đã nói với muội ta biết chút hội họa, muội muốn nhìn tất cả hoa mai ở Lạc thành, ta đương nhiên làm không được, nhưng ta đã tận lực vẽ nên.”
Dứt lời liền lật bức họa ra, Sở Thu Nguyệt thấy quả nhiên là một bộ Tuyết Mai đồ.
Bức họa rất dài, trên điểm một chút hoa mai, dưới giấy trắng phụ trợ hết sức xinh đẹp, nơi hẻo lánh chỗ có chút kiến trúc cắt hình, còn có vài cái bóng mơ hồ của người đi đường, cả bức họa góc độ hơi cao, hình như là từ lầu hai nhìn xuống, từ đó mà vẽ ra, đáng quý chính là tranh này mặc dù lấy cảnh làm chủ, tái hiện lại những gì họa sĩ lúc ấy đoán, lại đều họa xuống dưới, cũng không giảm bớt mỹ cảm, lại phiêu nhiên như cảnh vật lúc ấy hiện ra trước mắt.
Sở Thu Nguyệt mở to hai mắt, có thế nào cũng không ngờ tới một câu nói trước kia Giang Thành Văn vẫn đặt ở trong lòng, hơn nữa còn vẽ đẹp như vậy.
Bây giờ đã vào Hạ, thời tiết cũng dần nóng lên…, nhưng nhìn bức tranh này lại giống như thưởng mai trong ngày tuyết lạnh, cảm giác đều hiện lên rõ rệt.
Sở Thu Nguyệt nhịn không được cảm thán: “Vẽ đẹp quá!”
Nghe Sở Thu Nguyệt nói như vậy, Giang Thành Văn ngại ngùng cười: “Muội thích là được rồi.”
Lại nói: “Ở trong bức họa này, cành hoa mai có chín chín tám mươi mốt cánh, là căn cứ theo tranh Cửu cửu tiêu hàn đồ của cổ nhân mà vẽ (Tranh cửu cửu tiêu hàn là tranh có 9 chữ, mỗi chữ đều có chín nét, bắt đầu từ ngày đông chí, mỗi ngày viết một nét, viết xong chín chữ này mùa đông sẽ trôi qua. Gồm 9 chữ: Đình, tiền, thùy, liễu, trân, trọng, đãi, phong, xuân). Vốn nên vẽ một cành Tố Mai, trên cành họa hoa mai có chín đóa, mỗi đóa hoa mai chín cánh hoa, tính ra tám mươi mốt cánh, như vậy mới tính là chính thống, chẳng qua nếu như vậy thì không phải mai Lạc thành rồi, nhưng ở trong đó vẫn có tám mươi mốt cánh hoa mai, lúc đông chí, muội có thể dùng bút tô màu, mỗi một ngày tô lên 1 cánh, nhuộm hết chín cánh, chín cánh kéo tới tận ngày xuân là mùa xuân đã tới rồi.”
Sở Thu Nguyệt lấy làm kỳ lạ nói: “Thật thú vị!”
Vào đông không có chuyện gì làm, nếu có tiêu hàn đồ thì thật thú vị.
Giang Thành Văn cười nói: “Ừ, ta lần đầu nghe nói cũng lấy làm thú vị.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, Giang Thành Văn lại cất kỹ bức họa, sau đó đưa cho Sở Thu Nguyệt: “Này.”
Sở Thu Nguyệt nhận bức họa, lại nhìn vết nứt da trên mu bàn tay của Giang Thành Văn, không khỏi âm thầm nghi hoặc. Mặc dù nhà Giang Phàm không đến mức đại phú đại quý, nhưng cơ bản cuộc sống cũng không tệ lắm, túi thơm tất nhiên là mua nổi, êm đẹp như thế, sao Giang Thành Văn lại bị đông lạnh kỹ vậy?
Thấy Sở Thu Nguyệt nhìn tay mình, Giang Thành Văn có phần không được tự nhiên, Sở Thu Nguyệt trợn mắt nói: “Biểu ca, không phải là huynh vì vẽ bức tranh này mà tay thành ra thế này chứ?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Vẽ cảnh này phải đứng gần cửa sổ ngắm cảnh, sau đó mới vẽ được, vậy cửa sổ tất nhiên phải mở, gió lạnh sẽ thổi vào, mà vẽ tranh tay nhất định phải để lộ. Mà để được bức họa tinh tế đẹp đẽ như thế này, chỉ sợ Giang Thành Văn cũng phí hết không ít tinh lực và thời gian, bởi vậy trên tay không nứt da mới là lạ!
Giang Thành Văn lắc đầu, rồi lại không biết nên nói dối thế nào, chỉ nói: “A, không phải.”
Nói dối gì mà vô lực vậy, Sở Thu Nguyệt không đành lòng vạch trần, chỉ thở dài, Sở Thu Nguyệt nói: “Thật ra về sau muội cũng không phải không thể đi Lạc thành một mình, huynh tội gì phải khổ như thế chứ.”
Giang Thành Văn cười nói: “Đã đồng ý với người khác thì phải thực hiện.”
Sở Thu Nguyệt cười cười, hỏi: “Huynh là y sư, phải biết dùng thuốc rồi chứ?”
“Bôi rồi,” Giang Thành Văn gật đầu, “Nhưng phải một thời gian nữa đã.”
Sở Thu Nguyệt gật đầu, cầm bức hoạ Giang Thành Văn cho mình cuộn tròn trong tay, nhìn khuôn mặt Giang Thành Văn vẫn có chút ngây ngô như trước, trong lòng cps cảm giác là lạ.
Giang Thành Văn đích thực rất tốt, rất tốt…
Có thể nói, Giang Thành Văn là nam tử thuận mắt Sở Thu Nguyệt nhất rồi.
Nhất là sau khi gặp những người ở kinh thành.
Chu Tử Giai thì không cần phải nói, nam nhân ngựa giống cặn bã.
Lâm Khang Dạ kỳ thực rất tốt, nhưng dù sao cũng là con út trong đại gia đình, luôn có chút bốc đồng, Sở Thu Nguyệt hiểu được tính tình của mình cũng không coi là tốt lắm, làm bạn cùng Lâm Khang Dạ thực ra rất tốt, nhưng nếu quả thật ở cùng một chỗ, chỉ sợ có phần phiền, huống chi nàng cũng không có tình cảm già với Lâm Khang Dạ.
Ngoài ra còn có Ngũ hoàng tử, Bát hoàng tử, mấy người kia quá xa xôi, không cần suy tính.
Cũng xa xôi như vậy còn có Thượng Thanh Phong và Lâm An Dạ, nhưng hai người này cho Sở Thu Nguyệt ấn tượng không tồi, nhất là Thượng Thanh Phong khi đó “đã cứu” mình một mạng, chỉ là về sau lại chưa từng gặp lại Thượng Thanh Phong, vì thế chỉ có thể nói là cảm tạ hắn, cũng không cần nghĩ nhiều.
Về phần Lâm An Dạ, đương nhiên là tốt.
Nói thật ra, ngay cả Hà Tiên Tử cũng hi vọng người yêu của nàng là một cái thế anh hùng, chân đạp Thất Thải tường vân… có nữ hài tử nào không thích người như vậy đâu chứ?
Áo giáp trên yên ngựa, giơ roi nơi sa trường, kiếm chỉ quân địch, được nhiều người ủng hộ, toàn thắng mà về, thiên hạ cùng vui.
Phong cảnh như vậy, hơn nữa người này còn tạo ra một cảm giác vô cùng an toàn, hắn có thể bảo vệ một quốc gia, đương nhiên cũng có thể bảo vệ một người.
Mà Lâm An Dạ còn trẻ tuổi, về sau chỉ sợ càng làm được thêm nhiều việc, mà hắn ngoại trừ gương mặt cứng ngắc ra, cấp bậc lễ nghĩa gì cũng đều làm rất tốt.
Nhưng Sở Thu Nguyệt có thể thấy được, Lâm An Dạ n này dù nhiều hay ít cũng có phần tâm cao khí ngạo, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng chỉ sợ tìm không được mấy người như hắn trong dòng chảy dài của lịch sử.
Nhưng người như vậy vô cùng lợi hại, lợi hại đến mức còn khó với hơn cả “hoàng tử”.
Bạn thích hắn, nhưng cũng sẽ có nhiều người nữa sẽ thích hắn.
Đối với người tầm như hắn mà nói, chuyện “ngang hàng” rất khó chấp nhận, Lâm An Dạ không có chủ nghĩa đại nam tử, đối với nàng cũng rất khách khí, nhưng khí chất kia muốn người ta bỏ qua cũng vô cùng khó khăn. Tính cách lại là cực kỳ nghiêm túc, thật khó tiếp cận vô cùng.
Vì vậy Sở Thu Nguyệt trừ bỏ lúc đứng xa xa trong đám người trông thấy Lâm An Dạ, tim nhảy lên một cái ra thì không có nhiều thời gian tìm cách nghĩ đến hắn. Huống chi tim nhảy lên lại vì Tiểu Lục chết nên bị dọa chấn kinh, khổ sở nên đã sớm không để ý hắn nữa rồi.
Suy tính một phen, không thể nghi ngờ Giang Thành Văn là người nàng thân thiết nhất và thấy đáng yêu nhất.
Nhất là khi Giang Thành Văn giúp nàng vẽ bức cửu cửu tiêu hàn đồ, hảo cảm của Sở Thu Nguyệt với Giang Thành Văn càng tăng không ít. Nhưng là dù thế nào, đối phương cũng là biểu huynh của mình, nàng không cởi mở như Sở Xuân Nguyệt, nàng vẫn không thích việc này lắm.
Huống chi, Giang Thành Văn phỏng chừng cũng không có ý gì đối với nàng, mặc dù hắn vẽ tới nứt da tay bức tranh này. Nhưng như hắn nói, hắn chỉ làm chuyện đã hứa mà thôi.
Sở Thu Nguyệt cười, không hề suy nghĩ nhiều nói: “Chúng ta tới tiền sảnh đi?”