Sở Thu Nguyệt sửng sốt hồi lâu mới chần chừ nói: “Lâm công tử?!” Dường như là để trả lời cho thắc mắc của nàng, ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã xa cách hai năm: “Là ta.”
Sở Thu Nguyệt cảm giác như hô hấp của mình đều bị chặn, một lúc sau
nàng mới định thần lại, nói: “Lâm, Lâm công tử, huynh chờ một lát, ta
phải rửa mặt chải đầu…”
Nói xong liền xuống giường luống cuống tay chân đốt đèn lên, mặc y phục gọn gàng, đứng trước gương rửa mặt chải đầu qua loa một lát, nhìn lại
tổng thể một chút rồi vội vàng ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, hơi lạnh bên ngoài liền theo gió thổi vào phòng, Sở Thu
Nguyệt hơi run run một cái rồi lập tức bị người đứng trước mặt thu hút.
Chỉ thấy chàng đã thay quân phục bằng một bộ y phục đen tuyền như lúc
trước, dường như chàng cũng không cảm thấy lạnh trong lúc tuyết rơi đầy
trời này. Chàng đứng ở đó, quay lưng với ánh sáng ở phía ngoài. Sở Thu
Nguyệt hơi sửng sốt, trước mắt chỉ chỉ thấy lồng ngực rắn chắc của người kia, vì trời vẫn còn tối nên không nhìn thấy rõ hoa văn trên đó… Sở Thu Nguyệt cứ đứng nghĩ đến những chuyện lung tung không đầu không đuôi như vậy, người trước mắt nhẹ nhàng tằng hắng một cái nàng mới hồi phục lại
tinh thần: “Lâm công tử, ta, sao chúng ta không ra ngoài đại sảnh? Nơi
đó có địa long cũng ấm hơn một ít.” Tuy rằng lúc này trong lòng nàng hơi kích động nhưng vẫn phải chú ý giữ cấp bậc lễ nghĩa, nhất định không
thể để cho chàng vào phòng của mình được.
Lâm An Dạ khẽ gật đầu, lập tức thấp giọng nói: “Nàng không đi lấy hương nang sao?”
“Hả?” Sở Thu Nguyệt ngẩn người một lúc mới phản ứng được, sau đó lắc
đầu, “Không được, bây giờ mùa đông trời lạnh như vậy, chẳng lẽ bắt huynh tiếp tục đứng đây chờ sao?” Đồng thời trong lòng cũng hơi cảm động, hóa ra chàng còn nhớ rất kỹ hình ảnh lúc trước mình đang bê hương nang.
Lâm An Dạ không nói thêm gì nữa, hai người sánh vai nhau bước đi, Tiểu
Trúc hiểu chuyện đi cách phía sau hai ba bước. Đi được một lúc, Sở Thu
Nguyệt nhịn không được nhìn người bên cạnh một chút, liền thấy Lâm An Dạ cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt chạm nhau, Lâm An Dạ cũng không cảm thấy
xấu hổ, chỉ nói: “Chớp mắt một cái cũng đã hai năm. Nàng… Dáng dấp thay
đổi không ít.”
Sở Thu Nguyệt cười: “Thật sao? Ừm, huynh cũng cao hơn rất nhiều.”
Trước đây chỉ cần chàng đứng yên một chỗ không cần tỏ ra hung dữ cũng
đã tỏa ra uy lực, bây giờ lại càng thâm sâu khó dò, làm cho trong lòng
người nhìn cũng hơi run sợ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, bây giờ tuy rằng
sắc trời rất tối, nhưng Sở Thu Nguyệt vẫn cảm nhận được Lâm An Dạ tuyệt
đối không đáng sợ như trong mấy bài hát người ta lưu truyền.
Lâm An Dạ ngẩng đầu nhìn bốn phía Sở gia: “Hóa ra đây là nơi nàng lớn
lên. Trước đây những lúc ta gặp nàng đều là ở Sở phủ kinh thành.”
Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ.”
Lần đầu tiên là chuyện của Tiểu Lục, lần thứ hai là chàng đến thăm nàng thuận tiện giúp nàng giải vây, lần thứ ba cũng là đến từ biệt, còn tặng nàng một miếng ngọc hoa sen. Sở Thu Nguyệt nhịn không được đưa tay sờ
sờ hoa sen nhỏ đang đeo ở thắt lưng, trong lòng cũng không biết là cảm
giác gì.
Nàng vẫn nghĩ là Lâm An Dạ sẽ không tới.
Cho dù có đến có lẽ cũng là cũng tùy tiện gặp mặt nói chuyện vài câu,
hơn nữa ít nhất cũng phải đợi đến sau khi chàng đã tham gia rất nhiều
yến tiệc. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của chàng, có lẽ là chàng vừa vào
cung xong sau đó thay đổi y phục rửa mặt chải đầu một chút liền lập tức
một mạch vất vả đến Thủy Lễ Thành. Chàng lập tức đến đây vào lúc sáng
sớm như thế này, cũng không quan tâm là Sở Thu Nguyệt có đang ngủ hay
không, giống như là chàng đã chắc cchàng là nàng cũng đang đợi mình vậy.
Nhưng thật ra những gì chàng đoán cũng không sai.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi buồn cười, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy
mình hơi dễ dãi. Số lần mình gặp Lâm An Dạ chỉ có thể đếm trên đầu ngón
tay, cũng không phải là thâm giao. Vậy mà ước hẹn hai năm đó, sao nàng
liền không tự chủ mà tuân theo?
Hai người đi tới phòng khách, Tiểu Trúc và những người khác đốt nến
lên, cũng vừa đốt lại than ở góc phòng. Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, bảo Tiểu Trúc đi đến chỗ Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình thông báo
một tiếng ——Lúc nãy Tiểu Trúc nói, Lâm An Dạ vừa gõ của xong liền trực
tiếp vào, sau khi đi vào thì đụng phải Tiểu Trúc đang chuẩn bị ngồi dậy. Sau đó Tiểu Trúc lập tức đến phòng Thu Nguyệt nên vẫn chưa thông báo
cho Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình.
Lâm An Dạ ngồi một bên nghe Sở Thu Nguyệt dặn dò Tiểu Trúc, trên mặt
thản nhiên không có biểu tình gì. Chàng dựa vào ánh sáng của nến bất
động thanh sắc đánh giá Sở Thu Nguyệt, nàng quả thật là thay đổi không
ít, vóc người cân xứng, tướng mạo cũng xinh đẹp, làm việc nói chuyện
càng chững chạc hơn trước đây, nhưng vẫn điềm đạm ôn hòa không thay đổi.
Sở Thu Nguyệt vừa quay đầu lại liền thấy Lâm An Dạ đang nhìn mình,
trong đôi mắt đen láy là ánh nến đang nhảy nhót làm cho người ta không
thể nhìn thấu chàng đang nghĩ gì. Chàng nói Sở Thu Nguyệt tướng mạo thay đổi, thế nhưng chính chàng cũng thay đổi, so với trước đây lại càng anh tuấn hơn, Sở Thu Nguyệt nhìn mấy lần, lại không nhịn được “A” một
tiếng, chỉ vào vết sẹo bên tai chàng, nói: “Đây là…”
Lâm An Dạ đưa tay sờ vào vết sẹo, nói: “Chiến tranh bị thương tất nhiên là khó tránh khỏi. Nhưng mà bị thương trên mặt quả thật là lần đầu.”
Trong lời nói này lại còn mang ý trêu đùa vui vẻ, thật khiến cho Sở Thu Nguyệt không còn lời nào để nói. Nếu như lúc trước không bị thương ở
chỗ này mà là bị thương ở mắt hay chỗ nào khác thì thật sự không phải
chuyện đùa. Nhưng mà nhìn thái độ của chàng thì chắc đã vào sinh ra tử
nhiều lần cho nên cũng đã sớm lãnh đạm.
Nghĩ tới đây, Sở Thu Nguyệt lại hơi không đành lòng, nói: “Vết thương rất sâu đúng không?”
“Không sao cả.” Lâm An Dạ lắc đầu.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Sở Thu Nguyệt đang chờ Lâm An Dạ nói
về chuyện ước hẹn hai năm lúc trước, nhưng Lâm An Dạ dường như cũng đang chờ chuyện đó, chỉ hỏi sơ qua tình hình gần đây của Sở Thu Nguyệt rồi
không nói gì nữa. Trong lòng Sở Thu Nguyệt đang rất thắc mắc nhưng cũng
không tiện mở miệng, cũng ngồi im như chàng. Không bao lâu sau Giang
Thiến Thiến và Sở Liên Bình tới, thấy Lâm An Dạ quả nhiên đang trong đại sảnh cả hai đều kinh ngạc. không ngờ một tướng quân trẻ tuổi có một
không hai đáng nhẽ bây giờ đang vô cùng bận rộn ở kinh thành lại xuất
hiện trong Sở gia ở Thủy Lễ Thành… Hơn nữa lại còn ngồi nói chuyện cùng
con gái của mình.
Quả thực giống như là đang nằm mơ…
Vừa nãy Tiểu Trúc cũng đã nói với hai người họ, Lâm An Dạ cái chính là
tới tìm Sở Thu Nguyệt, trong lòng hai người bọn liền đoán được là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cho dù như vậy, bây giờ nhìn thấy Lâm An Dạ thật
sự là đang ở đây, vẫn không nhịn được lấy làm kinh hãi, trong lòng còn
có hơi cảm giác không tin nổi.
Thấy hai người đến, Sở Thu Nguyệt đang định nói gì đó thì Lâm An Dạ đã
đứng lên trước, chào Sở Liên Bình cùng Giang Thiến Thiến một cái: “Sở
tiên sinh, Sở phu nhân.”
Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến vội vã chào lại: “Lâm công tử.”
Lâm An Dạ nhìn Sở Thu Nguyệt đứng bên cạnh đang có phần lúng túng, bỗng nhiên cúi đầu chắp tay với hai người Sở Liên Bình nói: “Sở tiên sinh,
Sở phu nhân, không nói dối hai vị, hai năm trước khi tại hạ xuất chinh
Tây Bắc đã có tình ý với lệnh ái, nhưng cũng biết cuộc chiến này sẽ
không kết thúc dễ dàng, chỉ sợ bản thân chết trên chiến trường nên đã
không nói gì. Bây giờ tại hạ đã chiến thắng trở về… Mong rằng hai vị
đồng ý gả Sở tiểu thư cho tại hạ.”
Hơn nửa đêm, An Kỵ đại tướng quân thần tốc như gió là huyền thoại của
Quân Triêu, lại có thể nửa đêm gian nan vất vả tới nhà mình như vậy, sau đó lại còn cầu hôn con gái mình?!
Trong lúc nhất thời, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đều nghĩ thế giới này hình như có vẻ không chân thật…
Nhưng người trước mắt này rõ ràng là Lâm An Dạ, dáng vẻ bây giờ của
chàng rõ ràng là đang khẩn cầu, tuy rằng giọng nói vẫn còn hơi lãnh đạm
trời sinh nhưng lại mang chút thấp thỏm… Thấp thỏm sao?!
Giang Thiến Thiến nhịn không được hơi nghiêng đầu nhìn Sở Thu Nguyệt
một chút, nhưng nhìn sang thấy Thu Nguyệt cũng đang trợn mắt há mồm nhìn Lâm An Dạ, có vẻ như cũng không biết chuyện Lâm An Dạ bỗng nhiên cầu
xin bọn họ gả Sở Thu Nguyệt cho chàng.
Việc này cũng thật là…
Tuy nhiên tinh ý nhìn kỹ thì ngược lại trong mắt Thu Nguyệt cũng không
phải hoàn toàn là khiếp sợ, cẩn thận mà nói thì nhìn vui mừng nhiều hơn
là không tin được, còn có một chút dở khóc dở cười.
Giang Thiến Thiến tất nhiên là hiểu rõ con gái mình, thấy thần sắc nàng như vậy cũng hiểu được nàng cũng không phải là hoàn toàn không có tình
cảm gì với Lâm An Dạ. Lại nghĩ tới những năm qua mỗi lần người khác đến
cầu hôn Sở Thu Nguyệt đều từ chối, ngay cả gặp cũng không chịu gặp.
Trong lòng bà vẫn luôn nghi ngờ Thu Nguyệt đã có ý trung nhân, nhưng Thu Nguyệt lại không chịu thừa nhận, mà chính nàng cũng không nghĩ đến việc chọn người nào cả. Bây giờ xem ra lại là tướng quân trẻ tuổi lừng lẫy
này…
Tâm tư của Sở Liên Bình tất nhiên là không được như Giang Thiến Thiến,
Giang Thiến Thiến biết bây giờ bốn người họ cứ đứng im lặng ở đây thì
cũng không phải là cách hay. Lâm An Dạ tất nhiên còn phải trở về, vì vậy đưa tay đẩy nhẹ Sở Liên Bình một cái, ra hiệu cho ông nhìn sang Thu
Nguyệt bên kia.
Sở Liên Bình nhìn sang trong lòng cũng liền đại khái đoán được vài
phần, nói: “Chuyện này… Lâm công tử là một nhân tài xuất chúng, ngọa
long thúc ngựa, đương nhiên là một con rể hiếm có. Nhưng việc này ta cho rằng không phải việc mà cha mẹ có thể tham dự vào, đúng hơn là nên hỏi
xem con gái nghĩ thế nào.”
Dứt lời, nhìn về phía Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, trong lòng con quyết định như thế nào?”
Sở Thu Nguyệt sửng sốt, nhìn Sở Liên Bình một chút, mở miệng nhưng lại không nói ra lời.
Nàng hiểu bất luận là chuyện gì thì Lâm An Dạ cũng cũng là một người
đàn ông vô cùng tốt. Nếu Sở gia có thể kết thân với Lâm gia tất nhiên là không thể tốt hơn, thế mà Sở Liên Bình lại không lập tức đồng ý mà còn
quan tâm đến suy nghĩ của mình, trong lòng nàng không khỏi xúc động.
Nhưng chỉ thấy Lâm An Dạ cũng hơi thẳng người lên, gật đầu với Sở Liên Bình: “Đa tạ Sở tiên sinh.”
Sau đó hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Sở Thu Nguyệt.
Sở Thu Nguyệt hơi nhìn sang Lâm An Dạ thì liền đối mặt một đôi mắt đen
tĩnh lặng như mực, sâu thẳm mà u tĩnh khiến cho người ta không thể nào
rời mắt đi được.
Một lúc lâu sau, Thu Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Việc này… Ta sẽ không
nói không đồng ý, nhưng lại không muốn nói đồng ý…”
Tất cả mọi người hơi 囧 một chút.
“À,” Thu Nguyệt giải thích, “Lâm công tử, theo như lời của cha ta,
huynh là một người rất tốt, hơn nữa hai năm qua… Thế nhưng, chúng ta
thực sự không tính là quen thuộc, trước đó huynh cũng chưa nói gì với ta liền tự mình quyết định, ta, ta không thích như vậy.”
Lâm An Dạ dường như là hơi sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: “Nàng nói phải.”
Nói là nói như vậy nhưng nhìn cái bản mặt tê liệt kia của chàng, Thu
Nguyệt thực sự không nhìn ra chàng thực lòng hối lỗi… Dù sao đi nữa thì
nếu có cũng không cần.
Trước giờ chàng làm việc gì sợ rằng vẫn luôn là như vậy, muốn gì thì
đều có thể làm được, cũng không có gì lo lắng do dự.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt hơi cảm thấy có lỗi, đã biết là như vậy, làm
người ta không vui còn tự làm mình trở nên khác người.
Nhưng một giây kế tiếp, Lâm An Dạ giống như đã suy nghĩ xong, hỏi: “Sở
tiểu thư, bây giờ chúng ta đi Lạc Thành được chứ?”
“Hả?” Sở Thu Nguyệt không giải thích được nhìn chàng, không biết vì sao chàng bỗng nhiên nhắc tới Lạc Thành, bây giờ sao?!
Lâm An Dạ liền quay sang Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến nói: “Sở
tiên sinh, Sở phu nhân, tại hạ muốn đưa Sở tiểu thư đi Lạc Thành một
chuyến, trước giờ tại hạ vẫn luôn muốn đưa nàng đến đó… Thật ra tại hạ
cũng hiểu được, bình thường tại hạ làm chuyện gì cũng đều quá lỗ mãng,
trước mắt tạm thời nhận lỗi, hy vọng hai vị có thể đồng ý.”
Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến liếc nhau, đều hơi không yên lòng,
nếu hai người họ để Sở Thu Nguyệt đi cùng thì hơi không đúng, cũng không phải là nghi ngờ nhân phẩm của Lâm An Dạ, chỉ là cô nam quả nữ, còn đâu là thanh danh nữa!
Dường như hiểu được suy nghĩ của bọn họ, Lâm An Dạ nói: “Có điều là
không phải chỉ có hai người chúng ta đi, ngoài ra còn có một đội quân đi cùng, là quan viên từ Kinh thành được phái đi nhận chức ở Lạc Thành.”
Đúng lúc Sở Triều Sinh vừa dậy, áo mũ có hơi không chỉnh tề bước vào
phòng khách, thấy Lâm An Dạ cũng hơi sửng sờ, lập tức cười cười với Lâm
An Dạ nói: “Lâm huynh!”
Lâm An Dạ thấy Sở Triều Sinh cũng rất phấn khởi, chắp tay nói: “Sở huynh.”
Sau đó chàng nói với Nhị vị Sở gia: “Vừa hay cũng có thể để Sở huynh đi cùng.”
Sở Triều Sinh nghi ngờ nói: “Chuyện gì?”
Lâm An Dạ giải thích một chút, Sở Triều Sinh tuy rằng rất kinh ngạc
nhưng huynh ta và Lâm An Dạ xưa nay giao hảo, càng hiểu rõ nhân phẩm của chàng. Nếu như chàng có thể trở thành em rể của mình thì đúng là chuyện cầu còn không được. Vì thế liền gật đầu một cái nói: “Ta cũng có thể đi cùng.”
“Vậy thì…” Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến hơi yên tâm, lại nhìn Sở
Thu Nguyệt suy nghĩ một lát, nếu muốn đi Lạc thành, chẳng phải năm trước hai người họ cũng đã rủ nàng đi rồi sao? Mặc dù bây giờ thời cơ hơi kỳ
lạ, thế nhưng..
“Từ Thủy Lễ Thành đến Lạc Thành rất gần, hơn nữa đi đi về về cũng không đến mười ngày.” Lâm An Dạ lại nói.
Suy nghĩ một chút, Sở Thu Nguyệt nhìn Sở Triều Sinh đứng trước mặt đang mỉm cười với mình, gật đầu: “Được, ta đi với huynh.”
Thấy Sở Thu Nguyệt đồng ý, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến cũng không còn khúc mắc gì nữa, liền sai Tiểu Trúc giúp Sở Thu Nguyệt chuẩn bị
hành lý. Trước khi đi Lâm An Dạ bảo đảm với Sở Liên Bình tuyệt đối sẽ
không có chuyện gì ngoài ý muốn, không nói đến đường rất gần, lại có
nhiều người cùng đi như vậy, còn có cả thị vệ, dù sao đi nữa chỉ có vài
ngày chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Thực ra Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến cũng vì chuyện của Sở Xuân
Nguyệt nên đối với một số việc cũng thấy lạnh nhạt một chút. Như Sở Xuân Nguyệt thoạt nhìn khôn khéo như thế mà cuối cùng lại chọn một người đàn ông như vậy, dù cho bọn họ đều phản đối nhưng Sở Xuân Nguyệt vẫn cứ đòi gả, những chuyện khác coi như là cũng đều phù hợp với cấp bậc lễ nghĩ,
mà kết quả cuối cùng lại thê thảm như vậy. So với lúc trước thì bây giờ
chuyện Thu Nguyệt và Lâm An Dạ đi Lạc Thành dù sao cũng có nhiều người
cùng đi, Sở triều Sinh cũng đi bên cạnh, nói đến cũng là chuyện hai vị
công tử ra ngoài du ngoạn, chỉ là một người trong đó dẫn theo tiểu muội
mà thôi. Cho nên việc đó cũng không có gì đáng lo, huống gì Lâm An Dạ
này cũng là người khiến người ta an tâm.
Sở Triều Sinh và Sở Thu Nguyệt đều quay về phòng chuẩn bị đồ đạc, đợi
đến khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa liền đến tạm biệt Giang Thiến Thiến
và Sở Liên Bình rồi cùng Sở Triều Sinh ra khỏi cửa lớn Sở gia. Tiểu Trúc vẫn luôn theo sau hầu hạ Sở Thu Nguyệt từ lúc ở của lớn đến khi lên xe
ngựa. Sở Thu Nguyệt để ý thoáng nhìn thấy bên cạnh xe ngựa có một con
ngựa to lớn lông trơn nhẵn. Nghĩ lại lúc đầu đúng là Lâm An Dạ một mình
cưỡi ngựa đến trước sau đó xe ngựa mới từ từ tới sau. Nghĩ tới đây, Sở
Thu Nguyệt phát hiện ra trong lòng mình khẽ động một cái nhưng cũng
không nói gì, chỉ thấy Lâm An Dạ và Sở Triều Sinh cùng bước vào một
chiếc xe ngựa khác.
Đến tiễn biệt, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến thấy hai người họ
không ngồi cùng xe ngựa trong lòng càng yên tâm hơn, chỉ dặn dò Thu
Nguyệt vài câu rồi liền để họ đi.
Xe ngựa đang trên đường ra ngoài cổng thành, bây giờ đang là rạng sáng
cũng chính là thời điểm mở cửa thành. Trước cổng thành hiện cũng đã có
vài chiếc xe ngựa, có lẽ đó là mấy quan viên Lâm An Dạ đã nói.
Thấy xe ngựa của Lâm An Dạ tới, vài người nhìn có vẻ như là quan viên
liền ló đầu ra, Lâm An Dạ cũng hỏi thăm lại vài câu. Mấy người kia đều
nhìn thấy Thu Nguyệt và Tiểu Trúc ngồi trên xe ngựa, dường như cũng đã
sớm biết chuyện nên chỉ làm như không thấy, đội quân chậm rãi rời khỏi
Thủy Lễ Thành