Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 57: Cầu hôn



ất khoảng một hai ngày, chẳng qua là bây giờ Thủy Lễ Thành mới chỉ lạnh mà vẫn chưa có tuyết nhưng Lạc Thành lúc này sợ rằng tuyết trắng đã bay đầy trời. Dọc theo con đường này, càng đi lâu lại càng cảm nhận được khí lạnh đang kéo tới. Vì ra đi có chút vội vàng, Sở Thu Nguyệt chỉ tiện tay cầm theo một túi hương, đợi đến khi nhận ra thì đã muộn không thể làm gì khác hơn là xác định sẽ bị lạnh cóng trên đường đi. Ai ngờ vừa mới đi được một đoạn, lúc xuống xe vào trạm dịch nghỉ ngơi, Lâm An Dạ liền tiện tay đưa cho nàng một túi hương trắng. Sở Thu Nguyệt ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, liền cảm nhận được sự ấm áp trên mặt và mùi hương nhàn nhạt vấn vít. “Đi vào thôi.” Cầm túi hương đưa cho Sở Thu Nguyệt, Lâm An Dạ nói, sau đó bước vào trạm dịch.

Sở Thu Nguyệt đuổi theo phía sau, nhìn bóng lưng Lâm An Dạ rồi hơi bất đắc dĩ cười cười, người này đúng là không cảm thấy xấu hổ gì cả. Dù sao cũng là đàn ông đao to búa lớn ngoài chiến trường. Thế nhưng… Sở Thu Nguyệt nhìn túi hương ấm áp trong tay, không nhịn được mỉm cười ——người này hết lần này tới lần khác lại cẩn thận chu đáo khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.

Sở Triều Sinh đứng bên cạnh Sở Thu Nguyệt, nhìn hai người một chút, khẽ mỉm cười nói: “Lâm huynh thực sự là thô trung hữu tế (trong cái thô lỗ còn có tinh tế).”

Sở Thu Nguyệt nhìn hắn, nói: “Được rồi, đại ca có muốn trêu ghẹo muội thì cũng phải chờ vào nhà đã chứ?”

Hai huynh muội mỉm cười bước vào trạm dịch, liền cảm thấy khí lạnh trên người từ từ được xua tan. Tuy Lâm An Dạ có thân phận cao quý nhưng cũng không hề câu nệ tiểu tiết mà trực tiếp ngồi ở đại sảnh, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái không giống người thường. Chắc là bởi vì cùng Lâm An Dạ tới đây vội vội vàng vàng, những vị quan viên này vẫn chưa tiếp nhận được cũng theo Lâm An Dạ đồng loạt ngồi xuống dùng chút cơm nước rồi uống rượu cho ấm người.

Bây giờ ngồi xuống, Sở Thu Nguyệt không thể không mặt đối mặt cùng những quan viên kia. Những người đó tuy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng thật ra làm sao có thể không chú ý Sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, dù sao đi nữa nhìn bọn họ như thế chắc cũng đều đã biết chuyện.

Lúc này có một người mập mạp, nhìn qua là một người trung niên hòa ái dễ gần, tới chỗ Sở Thu Nguyệt nói: “Sở tiểu thư này, đoạn đường xóc nảy như vậy có chịu được không?”

Sở Thu Nguyệt sửng sốt, đoán được ông ta đang làm thân với mình, nhịn không được lại ngoảnh mặt nhìn Lâm An Dạ bên kia, thấy chàng không có ý kiến gì liền cười một cái nói: “Vâng, cũng được.”

Thấy Sở Thu Nguyệt bình dị gần gũi, không làm ra vẻ kiêu ngạo, những người khác thỉnh thoảng cũng nói chuyện mấy câu cùng Sở Thu Nguyệt. Nhưng tất nhiên là bọn họ cũng không thân thuộc mấy nên cùng lắm chỉ là hỏi han khách sáo.

Nhưng như vậy cũng không có gì, dù sao cũng coi như là giải sầu.

Sở Triều Sinh cũng là người tương đối giỏi giao tiếp. Huynh muội Sở gia cũng khiến các quan viên có ấn tượng rất tốt. Từ đầu tới cuối, Lâm An Dạ vẫn rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng quan tâm tình hình Thu Nguyệt một chút, còn thì ngoài ra không có hành động gì khác. Chỉ có điều chàng rất quan tâm tới Sở Thu Nguyệt, dù chỉ là những chi tiết nhỏ hay một ít thói quen nhỏ nhặt của Thu Nguyệt, chàng đều nhớ vô cùng rõ ràng, khiến Sở Thu Nguyệt có phần kinh ngạc, cũng rất cảm động.

Không bao lâu sau đã đến Lạc Thành, đáng tiếc là Lạc Thành lại chưa có tuyết rơi. Tuy rằng trời đã rất lạnh nhưng có lẽ vài ngày nữa mới có tuyết rơi. Hoa mai cũng đã nở thành từng chùm, hầu như đi tới chỗ nào cũng đều có thể thấy những cành mai ló ra từ bên tường, phía trên là hoa nhỏ đỏ lấm tấm, nụ hoa hoặc vài bông hoa đã nở rộ. Ở Lạc Thành này tường trắng ngói xanh, cũng thật sự là phong cảnh hữu tình.

Nhưng dù sao đi nữa, e là cũng không bằng khi hoa mai nổi bật trên nền tuyết.

Thật vất vả đi tới Lạc Thành, lại không thấy cảnh tuyết như trong tưởng tượng, Sở Thu Nguyệt khó tránh khỏi hơi thất vọng.

Nhìn Lạc Thành khô ráo, Lâm An Dạ ngược lại không có gì thất vọng, chỉ tách ra với các quan viên tìm một nhà trọ thật tốt để ở, sắp xếp phòng cho bốn người, lần lượt là Sở Thu Nguyệt, Tiểu Trúc, Sở Triều Sinh, Lâm An Dạ.

Có lẽ là vì chuyện của Tiểu Lục, Lâm An Dạ hầu như cũng không xem Tiểu Trúc là hạ nhân. Không đợi Sở Thu Nguyệt nói, chàng cũng chủ động chuẩn bị cho Tiểu Trúc một phòng. Tâm tư chàng tinh tế tỉ mỉ như vậy thật sự khiến Thu Nguyệt không có chỗ nào để phàn nàn.

Bởi vì một đường bôn ba mệt nhọc, Sở Thu Nguyệt đi tới Lạc Thành trong ngày, cũng không muốn đi dạo nên liền đi ngủ. Trước khi đi ngủ còn có hơi tò mò, Lâm An Dạ bảo là muốn tặng quà cho nàng, nhưng trên đường đi cũng không thấy… Rốt cuộc sẽ là gì chứ?

Suy nghĩ như thế một chốc liền không thể chống lại cơn buồn ngủ đang ập tới, Sở Thu Nguyệt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc vô cùng thoải mái, ngày hôm sau Sở Thu Nguyệt tỉnh lại cũng đã hơi muộn. Nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình và Lâm An Dạ ra ngoài, ngủ dậy trễ như vậy thực sự không được tốt lắm, Sở Thu Nguyệt cũng hơi bất đắc dĩ.

Gọi Tiểu Trúc tới giúp nàng rửa mặt chải đầu, vừa rửa mặt chải đầu xong, đang định mở cửa sổ hít thở không khí thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Sở tiểu thư, nàng đã dậy rồi sao?”

“Vâng.” Sở Thu Nguyệt trả lời một câu.

Có lẽ lúc nãy chàng đã nghe mình gọi Tiểu Trúc.

“Nếu như đã rửa mặt chải đầu xong thì hãy xuống lầu ba nhé.” Giọng điệu của Lâm An Dạ vẫn còn nhàn nhạt, không giận không vui, nhưng dường như lúc này giọng nói của chàng cũng pha lẫn một chút cảm xúc gì đó. Trong lòng Sở Thu Nguyệt khẽ động, nói: “Ừ, ta đã xong rồi, bây giờ sẽ ra ngay.”

Dứt lời liền đứng lên đẩy cửa ra, chỉ thấy Lâm An Dạ vẫn mặc y phục đen, anh tuấn và nghiêm túc không thể nói thành lời.

Thấy Sở Thu Nguyệt, chàng gật đầu: “Đi theo ta.”

Sở Thu Nguyệt đoán có lẽ chàng đang chuẩn bị tặng ‘’Quà’’ cho mình, đáp lại một tiếng rồi cùng đi ra ngoài, Tiểu Trúc cũng liền đi theo phía sau.

Lâm An Dạ không dẫn nàng xuống dưới mà lại đi lên trên.

Sở Triều Sinh lúc đầu cũng ló đầu ra từ trong phòng, thấy hai người họ không rời khỏi quán trọ mà chỉ đi lên trên thì hơi suy nghĩ một chút rồi cũng không lập tức đi theo, chỉ quay về gian phòng phía trước định một lát sau đến chỗ cầu thang xem thử.

Ngay từ đầu Sở Thu Nguyệt đã phát hiện ra nhà trọ này có chỗ kỳ lạ, chính là nó xây tương đối cao. Mặc dù chắc chắn là không làm quá như những cao ốc cao chọc trời ở hiện đại đại nhưng lại cao hơn những nhà trọ cùng loại không ít. Bọn họ chỉ ở lầu hai, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Lâm An Dạ như vậy chắc hẳn là muốn đưa nàng lên tầng cao nhất.

Đi tới khoảng lầu bốn thì Lâm An Dạ hơi dừng lại, nhìn Tiểu Trúc phía sau rồi ra hiệu cho Tiểu Trúc có thể dừng lại. Tiểu Trúc nhìn Sở Thu Nguyệt hỏi ý kiến, Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, vì thế chỉ có hai người lên lầu bốn.

Vừa lên đến nơi, Sở Thu Nguyệt liền ngây ra, lầu bốn này bày biện như một quán rượu, có vài ô cửa sổ sạch sẽ sáng bóng, một nửa là ở ngoài trời, đứng từ nơi này nhìn xuống tầm nhìn vô cũng đẹp. Đứng đây nhìn sơ qua một chút, Sở Thu Nguyệt đã nhìn thấy, hôm qua Lạc Thành còn khô ráo nhưng bây giờ đã được bao phủ bởi tuyết trắng, một màu bạc trắng, trời đất đóng băng khiến ánh sáng như thêm chói mắt. Mà hoa mai này dù bị tuyết đắp lại nhưnglại càng thêm nở rộ hơn hôm qua, những đốm nhỏ màu đỏ từ trong tuyết cố sức đâm ra ngoài, chậm rãi chuyển mình.

Quả nhiên là “Lăng hàn độc tự khai”…

(*) Trong bài Mai hoa của Vương An Thạch

Sở Thu Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh sắc rộng lớn xa xỉ này, trong chốc lát nói không nên lời.

Nàng luôn nhớ thương cảnh tuyết ở Lạc Thành, quả nhiên là không phụ sự mong đợi của nàng.

Hóa ra Lâm An Dạ nói một bức tiêu hàn đồ làm sao có thể vẽ ra được cảnh sắc ở Lạc Thành cũng không phải là giả.

Cảnh đẹp như vậy làm sao chỉ có thể thu vào trong một tờ giấy Tuyên Thành chứ?

Lâm An Dạ nhìn Sở Thu Nguyệt trợn mắt há mồm, lặng lẽ cầm một túi hương đã chuẩn bị sẵn kín đáo đưa cho Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt nhận lấy theo bản năng, sau đó liền phản ứng kịp nhìn Lâm An Dạ: “Đây là…”

Lâm An Dạ nhìn nàng chăm chú, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Đây chính là quà ta muốn tặng cho nàng, Lạc Thành.”

“…” Sở Thu Nguyệt mở to mắt nhìn Lâm An Dạ, nhất thời có vẻ không thể tiêu hóa được lời chàng nói.

Lạc Thành? Quà mà chàng muốn tặng nàng là Lạc Thành ư? Đây là ý gì…

“Ta chinh chiến hai năm, lập được chút công lao nhỏ, hoàng thượng vô cùng vui mừng, thế nên ngoại trừ phong tước ban thưởng còn cho ta một yêu cầu nữa.” Lâm An Dạ nhàn nhạt nói, như là đang nói một chuyện không quan trọng lắm, “Ta đã nói với Hoàng thượng là muốn Lạc Thành này.”

… Chàng, chàng lại có thể xin Hoàng thượng thưởng Lạc Thành…

Sở Thu Nguyệt muốn nói gì đó nhưng những lời định nói đều mắc kẹt tại cổ họng, rõ ràng có rất nhiều thứ muốn nói, cuối cùng lại không thể nói thành lời, chỉ chăm chăm nhìn chàng.

Một lúc lâu, Lâm An Dạ nhẹ nhàng nói: “Ta ngoại trừ đánh giặc thì không có khả năng gì khác, ngâm thơ đối chữ, vẽ tranh tô màu đều chỉ hiểu sơ sài, tính tình cũng trầm lắng, không thích nói, cũng không nói nhiều, ngay cả những quan viên không quen biết này nàng còn trò chuyện với họ nhiều hơn ta.”

“Ở với ta chắc chắn là vô cùng nhàm chán.”

“Nàng thích hoa mai Lạc Thành, ta cũng không thể nào vẽ nó cho nàng, hoặc làm thơ tặng nàng, cũng chỉ có thể tặng toàn bộ nó cho nàng thôi.”

“Nhưng mà, mặc dù là như vậy, có một số việc ta vẫn muốn nói cho nàng biết —— ta rất thích nàng, cũng chỉ thích mỗi nàng thôi.”

Giọng nói Lâm An Dạ vừa nhẹ vừa khẽ, càng nói ra càng thấy như không thật.

“… Thu Nguyệt, nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?”

“…”

Đây là lần đầu tiên chàng gọi nàng là Thu Nguyệt, việc này cũng hơi quá phận, nhưng lúc này hai người cũng không quan tâm nhiều đến vậy, Sở Thu Nguyệt cảm thấy trong đầu như có cái gì đó bị nổ ra, hơi đau đớn, nhưng lại kèm theo vui mừng vô hạn, tâm tư này đúng là không thể hiểu được.

Sau khi Lâm An Dạ nói xong thì lẳng lặng nhìn nàng, Sở Thu Nguyệt chưa nhận ra mắt mình hơi ướt, đôi mắt vốn dĩ đã đen láy giờ đây trên nền tuyết này lại càng thêm nổi bật, sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đồng ý.”

Sau khi nói xong, bản thân Sở Thu Nguyệt cảm thấy hư hư thực thực, nàng lại có thể cứ như thế mà đồng ý.

Thế nhưng làm sao nàng có thể từ chối được đây? Người đứng trước mặt này rõ ràng cái gì cũng rất tốt, nhưng cũng còn có điểm chưa tốt, mà nàng cũng có rất nhiều lý do để từ chối chàng. Nhưng những thứ chàng nói này khiến nàng chẳng thể chối từ.

Nói không thể vẽ tranh làm thơ nên liền dùng Lạc Thành chân thực đi tặng… Chút vẽ tranh làm thơ hầu như ai cũng có thể, nhưng người như chàng, thiên hạ liệu có mấy người? Trong những người kia, ai có thể thực sự làm như vậy vì nàng đây?

Quả thực là không thể tưởng tượng được chuyện như vậy lại bị chàng nói qua loa, sau đó chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nàng thật sự là không tài nào từ chối được.

Nghe được từng chữ Sở Thu Nguyệt nhẹ nhàng nói, Lâm An Dạ nhìn nàng, mỉm cười: “Nàng đã đồng ý.”

“… Ừ.” Sở Thu Nguyệt khó khăn gật đầu, quả nhiên là người này còn chưa hiểu được tâm tư thiếu nữ. Nàng mới vừa đồng ý, dù thế nào thì cũng đang có phần xấu hổ, chàng lại còn nhắc lại như vậy nữa… Nhưng dù sao đi nữa thì chàng cũng thật sự là vui mừng. Những nụ cười hiếm hoi của chàng hầu như lúc nào cũng là cười với nàng.

Lâm An Dạ thấy Thu Nguyệt gật đầu thì lại cười một cái, dường như sắc mặt quanh năm như băng tuyết ở Lạc Thành của chàng cuối cùng cũng nghênh đón ngày xuân, tiếp nhận ánh mặt trời chiếu rọi, tuyết tan thành sương, thật sự rõ ràng sáng lạn.

… Đúng là khiến người ta không thể nào mở mắt nổi.

Sở Thu Nguyệt sững sờ đối mặt với chàng, sau một lúc thì chợt được bao lại bởi một cái ôm ấm áp, cằm Lâm An Dạ đặt trên đỉnh đầu của nàng, không ai nói gì nữa nhưng tiếng hít thở kia cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Dựa vào lòng Lâm An Dạ, tim Sở Thu Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, sau đó cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường, nàng ngẩn ngơ nhớ lại, nàng đến thế giới này đã nhiều năm như vậy, hòa nhập vào thế giới này cũng thấy được mình vẫn chưa hòa nhập nhiều lắm với người nơi đây, bây giờ nàng đã đồng ý lời “Cầu hôn” của một người cổ đại, cũng đã gần quá tuổi cập kê, lại sắp sửa gả cho một tướng quân trẻ tuổi.

Tất cả mọi việc đều như giấc mộng. Nhưng người trước mắt này, cảnh vật này, tất cả đều rõ ràng chân thực

… Sở Thu Nguyệt suy nghĩ, ừ, cứ như vậy đi. Như thế này cũng rất tốt, rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.