Mấy ngày sau, Thu Nguyệt ở Sở phủ chuẩn bị sẵn sàng ổn thỏa, sắp xếp chuyện đồ cưới. Tuy rằng việc này chủ yếu đều là do Hà Tương Tư và Giang Thiến Thiến chuẩn bị nhưng bản thân nàng dù sao cũng cần phải góp sức. Bởi vì Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt đã từng gả đi nên người nhà Sở gia cũng không phải bận rộn như trước, mọi chuyện đều chuẩn bị gọn gàng đâu vào đấy.
Nhưng vì gả cho đại tướng quân, lại là con trai đầu, nên bất kể là phương diện nào cũng đều thận trọng cẩn thận vô cùng. Mọi thứ được chuẩn bị cũng hết sức hoành tráng, vừa muốn chứng tỏ Sở gia tương đối giàu có, tất nhiên còn là vì để Thu Nguyệt gả đi không bị thiệt thòi.
Đồ cưới chỉ dùng gỗ cây chương để đựng, có ngụ ý kiên cố chắc chắn, tượng trưng cho cuộc sống hôn nhân của vợ chồng được mĩ mãn bền chặt.
Do Sở Liên Đinh là quan nhị phẩm, Sở Liên Bình coi như là tương đối có tiền nên đồ cưới cũng rất phong phú, nào là cặp hoa tai ngọc trai, cài tóc san hô nạm vàng, trâm hoa sen vàng, hộp đựng son phấn bạc, hai xấp vải tơ tằm thêu hoa vàng, hoa cài đầu vàng tơ tằm ngọc trai, hoa đội đầu nạm vàng khảm đá quý ngọc trai, áo lông chồn trắng, áo khoác gấm lông chồn thạch thanh, áo khoác gấm thêu tám con rồng vàng, áo gấm thêu chồn bạc màu thạch thanh. Áo choàng thêu rồng và chồn bạc cùng các loại vàng bạc, châu báu, phục sức đều không thể thiếu. Ngoài ra còn có các loại quần áo nhung gấm, rất nhiều cuộn vải gấm tơ tằm. Còn rất nhiều các loại quần áo và đồ dùng hàng ngày như bình bạc, ấm trà bạc, chậu rửa bạc, đĩa bạc, hộp mạ vàng, ly bạc, ly ngọc, còn có các loại dụng cụ ăn uống, đều là những vật phẩm quý giá.
Ngoài ra còn có lược gỗ răng ngà, lược gỗ hoàng dương, lược dày, lược vấn tóc, bản chải răng, và các đồ vệ sinh ăn mặc khác. Ngoài ra còn có đồ dùng thư phòng, như ống đựng bút ngọc xanh thời Hán, ống bút tử đàn ngọc xanh, giá bút bằng ngọc đế gỗ tử đàn, giá bút bằng ngọc Tiên Sơn đế gỗ tử đàn, giá bút ngọc trắng đế gỗ mun, bàn dài sơn tím, chuông ngọc bích thời Hán, giá ngọc bằng gỗ tử đàn, giá bút ngọc thời Hán, nghiên mài mực, bộ bình phong pha lê năm bức bằng gỗ tử đàn, tủ đầu giường chạm trổ sơn đỏ, hộp tử đàn chạm hoa văn, quả đồ lễ vẽ hoa cúc sơn đỏ…
Ngoại trừ những thứ cần thiết thì việc chuẩn bị long trọng xa hoa như thế cũng khiến người ta tặc lưỡi. Sở Thu Nguyệt không biết rốt cuộc là Sở Lưu Uyển thế nào nhưng nói gì đi nữa thì tuyệt đối là tốt hơn Sở Xuân Nguyệt lúc trước nhiều… Aiz, Thật ra Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến trước giờ vốn không thiên vị, nếu như Xuân Nguyệt lấy một người chồng tốt, đồng thời có thời gian bàn bạc thì nhất định không đơn giản đến mức như vậy.
Từ khi nàng đồng ý lời cầu hôn của Lâm An Dạ tới nay là đã hơn một tháng. Trong hơn một tháng này, hai người vẫn theo quy củ không gặp mặt, bận bịu như vậy cũng đã đủ mệt rồi.
Ngoại trừ chuẩn bị vàng bạc châu báu, đồ dùng sinh hoạt ra còn có rất nhiều thứ dùng để cầu tiền tài gì đó, chẳng hạn như hộp thương ngân đàm, là muốn con cháu mạnh khỏe, tức là trưởng bối mong muốn phụ nữ khai chi tán diệp, con đàn cháu đống; còn có thước hồng phiêu lượng dùng để đo con cháu, có trăm mẫu ruộng tốt; một bình ngọc xanh, đại biểu hoa khai phú quý; một chiếc mâm đồng, vài đôi hài đỏ, ngụ ý bạc đầu giai lão; thắt lưng vàng có ý gắn bó bền chặt; một cây kéo đỏ là ý muốn hồ điệp song phi; chăn long phượng, một đôi gối khăn trải giường, chúc phúc cho tân nhân ân ái triền miên; một đôi bát đũa long phượng dùng để ăn cơm, có ý nghĩa cơm no áo ấm—— bên trong bát còn đặt hai phong tiền mừng.
Đến khi chuẩn bị ổn thỏa thì hai tháng đã trôi qua, bên kia Lâm gia cũng tất bật thu xếp hôn sự, lễ đường, danh sách khách mời đến tiệc. Ngày tốt đã định sẵn từ trước, chính là ngày mười lăm tháng này, tính đi tính lại thì chỉ có duy nhất một ngày đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong lòng mọi người đều căng như dây đàn, Sở Thu Nguyệt càng ngày càng căng thẳng. Đến ngày trước hôn lễ là ngày tống trang. Ngoại trừ chuyển trang sức của nhà mẹ đến, người thân trong gia đình Sở gia cũng đi theo lo liệu. Sau khi của hồi môn đưa đến Lâm gia, Lâm gia cũng mời thân bằng quý thuộc ra nghênh đón, gọi là nghênh trang.
Đây coi như là hai nghi lễ cuối cùng trước hôn lễ.
Đêm đó, Sở Thu Nguyệt bị Giang Thiến Thiến gọi vào trong phòng, cũng giống như Sở Xuân Nguyệt trước đây, chỉ là khi đó hai người đều ở đây, nhưng bây giờ chỉ có một mình Sở Thu Nguyệt. Giang Thiến Thiến có lẽ là đang nhớ đến chuyện này, nét mặt cũng xúc động, nhìn gương mặt của Sở Thu Nguyệt, bà không nhịn được nói: “Chớp mắt một cái mà Thu Nguyệt bé nhỏ đến lúc cũng phải lập gia đình.”
Nghĩ lại lúc nàng đến cổ đại, Giang Thiến Thiến dùng mọi cách để che chở chăm sóc nàng, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nàng thật sự muôn phần biết ơn. Lại nghĩ đến mình thực ra là kẻ thay mận đổi đào, chiếm đi thân thể vốn là của Sở Thu Nguyệt, hưởng thụ thứ tình cảm mẹ con khiến người ta cảm động nhất trên thế gian này, nên không khỏi hổ thẹn, những cảm xúc như vậy hòa lẫn vào nhau làm cho Sở Thu Nguyệt càng thêm yêu thương và biết ơn Giang Thiến Thiến.
Nháy mắt như vậy cũng đã mười năm, trong mười năm này, tuy nàng cũng tự biết chăm sóc cho bản thân nhưng dù sao cũng là cơ thể của trẻ con, thỉnh thoảng cũng mắc phải cảm lạnh. Lúc đó Giang Thiến Thiến liền như gặp phải đại địch, mỗi lần như vậy đều canh ở bên giường đợi đến khi sức khỏe nàng tốt lên thì mới yên tâm. Đến khi cơ thể hơi cao lên, có vài bộ quần áo cũ không thể mặc được nữa, Giang Thiến Thiến sẽ cầm những quần áo cũ này mà mừng rỡ nói, Thu Nguyệt lại cao thêm nữa rồi. Trong thời gian Giang Thiến Thiến bị Sở Xuân Nguyệt làm bực bội đến mức không thể ngồi dậy được, nàng không an lòng mà đi an ủi bà, bà cũng sẽ vì nàng hiểu chuyện mà vơi đi nỗi sầu không ít. Còn có, còn có…
Chuyện như vậy thật sự nhiều lắm, vốn không cách nào có thể đếm được, chỉ là tình thương của mẹ vốn dĩ đã dung nhập vào từng việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày, ngày bình thường sẽ không thể nào dễ dàng phát hiện ra, chỉ đến khi nhìn thấy một cái xoay đầu của mẹ, mẹ thêu lại hà bao mới, mẹ chuẩn bị túi hương mới, mẹ tự tay may áo cưới khiến tay bị đâm một vết, hay cả trong một cái nhíu mày, một nụ cười của mẹ.
Trong mắt Sở Thu Nguyệt hơi ngấn lệ: “Mẹ…”
Giang Thiến Thiến thấy nước mắt Sở Thu Nguyệt giàn giụa thì cười cười, lấy tay lau nước mắt của nàng: “Được rồi, khóc cái gì, cũng không phải là sau này không thể gặp được. Bây giờ mẹ gọi con đến là nói chuyện nghiêm túc với con…”
Mặc dù nói thì nói như vậy nhưng Sở Thu Nguyệt thấy mắt Giang Thiến Thiến rõ ràng cũng tràn ra chút nước mắt.
“Dạ.” Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu một cái, “Mẹ, là chuyện gì ạ? Mẹ muốn nói với con chuyện của Lâm gia sao? Con sẽ chăm chú nghe, sẽ không gặp rắc rối như a tỷ đâu.”
Giang Thiến Thiến thở dài: “Con đấy, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã cực kỳ nhu thuận, mỗi lời nói việc làm đều rất có chừng mực, nếu không phải con cũng thường xuyên khóc lóc, lại còn làm nũng thì mẹ cũng sẽ nghĩ con là con nít già rồi. Sở dĩ chuyện của a tỷ con trước đây… không phải tự nhiên xảy ra thì mẹ cũng không lo lắng đến vậy. Trước đây mẹ và a tỷ con cũng đã nói rất nhiều chuyện, chắc hẳn là con vẫn còn nhớ, mặc dù bây giờ con đi làm chính thê nhưng những nguyên tắc đó vẫn rất có ích, con phải nghìn vạn lần nhớ kỹ. Huống hồ, Lâm gia không giống như Chu gia, a tỷ con gây ra chuyện lớn như vậy cũng là làm phiền bá bá con đến cửa để xin lỗi, Chu lão gia mới không truy cứu nữa —— ít nhất thì ngoài mặt cũng như vậy. Nhưng Lâm gia lại không giống thế, Lâm gia… Aiz, nói chung là con đến Lâm gia, không gì hơn là phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nghĩ kỹ càng rồi mới hành động, nghìn vạn lần không thể lỗ mãng.”
“Dạ, mẹ, con hiểu rồi.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, “Con sẽ không làm loạn, con sẽ an phận làm việc theo quy củ.”
“Mẹ biết con sẽ không làm gì quá giới hạn.” Giang Thiến Thiến gật đầu, đưa tay xoa đầu Sở Thu Nguyệt, “Chỉ là, thực ra ngoài việc này mẹ còn lo lắng một việc khác
“Vâng, việc gì ạ?” Sở Thu Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Giang Thiến Thiến nhẹ nhàng cười: “Con xem, con hiểu chuyện như vậy nhưng đến Lâm gia cũng nhất định sẽ bị gò bó… Aiz, cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng gì. Mẹ chỉ hy vọng Lâm công tử có thể đối xử với con tốt một chút, tuyệt đối không được làm con mệt mỏi, khổ sở.”
Sở Thu Nguyệt ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng nói: “Mẹ yên tâm, con tin tưởng chàng sẽ đối xử tốt với con… Về chuyện bị bó buộc, thực sự như vậy cũng đúng thôi, Lâm gia là đại gia tộc nên có lẽ cũng có không ít quy củ, nhưng dù sao cũng vẫn sẽ có nguyên tắc, không thể nào có những yêu cầu vô lý đúng không? Đã như vậy thì con còn lo lắng gì nữa? Huống hồ…”
“Huống hồ cái gì?”
“Huống hồ, thực ra con cũng đã nghĩ đến, nếu như thực sự không thể sống được, đến mức không thể chịu đựng nữa thì cũng vẫn còn cách.” Mặc dù nói ra khéo léo, nhưng ý tứ của Sở Thu Nguyệt rất rõ ràng, nếu thực sự không thể sống được thì có thể chia tay.
Giang Thiến Thiến hiểu được ý của nàng, khẽ nhíu mày: “Đứa nhỏ này… Aiz, mẹ cũng không phải là trách con, chỉ là tính tình của con cũng đã như vậy rồi, lúc nào cũng chưa đi lên thì đã tìm đường bước xuống rồi, mẹ cũng không như vậy biết là tốt hay là xấu nữa.”
“Chuyện thường thôi mẹ.” Sở Thu Nguyệt cười nói, giọng nói ôn hòa lại kiên định, “Thực ra con đã nghĩ như vậy rồi, con nghĩ, nếu quả thật làm con không thể sống nổi, vậy cũng thật không dễ dàng… Nếu quả thật đến quá mức, chỉ sợ cũng không cần đến đường lui hay không lui gì nữa.”
“Aiz, đúng là vậy.” Giang Thiến Thiến lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, “Nói chung mẹ mong sau khi con gả sang đó rồi sẽ có cuộc sống hạnh phúc an khang mỹ mãn, không gặp tiểu nhân, không gây ra tai họa gì, phu thê hòa thuận, chị em dâu cùng nhau sống yên bình.”
“Dạ!” Sở Thu Nguyệt gật đầu, “Con sẽ cố gắng!”
Giang Thiến Thiến gật đầu cười, liền rút ra một hộp màu đỏ từ phía sau, có chút do dự mở nắp hộp ra: “Thu Nguyệt này, thực ra bây giờ mẹ gọi con tới đây ngoại trừ muốn nói với con những chuyện đó thì còn muốn cho con xem cái này.”
Sở Thu Nguyệt lập tức cũng biết là bà muốn cho mình xem cái gì… Chính là Đông cung đồ…
Nữ nhân cổ đại trước đêm xuất giá đều được mẫu thân cho xem đông cung đồ để tránh khỏi đêm tân hôn tân nương chân tay luống cuống, hơn nữa đông cung đồ này đều là truyền từ đời này sang đời khác…
Quả nhiên một lúc sau, một quyển sách cũ đã ngả vàng hiện ra trước mặt Sở Thu Nguyệt, mặt bìa rất mờ, không có hình hay chữ nào, chỉ có một màu đen thui.
Giang Thiến Thiến nói: “Cái này là để cho con xem một chút mà học tập, ngày mai con phải động phòng với Lâm công tử, hai đứa đều là lần đầu xuất giá, rất nhiều chuyện còn chưa rõ, vẫn phải cần đọc sách để học tập.”
Sở Thu Nguyệt 囧囧nhận quyển đông cung đồ, vừa mở ra nhìn lại càng thêm 囧… Chỉ thấy người ở bên trong dáng dấp đều xấu đến dọa người, tỉ lệ cơ thể của những người trong này cũng đều rất kỳ lạ, nhìn kỹ mới nhìn ra là cái gì, không nhìn kỹ thì căn bản chỉ là mấy đường cong vặn vẹo… Hơn nữa cũng thực sự rất mờ, không vẽ chi tiết tỉ mỉ chút nào, chỉ là vẽ sơ lược một tư thế, chỗ tư mật cũng chỉ là một khoảng trắng, nói thật, học như vậy, ôi chao, thực ra cũng chẳng khác nào không học…
Chẳng qua là dù chỉ thế này nhưng Sở Thu Nguyệt cũng đã không chịu nổi. Dù sao mười năm qua đều là con gái ngoan nên chưa từng xem qua cái này, bây giờ tự nhiên nhìn thấy không khỏi lúng túng, mặt hơi đỏ lên, liền để xuống: “Mẹ, cái này…”
Giang Thiến Thiến cũng hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cười, nói: “Aiz, mẹ hiểu con rất xấu hổ, con có thể đem về phòng xem một mình.”
“Ấy, không cần.” Sở Thu Nguyệt vội lắc đầu, “Con xem qua vài lần là được rồi.”
Giang Thiến Thiến nói: “Con mới xem vài lần như vậy… thực sự biết đó là cái gì sao?”
Sở Thu Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng: “Đương nhiên.”
Giang Thiến Thiến cười: “Được rồi, vậy là được rồi, dù gì đi nữa thì nữ nhân cũng không cần phải hiểu nhiều lắm, bây giờ Lâm công tử có lẽ cũng đã xem rồi, cậu ấy là nhà trai thì phải hiểu kĩ càng hơn.”
囧, Lâm An Dạ đang xem đông cung đồ sao…?
Sở Thu Nguyệt tưởng tượng ra sắc mặt người kia âm trầm xem đông cung đồ xấu đến tàn bạo này, nhất thời càng nghĩ đến lại càng thấy vui vẻ…
Câu thơ kia là thế nào nhỉ, “Chỉ nguyện cùng người nghe tuyết rơi, hai người hai nơi, tâm ý tương đồng…” Bọn họ bây giờ đang cùng nhau thưởng thức đông cung đồ, trong lòng hai người có lẽ cũng giống nhau…
Nghĩ tới đây, Sở Thu Nguyệt liền thấy buồn cười, nhưng cố nhịn xuống, gật đầu một cái: “Dạ, xem cái này… đúng là rất xấu hổ.”
Giang Thiến Thiến thông cảm gật đầu, cất tập tranh nhỏ kia lại vào trong chiếc hộp đỏ, sau đó nói: “Aiz, ngày mai con phải xuất giá rồi… đêm nay ngủ cùng với mẹ đi.”
Sở Thu Nguyệt sửng sốt, liền lập tức gật đầu: “Dạ, đương nhiên rồi, thực ra con cũng đã định như vậy!”
Trước đây, đêm trước khi xuất giá Sở Xuân Nguyệt không ngủ cùng Giang Thiến Thiến, vì thế Sở Thu Nguyệt còn tưởng là Giang Thiến Thiến không nghĩ đến việc này. Nghĩ lại cũng là khi đó Giang Thiến Thiến vì chuyện Sở Xuân Nguyệt muốn gả cho Chu Tử Giai làm thiếp mà cũng hơi xa cách nên mới như vậy. Từ lúc nàng đến nơi này, ngoại trừ mấy lần nàng không khỏe, Giang Thiến Thiến có ngủ bên cạnh nàng một lúc thì cho đến giờ vẫn chưa ngủ cùng mẹ lần nào. Dù sao như thế cũng không được xem là phù hợp với cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ cùng mẹ một lần, chỉ đáng tiếc là ngày mai lại phải chia xa…
Sau khi gọi Tiểu Trúc tới rửa mặt chải đầu, Sở Thu Nguyệt liền nằm bên cạnh Giang Thiến Thiến, mở to mắt nhìn Giang Thiến Thiến chăm chăm, Giang Thiến Thiến ngủ bên cạnh nàng, mặc bộ y phục trắng, búi tóc cũng buông xuống, thả ở phía sau, trông vừa dài vừa đen như thác nước. Thấy Sở Thu Nguyệt nhìn mình chằm chằm, Giang Thiến Thiến cười nói: “Làm sao vậy? Mẹ để cho con ngủ cùng chứ không phải để cho con nhìn mẹ chằm chằm đến đờ ra đâu nhé, ngày mai đừng có lăn qua lăn lại đấy, nhất định phải để tinh thần thật tốt.”
Thực ra người cổ đại đều ngủ rất sớm, ngày hôm sau nàng cũng sẽ không đến nỗi mất sức sống, nhưng Giang Thiến Thiến tất nhiên cũng là vì lo lắng cho Sở Thu Nguyệt. Sở Thu Nguyệt cười, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, bây giờ con vẫn còn muốn nhìn mẹ mà.”
Giang Thiến Thiến trìu mến xoa đầu Sở Thu Nguyệt, giúp nàng vén tóc rối ra sau tai: “Ừ.”
Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt to nhỏ nói chuyện, một đêm trước lúc từ biệt, tình cảm mẹ con lại càng thêm sâu sắc. Một lát sau, hai người cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng rõ, hai người đã đều thức dậy, hiểu được sau ngày hôm nay, Sở Thu Nguyệt đã không còn là con gái của Sở gia nữa mà là vợ của người Lâm gia, trong lòng hai người đều trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sau khi tất cả đã chuẩn bị hoàn tất, Sở Thu Nguyệt sẽ cùng Giang Thiến Thiến đến phòng khách, ăn xong bữa cơm đoàn viên và sau cùng là từ biệt người nhà mẹ đẻ. Vẫn còn phải chuẩn bị cả ngày hôm nay vì phải chờ đến tối đoàn đón dâu mới có thể đến.
Từ giờ đến tối, tân nương không thể ăn thứ gì, Sở Thu Nguyệt chỉ có thể ăn một quả trứng gà và một trái táo, dù sao như vậy cũng đủ để lấp vào dạ dày. Khoảng chừng một lúc sau, Giang Thiến Thiến đã chuẩn bị xong, bà bắt đầu tự mình chải tóc cho Sở Thu Nguyệt.
Một tay Giang Thiến Thiến cầm lược gỗ, tay kia nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt mái tóc đen dài của Sở Thu Nguyệt, cầm lược chải xuống một chút, miệng lẩm bẩm đọc: “Nhất sơ sơ đáo đầu, phú quý bất dụng sầu; nhị sơ sơ đáo đầu, vô bệnh hựu vô ưu; tam sơ sơ đáo đầu, đa tử hựu đa thọ; tái sơ sơ đáo vĩ, cử án hựu tề mi; nhị sơ sơ đáo vĩ, bỉ dực cộng song phi; tam sơ sơ đáo vĩ, vĩnh kết đồng tâm bội. Hữu đầu hữu vĩ, phú phú quý quý.”
Sở Thu Nguyệt nghe giọng nói dịu dàng trong trẻo của Giang Thiến Thiến, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót, dù không muốn nhưng vẫn cố cười. Giang Thiến Thiến cứ chải từng chút một.
Sau khi Giang Thiến Thiến đã chải tóc cho Sở Thu Nguyệt xong, Tiểu Trúc và mọi người liền đồng loạt đứng dậy đến bên cạnh giúp đỡ lấy một số trang sức đeo lên. Giang Thiến Thiến còn lần đầu tiên tự tay trang điểm cho Sở Thu Nguyệt.
“Tuyết trắng ngưng quỳnh mạo, minh châu điểm giáng thần”, mũ phượng khăn quàng vai, mắt ngọc mày ngài, Sở Thu Nguyệt nhìn mình trong gương, hơi sửng sốt một lúc. Giang Thiến Thiến cũng tươi cười vỗ nhẹ lên vai Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt bây giờ đã là người lớn rồi, sau khi trang điểm lên trông thật là xinh đẹp. Không làm mẹ mất mặt chút nào.”
Biết Giang Thiến Thiến đang trêu chọc để giảm đi phần nào nỗi buồn chia ly, Sở Thu Nguyệt cũng khẽ cười, gật đầu: “Thảo nào người ta vẫn hay nói ba phần tướng mạo, bảy phần y phục.”
Giang Thiến Thiến cười: “Cũng không phải đúng hoàn toàn… Thu Nguyệt rất xinh đẹp, thật sự xinh đẹp.”
Sở Thu Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu.
Đợi đến khi họ đến phòng khách, bên ngoài liền vang lên tiếng chiêng trống rung trời, âm thanh càng lúc càng lớn, có lẽ là người của Lâm gia tới. Sở Thu Nguyệt theo hỉ nương vào khuê phòng sửa lại trang phục sau đó liền ngồi một bên, phủ thêm khăn voan rồi ngồi im không nhúc nhích. Giang Thiến Thiến theo Sở Thu Nguyệt vào phòng, cũng ngồi bên cạnh nàng.
Không bao lâu, bên ngoài vang âm thanh rõ ràng của pháo nhạc, đó là Sở gia đón chào đoàn đón dâu của Lâm gia.
Sau khi đoàn đón dâu của Lâm gia đi thẳng vào cửa chính Sở gia, kiệu hoa được đặt xuống đất. Có người tới gọi Giang Thiến Thiến, muốn bà và Sở Liên Bình cùng nhau nhận lễ bái của Lâm An Dạ. Đây là nghi lễ nên dù cho Lâm An Dạ có chức quan lớn thế nào đi nữa thì cũng phải như vậy. Không chỉ như vậy, chàng còn muốn bà mối dẫn tới trước bài vị tổ tông Sở gia và các trưởng bối để hành lễ thì mới bằng lòng. Khi trước Chu Tử Giai cũng chỉ lạy Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, ngay cả bài vị tổ tông cũng chưa bái lạy, như vậy có thể thấy được lòng dạ của y thế nào.
Tiếp theo, một người phụ nữ tốt số dẫn Sở Thu Nguyệt ra cửa, Sở Thu Nguyệt cúi đầu, chỉ có thể thấy lờ mờ đường đi dưới chân nên cũng đi từ từ, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, có mừng rỡ, nhưng khi nghĩ đến mình phải rời xa nơi này thì liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Đi nửa đường, Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình cũng tới, bây giờ là lúc để “Khóc gả đi”, “Khóc gả đi” cũng là để biểu thị không muốn rời xa cha mẹ. Bây giờ Sở Thu Nguyệt không phải làm theo nghi lễ mà là xuất phát từ sự đau buồn trong lòng, tựa vào vai Giang Thiến Thiến, khóc đến không ngừng: “Mẹ, mẹ…”
Giang Thiến Thiến thấy nàng khóc như vậy, cảm xúc che giấu mấy ngày qua cũng bộc phát, chỉ nói: “Ôi chao, Thu Nguyệt ngoan của mẹ…”
Bà cũng khóc không thành tiếng.
Sở Liên Bình đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng khổ sở, chỉ có thể đỡ hai người: “Được rồi, được rồi, con gái xuất giá là chuyện tốt…”
Nói như vậy nhưng trong lòng ông cũng rất luyến tiếc.
Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư cũng là người đã từng gả con gái đi, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của hai người, trong lòng tất nhiên cũng hiểu được. Sở Triều Sinh cũng đứng một bên, thấy muội muội yêu quý của hắn phải gả cho người ta, Sở Triều Sinh vừa vui mừng khi muội muội của mình tìm được một phu quân tốt như vậy, vừa vô cùng không muốn. Đứng ở bên cạnh, mặc dù vẫn chưa khóc nhưng trong giọng nói cũng đã nghẹn ngào: “Thu Nguyệt, muội đến Lâm gia nhất định phải sống thật tốt…”
Sở Thu Nguyệt khóc lóc gật đầu, Sở Triều Sinh định ôm muội muội một cái nhưng lại cảm thấy không được thích hợp, vì vậy nhân lúc đang khóc gả đi, hắn bước ra ngoài, thấy Lâm An Dạ đang đứng ở cửa chính.
Chàng luôn luôn mặc y phục tương đối đậm, khí chất cũng rất nội liễm. Hôm nay chàng mặc y phục đỏ thẫm, nhưng cũng không quá khác lạ, trái lại còn có phần thú vị. Lâm An Dạ này luôn không để lộ cảm xúc, nhưng lúc này trên mặt chàng cũng mang một vẻ vui mừng. Chàng đứng bên ngoài nhìn vào trong, phía sau chàng là đoàn đón dâu, còn cả dàn nhạc tương đối đông, người khiêng kiệu hoa và rương đồ quà lễ lại càng đông hơn. Quả thực nhìn vào thập lý hồng trang trước mặt có thể thấy được Lâm An Dạ xem trọng đến thế nào.
Thấy Sở Triều Sinh bước ra trước, Lâm An Dạ hơi kinh ngạc, người đầu tiên ra ngoài phải là tân nương, sao giờ lại thành ca ca của tân nương rồi…
Sở Triều Sinh hiểu được như vậy là không hợp nghi lễ, ôi, thật ra cũng không phải muốn Lâm An Dạ lấy mình… Nhưng vẫn nhẹ nhàng đến bên cạnh Lâm An Dạ, nói: “Lâm huynh, muội muội nhà ta giao cho huynh, huynh phải nghìn lần vạn lần đối xử tốt với nó, nếu như có gì không phải…”
Lâm An Dạ không đợi hắn nói xong đã liền nói: “Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng, quyết không phụ nàng.”
Giọng chàng bình thản mà kiên định khiến người nghe vô thức tin tưởng, Sở Triều Sinh sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, gật đầu nói: “Ừ! Ta tin huynh!”
Đợi Sở Thu Nguyệt khóc với Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình xong đi ra, Lâm An Dạ và bà mối cùng lúc bước đến, chàng nhẹ nhàng nắm tay Sở Thu Nguyệt dắt đi, thấp giọng nói: “Thu Nguyệt.”
Sở Thu Nguyệt hơi sững sờ, hiểu được đã đến lúc phải lên kiệu liền khóc nức nở từ biệt Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình. Sau đó đươc Lâm An Dạ cùng một người phụ nữ tốt số dắt nàng lên kiệu hoa. Lâm An Dạ cầm tay Sở Thu Nguyệt, tự dưng nhớ tới câu “Hạo oản ngưng sương tuyết”, lại cảm giác được nàng vẫn còn khóc, trong lòng cũng không đành lòng. Vì thế hắn nắm tay nàng thật chặt coi như là để an ủi. Trước khi bước lên kiệu hoa, Sở Thu Nguyệt nắm chặt tay hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Hành động mờ ám nhỏ nhặt này vô tình khiến khoảng cách giữ hai người gần lại không ít. Sở Thu Nguyệt bước lên kiệu hoa, nhìn cái gì cũng không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ trước mắt trở nên mờ nhạt vì nước mắt. Phải thật lâu sau nàng mới ngừng khóc, Sở Thu Nguyệt cứ như vậy ngồi trong kiệu hoa, mang theo một nửa ưu sầu một nửa vui sướng nghe tiếng trống tiếng nhạc phát ra không ngừng nghỉ, từng chút từng chút tới gần Lâm gia.